Chương 6: Gợn sóng

Ngụy Thành Huy đi rồi, Cơ Tuyền Dĩnh đi đến ngồi xuống vị trí vừa nãy của y, phục vụ cũng rất nhanh tiến đến hỏi cô dùng gì.

“Cho tôi một ly cam vắt, cám ơn.”

Cơ Huyền Xa có chút kì quái nhìn cô, “Chị Tuyền Dĩnh, chị không phải thường uống cà phê sao?”

Cô sửng sốt nhìn hắn, có chút kinh ngạc người em trai này quả nhiên là có mắt để ý đi, lập tức cười,

“Gần đây dạ dày có chút không tốt cho nên tạm thời hạn chế bớt uống cà phê thôi.”

“Như vậy a” Hắn gật gật đầu, nhìn vào vẻ mặt có chút không tốt của cô, “Vậy tìm em có chuyện gì không?”

“Chị tìm em thì còn có thể nói chuyện gì?” Cô đưa tay hất nhẹ mái tóc bồng bềnh suôn mượt về phía sau. Đây mặc dù chỉ là một động tác thực nhỏ thôi nhưng làm làm cho người ta có cảm giác mị hoặc tuyệt đỉnh, “Chị muốn em đi tìm lão gia từ chối chuyện hôn sự lần này.”

Nói thẳng thừng ra như thế làm cho Cơ Huyền Xa có chút sửng sốt kinh ngạc mở lớn mắt nhìn cô, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc cũng thoải mái mà hạ mắt.

Vẫn là nên hiểu rằng Cơ Tuyền Dĩnh là người chị họ của hắn khá nổi tiếng, lại có cuộc sống thực tự do tự tại, như thế nào cô lại có thể chấp nhận sự sắp đặt bày bố của người khác lên bản thân cô, nhưng mà…..

“Em đã nói với ông nội như vậy, nhưng ông không chấp nhận.”

“Vậy thì nói lại lần nữa!”

“Chị Tuyền Dĩnh, không phải là đơn giản như vậy. Ông nội sẽ không nghe lời em nói đâu. Chị nên đi nói là tốt nhất.”

“Chị đi?! Nếu chị mang bổn phận của người trong nhà, chị nhất định sẽ đi! Em rõ ràng biết, tuy rằng chị cũng là mang họ Cơ nhưng chỉ là ngoại tộc. Trong mắt những lão nhân Cơ gia, căn bản tụi bọn chị chỉ là một đám người gần như là không hề tồn tại. Nhưng mà so với chị ra, Tiểu Xa em tuyệt đối được xem trọng!”

“Nhưng em đã thử qua rồi” Về phần kết quả không cần nói cũng biết được là như thế nào rồi.

“Vậy thì vẫn cứ tiếp tục nói, lần này không được lại nói thêm lần nữa, nói cho đến khi lão gia đồng ý mới thôi.”

“Chị Tuyền Dĩnh, chị không cần làm khó em, em không nghĩ sẽ chọc giận ông nội.”

“Em!” Tuy rằng người em họ

này từ nhỏ đã có cá tính mang chút yếu đuối nhút nhát nhưng Cơ Tuyền Dĩnh vẫn là chưa từng nghĩ là hắn hèn đến nỗi như thế này, “Vì sợ như vậy, em liền tình nguyện một mình ngồi đây than thở? Em liền nguyện ý cưới một người em không yêu chỉ vì muốn củng cố quyền lực của dòng họ? Vậy Ngụy tiên sinh kia em tính làm sao bây giờ?”

Hắn kinh ngạc nhìn Cơ Tuyền Dĩnh. Hắn không đoán được cô như vậy có thể nhìn rõ được mọi việc thấu đáo rõ ràng đến như vậy, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra mối quan hệ giữa hắn và Ngụy Thành Huy là như thế nào rồi, “Chị biết sao?”

“Hừ, là người thì đều có thể nhận ra.”

“…”

“Em nguyện ý để cho người em thích nhìn em cùng người khác kết hôn sao?”

“Đương nhiên không muốn!”

“Được, nếu vậy chị liền nói cho em nghe, chị cũng không thích mình kết hôn vì lợi ích dòng họ, lại càng không thích bị người khác bài bố. Chị hi vọng em có thể cùng lão gia nói chuyện, như vậy chính là để cho bọn họ còn có chút mặt mũi; còn nếu mà em vẫn nhất quyết định nghĩ muốn lấy lòng lão gia kia, như vậy đừng có trách chị không để cho các người được yên thân!”

“Chị Tuyền Dĩnh?!” Cơ Huyền Xa có chút hoảng sợ nhìn ánh mắt của Cơ Tuyền Dĩnh, đôi đồng tử kia sáng lên tựa như có cái gì đó kiên định phát đi ra, “Chị muốn làm gì?”

“Làm gì là việc của chị, tóm lại em nên quyết định rõ ràng là nói hay không nói. Hai tuần sau cho chị câu trả lời thuyết phục, hi vọng em đến lúc đó sẽ không khiến cho chị phải thất vọng!” Vừa dứt lời xong, Cơ Tuyền Dĩnh liền đứng dậy rời để lại Cơ Huyền Xa một mình một người ngồi tại chỗ không chút nhúc nhích.

Trong căn phòng lớn vẫn là mang một nét hôn ám không chút ánh sáng, không tiếng động vang lên, nếu có chăng cũng chỉ là một vài làn khói trắng tỏa ra từ chiếc lư hương đặt ở trên bàn mà thôi. Lão nam nhân ngồi tọa tại trên chiếc ghế làm bằng gỗ cao quý, ngón trỏ tay khẽ nhịp nhịp lên trên chỗ gác tay, Cơ Trung Lâm khẽ nhắm lại đôi mắt, nghe được một trận tiếng bước chân thì hơi hơi hé ra mí mắt, khi thấy người kia vào rồi thì mới chậm rãi mở lớn mắt ra mà nhìn.

“Chuyện gì?”

“Lão gia, tôi đến báo cáo lại hoạt động của các thiếu gia.” Quản gia vẫn như trước cung kính cúi đầu, một vẻ đầy hẹn mọn mà đứng một bên chờ người kia ra lệnh liền nghe theo.

“Được, nói đi!”

“Vâng! Tiểu Chiêu thiếu gia vẫn như trước ăn chơi phóng đãng, ba ngày như một vẫn lui tới các câu lạc bộ đêm để chơi.”

“Hừ, đúng là loại gỗ mục không thể sử dụng! Có nói mãi cũng thế thôi! Còn Tiểu Xa thì sao?”

“Tiểu Xa thiếu gia, cậu ấy…..”

“Nó làm sao?”

“Tiểu Xa thiếu gia gần đây cũng thường đi ra ngoài, là đi gặp một người đàn ông. Hai người tựa hồ rất thân thiết.”

“Cái gì?” Cơ Trung Lâm đột nhiên ngồi phắt dậy, trừng lớn mắt một vẻ không thể tin được những gì mình vừa mới nghe thấy. Con ngươi tựa như phóng lớn, tỏa ra một loại ánh mắt làm cho người ta phải sợ hãi. Quản gia kia vẫn không là ngoại lệ, không tự giác mà co rúm lại một chút.

“Y là ai?”

“Là một lão bản của một công ty nhỏ.” Quản gia vừa nói xong, đồng thời cũng đem ảnh chụp đưa lên cho lão nam nhân xem.

Cơ Trung Lâm cầm lấy ảnh chụp, đưa mắt nhìn qua một chút. Trong những tấm ảnh kia phần lớn đều là Cơ Huyền Xa cùng người nọ thân thiết cười vui. Cơ Huyền Xa trong ảnh chính là cười đến thoải mái hạnh phúc, nụ cười mà lão chưa bao giờ thấy qua, mà lão cũng chẳng muốn thấy, như thế này chỉ làm cho lão cảm thấy thực chói mắt mà thôi. Lại nhìn đến người nam nhân nọ, mặc dù chụp có chút xa, chụp không được rõ ràng lắm, nhưng vẫn có thể thấy rõ được ngũ quan như thế nào.

…. Vì cái gì lại cảm thấy người này có chút quen mắt? Y là ai? Chẳng lẽ lại chính là y? Làm sao… có thể như vậy được?

Cơ Trung Lâm cau lại đôi mày, lại nhìn kỹ thêm một lần nữa, sau đó cũng tiện tay mà ném xấp ảnh đi, lập tức đầy uy nghiêm nói, “Đi điều tra người nam nhân này cho ta!”

“Vâng, lão gia!”

“À, còn có….”

“Còn có chuyện gì nữa?”

Quản gia thấp người, tiếp tục nói, “ Vừa có người thông báo rằng tiểu thư Tuyền Dĩnh tựa hồ vừa gặp qua Tiểu Xa thiếu gia, hai người nói chuyện gì thì không rõ, nhưng tựa hồ không được thoải mái lắm.”

“Hừ, chỉ là một đứa con gái ngoại tộc, nó đang nghĩ nó là cái gì chứ?” Cơ Trung Lâm khinh thường hừ lạnh một tiếng, lại như đột nhiên nghĩ tới cái gì, lão lại thản nhiên trở về nằm lên sô pha, phân phó cho quản gia, “Sẵn tiện điều tra xem hành động của Tuyền Dĩnh có gì khác thường hay không, tùy tình huống mà báo cáo cho ta. Cho dù nó tương lai sẽ trở thành nữ chủ nhân của Cơ gia thì cũng không phải cái gì cũng phải theo ý nó!”

“Vâng!”



Nhìn xuống bàn tay người thanh niên đang nắm lấy bàn tay mình, lại chẳng phải là cùng sóng vai mà đi, Ngụy Thành Huy khó hiểu mà nhăn hàng mi xinh đẹp. Vừa mới gặp nhau xong, Cơ Huyền Xa vẫn cứ như vậy thẳng một đường bước đi, nói chuyện cũng không nói, cũng chẳng thèm quay đầu lại nhìn y một lần, chỉ có thất thần bước đi không có mục tiêu.

“Tiểu Xa, đã xảy ra chuyện gì?”

Hắn tựa hồ không có nghe thấy câu hỏi của y, vẫn là tiếp tục cất bước đi về phía trước. Y nhịn không được nữa, hất bàn tay hắn đang nắm lấy ra khỏi bàn tay y.

“Hả?” Hắn kinh ngạc quay đầu, lại nhìn thấy khuôn mặt ẩn ẩn giận dữ của Ngụy Thành Huy, “Huy, làm sao vậy?”

“Hỏi tôi làm sao vậy?” Ngụy Thành Huy buồn cười nới rộng cà vạt đang thắt trên cổ, thuận tay hất lấy những lọn tóc ngắn phủ xuống trên khuôn mặt xinh đẹp của y, “Lời này đáng lẽ nên là tôi hỏi cậu mới đúng đi! Tôi đi làm cả ngày đã muốn mệt chết, cậu đại thiếu gia lại nổi hứng kéo tôi giữa trưa nắng nóng đến nổi có thể đem trứng ra rán để ăn mà đi bộ?” Nói xong y liền đưa tay lên chỉ vào đồng hồ, “Nhìn xem chúng ta đã đi bao lâu? Đã muốn gần một tiếng đồng hồ rồi!”

Kinh ngạc nhìn y, Cơ Huyền Xa ngẩng đầu nhìn theo hướng tay y chỉ lên chiếc đồng hồ lớn của thành phố, khó trách Huy lại sinh khí như vậy. Tuy rằng hiện tại đã là tháng tám nhưng cái nóng của mùa hè vẫn chưa có thuyên giảm đi chút nào cả. Hắn đưa tay lau đi những giọt mồ hôi đọng trên khuôn mặt của y, áy náy nói, “Thực xin lỗi…”

“Quên đi!” Ngụy Thành Huy chỉ thở dài một cái. Nghĩ thôi cũng biết chính là khi trưa chị họ của hắn đến nói gì đó với hắn, mặt hắn từ đó xem ra còn có chút nghiêm trọng hơn. Y dù có nghĩ trong lòng nhiều đến như thế nào đi chăng nữa, rốt cuộc cũng chẳng nói nên thành lời, “Tìm nhà hàng nào đi, tôi đói bụng rồi.”

“Ân, được!”

Nhưng bữa cơm lần này đặc biệt khác thường, thực rất im lặng, lạnh lùng đến lạ. Cơ Huyền Xa từ đầu đến cuối đều vẫn giữ một nét mặt đầy tâm sự, hoàn toàn không hề

giống như mọi ngày nói lia nói lịa liên thanh, mà thay vào đó chính là trầm tư cầm đũa xới xới thức ăn trong chén. Ngụy Thành Huy nhìn thấy thế cũng không có miễn cưỡng cái gì, cũng chỉ là lẳng lặng ăn phần của mình mà thôi. Y biết những chuyện như thế này sớm muộn gì thì hắn cũng phải đối mặt, mà hắn cũng là nên học cách tự giải quyết vấn đề bằng chính mình, trong tận đáy lòng của y cũng có chút hi vọng vụиɠ ŧяộʍ rằng trải qua sự việc lần này rồi, người vẫn luôn có tính tình trẻ con này có thể trưởng thành hơn một chút, trở thành một người nam nhân thực thụ có thể gánh vác chống đỡ mọi chuyện… Ý tưởng lần này khiến y có chút giật mình chấn động, chột dạ nhìn vào Cơ huyền Xa, chỉ thấy hắn căn bản không có phát hiện ra loại phản ứng có phần kì lạ vừa rồi của y thì mới nhẹ nhàng thở ra.

Là không đủ kiên quyết hay sao? Ngụy Thành Huy trầm tư. Gần đây y càng ngày càng nuôi nấng nhiều hi vọng Cơ Huyền Xa sẽ vĩnh viễn không phát hiện ra chân tướng của sự việc ngày trước, có khi thậm chí lại muốn hai người vẫn cứ như vậy gặp mặt nhau, nói chuyện cùng nhau, chỉ có thoải mái cùng vui vẻ chứ không có không thích ý, lo lắng hay u sầu, nhưng khi nghĩ đến cái việc trước kia đau khổ cùng nhục nhã đến nhường nào kia, y lại cảm thấy mình thật yếu đuối đến buồn cười, cư nhiên lại vì một người thanh niên chưa nhiễm qua sự đời làm lung lay kế hoạch y tâm tâm khổ khổ bày ra bao nhiêu năm nay. Y lắc đầu, cố đem những cảm giác một sớm bộc phát kiềm nén xuống, trước mắt hết thảy đều là những việc y nên làm, cũng phải làm, đối với Cơ gia, cũng là đối với chính bản thân y!

Lúc hai người ăn tối xong thì ngoài đường đã tô lên ánh đèn rực rỡ, bầu trời màu xanh trong đã sớm nhuộm một màu đen của màn đêm buông xuống, che phủ hết tất cả ánh sáng của ban ngày, nhưng thứ không khí oi bức nóng nực cũng theo đó mà bị cuốn đi, gió đêm lại thỉnh thoảng thổi phảng phất bên tai đem những điều phiền muộn trôi đi, chỉ để lại một cảm giác sung sướиɠ thoải mái đến tột cùng. Đại khái ăn no rồi thì tâm tình cũng bỗng chốc tốt lên, cũng phát giác ra bên người trống trải cô đơn, hắn có chút ngượng ngùng nhích thân thể vào sát Ngụy Thành Huy, vòng tay cũng nương theo màn đêm dày đặc mà không kiêng nể gì ôm lấy y vào

lòng.

“Cậu làm gì? Đây là đang ở ngoài đường!” Ngụy Thành Huy không kiên nhẫn cảm thấy hai bàn tay giảo quyệt đang không ngoan ngoãn mà vuốt ve khắp lưng y, liền nâng mặt trừng mắt nhìn hắn một cái.

Một cái liếc mắt như thế thì có tác dụng gì chứ? Ở nơi này đèn đường không chiếu vào được, hơn nữa lại có câu ‘tình nhân trong mắt hóa tây thi’, mà đối hắn hiện tại, y chính là còn đẹp hơn cả tây thi

(ta nổ), y nghiễm nhiên càng trở nên thiên kiều bá mị câu thấu hồn người làm cho bao nhiêu phiền táo cả ngày nay trong lòng hắn một giây liền tiêu tán, thay vào đó chính là cảm xúc ham muốn tuôn trào, thân thể cũng không tự giác mà hưng phấn đi lên.

“Huy~~” Cơ Huyền Xa nắm lấy tay y, cúi đầu xuống kề bên tai hắn, nhẹ nhàng phả một làn khói ấm nóng thì thào, “Chúng ta đi thuê khách sạn đi!~”

“…” nhìn Cơ Huyền Xa hiện ngay lên một bộ mặt lang đói, Ngụy Thành Huy có chút đau đầu mà nhíu nhíu mày. Là y tuổi tác cao nên cổ hủ sao? Như thế nào mà ngày càng không theo kịp tốc độ suy nghĩ của hắn như vậy? Rõ ràng vừa nãy còn mang một bộ mặt tựa như có đám tang không bằng, nay liền rất nhanh chuyển sang một dạng một tên háo sắc, hận không thể ăn sống nuốt tươi y không ngừng.

“Đồng ý đi, Huy~~~” Nhìn thấy Ngụy Thành Huy không có phản ứng, Cơ Huyền Xa áp sát thân thể vào y thêm một chút, còn có không yên phận mà cọ cọ lên xuống.

Đang lúc Ngụy Thành Huy định mở miệng thì một giọng nữ nhân lanh lảnh không xa truyền đến trong tai, “Tiểu Xa!”

Cơ Huyền Xa vừa nghe thấy liền không khỏi hạ mi – hôm nay là ngày gì mà sao lại toàn bắt gặp mấy người hắn không muốn gặp như vậy? Hắn bất đắc dĩ quay đầu sang, mỉm cười, “Mẹ.”

Cơ Thần Hi ăn mặc hợp thời, mang giày cao gót mỉm cười đi tới chỗ hai người bọn hắn. Vốn đang cước bộ nhẹ nhàng đi tới, một chốc liền cứng đờ, nụ cười trên môi cũng nhanh chóng vụt tắt, đổi sang một bộ dạng có chút ngượng ngùng giả tạo.

Tuy rằng đã vào đêm nhưng ánh đèn đường chiếu rọi lên toàn bộ thành thị, mang đến một thứ ánh sáng rực rỡ, không chói mắt nhưng sáng lạn, Cơ Thần Hi tự nhiên thấy rõ ràng người nam nhân mặc áo sơ mi ngắn tay, cà vạt tùy ý nới rộng ra ở dưới cổ.

Là hắn? Như thế nào có thể?

Tựa như gặp phải quỷ, khϊếp sợ, hoang mang, sợ hãi lần lượt cứ lần lượt lúc ẩn lúc hiện trên khuôn mặt nàng làm cho khuôn mặt trang điểm đậm phấn trở nên thập phần khó coi, quả thực rất buồn cười.

Run rẩy một hồi, rốt cuộc Cơ Thần Hi mới cố gắng lấy lại bình tĩnh mà hỏi Cơ Huyền Xa, “Tiểu Xa, vị này là…?”

“Nga, đây là bạn con, Ngụy Thành Huy!” Cơ Huyền Xa mỉm cười nhìn Ngụy Thành huy đang đứng bên cạnh hắn, mặc dù có chút ngoài ý muốn nhưng rốt cuộc vẫn là đem người nam nhân mà hắn yêu, âu yếm giới thiệu cho mẫu thân hắn.

Thành Huy….Thành Huy…. Cơ Thần Hi trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại cái tên này, tựa như muốn cố nhớ lại đã từng gặp qua cái tên này hay chưa, lại ngẩng đầu lên nhìn lại, khuôn mặt kia, nếu không phải y thì còn có thể là ai? Chính là….

Ngụy Thành Huy hơi hơi vuốt cằm, cung kính chào, “Xin chào, tôi là Ngụy Thành Huy.”

“Nga…. Hảo! Hảo!” Cơ Thần Hi giật mình đáp trả, không chút nháy mắt nhìn chằm chằm vào y. Chẳng lẽ là nàng đã lầm? Y tựa hồ hoàn toàn giống như một người xa lạ không hề quen biết nàng, thực rất bình tĩnh… Nhưng, này không phải là quá trùng hợp rồi hay sao?

Thấy mẫu thân cứ nhìn chằm chằm vào Ngụy Thành Huy như vậy, Cơ Huyền Xa không khỏi có chút ăn giấm chua, bá đạo nhìn vào cảnh tượng của ai người, liền nhanh miệng chen vào, “Mẹ, mẹ như thế nào như vậy nhìn y chứ? Có muốn con về nói với ba ba mẹ ngắm đàn ông khác ngoài đường hay không!”

“Tiểu tử con nói bậy cái gì vậy?” Cơ Thần Hi vội vàng thu lại ánh mắt, đưa tay nhéo vào hai má hắn, lắc lắc, “Không có việc gì thì đừng có giỡn mặt với mẹ ngươi!”

“Ngô…a…đâu…ó….àm…gì…ứ?” [Ta đâu có làm gì chứ?]

Ngụy Thành Huy vẫn đứng một bên im lặng nhìn họ, một cặp mẫu tử thân tình, y không tự giác mà cắn chặt môi dưới. Đôi cánh hoa xinh đẹp bị cắn đến chảy ra những giọt máu tươi ẩn ẩn nhưng y lại hoàn toàn không biết.

Nhìn đồng hồ, Ngụy Thành Huy mới nói với hắn, “Cũng đã không còn sớm, tôi nên về thôi. Tiểu Xa, cậu cũng nên sớm trở về đi.”

Cơ Huyền Xa quay đầu lại nhìn Ngụy Thành Huy, lại quay đầu lại nhìn mẫu thân hắn, cân nhắc một lát thì đáp, “Vậy cũng được. Huy, trên đường cẩn thận một chút. Đi thôi, mẹ!”

Lần nữa nhìn chằm chằm vào Ngụy Thành Huy đánh giá cao thấp một phen, Cơ Thần Hi có chút không yên lòng mà đáp lời, “Như vậy, có dịp sẽ gặp lại.”

“Ân, bá mẫu, gặp lại sau!”

Nhìn bóng dáng hai người đi càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất ở cuối con đường, Ngụy Thành Huy rốt cuộc không thể kiềm chế thêm được nữa mà run rẩy từng hồi, chạy đến bên đường ngăn lại một chiếc taxi, rất nhanh muốn trở về.

Trở lại căn nhà của mình, một Ngụy Thành Huy luôn luôn làm việc có nề nếp, bất chấp như thế nào cũng đều như vậy nay lại chưa kịp đổi giày mà chạy vọt vào nhà vệ sinh. Kích động thần kinh làm cho dạ dày yếu ớt không ngừng có rút quay cuồng, bụng cũng theo trí nhớ trỗi dậy từng đợt mà quặng đau, càng ngày càng đau, giống như cơ thể bị đâm một nhát vậy, thấu tận tâm can. Những đau đớn sợ hại đã phủ kín bụi mờ kia lần nữa sống dậy chiếm lấy cơ thể y, khống chế y tất thảy. Y gắt gao ôm lấy bụng, cuộn mình té xuống trên mặt sàn.

“Không cân! Không cần! Dừng tay!” tại một kho hàng tối mờ mịt hẻo lánh nhỏ, thiếu niên khóc thành tiếng cầu xin nhưng quyền cước nện xuống trên người cậu vẫn như cũ không hề thuyên giảm dù chỉ một phần nhỏ nhỏ.

Một nữ nhân mang thai nặng nề tựa vào cửa cách đó không xa, cười lạnh nhìn xem hết tất thảy, “Muốn câu dẫn nam nhân của tôi? Cậu quả là gan trời a!”

“Tôi không có!” Thiếu niên ngẩng đầu kích động cãi lại, “Là nam nhân biếи ŧɦái kia của bà bắt buộc tôi! Còn có người anh biếи ŧɦái của hắn nữa!”

“Cậu câm miệng cho tôi!” nữ nhân dỡ xuống một vẻ mặt ngày thường ôn ôn nhu nhu uyển chuyển, tức giận hét lên, “đã gần chết đến nơi còn giả bộ kiêu ngạo!” nàng đưa mắt nhìn về một nam nhân cường hãn, ra lệnh, “ Đánh nó cho tôi! Nhằm vào chỗ hiểm mà đánh! Tôi không tin này không biết xấu hổ là gì vẫn có thể mạnh miệng thêm nữa!”

Tuân lệnh nữ nhân kia, đám nam nhân tráng kiện bắt đầu từng đợt từng đợt động chân động tay, hết đấm lại đá không chút nương tay. Một cú đá thật mạnh nện xuống trên bụng thiếu niên, lập tức một trận đau đớn liền ập đến, cả trong lẫn ngoài đều hỗn độn bùng nổ, đau đớn không tưởng, cả thân thể giống như bị xé ra làm trăm mảnh Thiếu niên rốt cuộc không thể chịu đựng mà ôm lấy bụng co rút lăn lộn trên mặt đất, “A—-!”

Nhận thấy được thiếu niên có điểm khác thường, các hung thần ác sát chính là bọn thủ hạ kia dừng lại quyền cước, chỉ nhìn thấy thiếu niên thống khổ trên mặt đất, toàn thân run rẩy, mà hạ thân cậu tràn ra một vũng máu thật lớn. Chất lỏng sắc đỏ rực càng chảy ra càng nhiều khiến cho ai nhìn vào cũng phải sợ hãi, không rét mà run rẩy thân thể. Cả đám người nhìn cậu, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, nhất thời không biết nên làm như thế nào cho phải.

Nữ nhân bất mãn nhìn bọn thủ hạ cứng người trậm trễ không chịu tiếp tục động thủ, nàng na thân thể công kềnh đi đến gần bên cạnh, quát lớn, “Ai cho các ngươi ngừng đánh?”

“A, thiếu phu nhân, cái kia…. Cậu ta đột nhiên chảy ra thật nhiều máu.” Một người nam nhân vô thố không biết phải làm sao nhìn về phía nữ nhân báo cáo sự tình.

Nữ nhân cúi đầu nhìn nhìn xuống mặt đất người thiếu niên đau đớn cuộn tròn người thành một cuộn, nức nở từn đợt, cùng với một vũng màu đỏ đậm ồ ạt chảy ra làm cho nữ nhân không khỏi hít sâu một hơi, thật lâu sau mới lấy lại hô hấp bình thường, lạnh lùng nói, “Sao lại như thế này?”

“Thiếu phu nhân, chúng tôi cũng không biết a, cậu ta đột nhiên liền….”

“Cởϊ qυầи cậu ta ra cho tôi, nhìn xem người này rốt cuộc là cái dạng gì.”

“Vâng” trả lời xong, một vài người đi đến kéo xuống chiếc quần vải dệt đơn bạc làm lộ ra hai chân ngấm đầy thanh hồng huyết sắc, máu từ bên trong tiểu huyệt nhỏ không ngừng tuôn chảy ra bên ngoài từng đợt từng đợt ngày càng nhiều. Trong giây lát,

thiếu niên thét to một tiếng, thân thể lại càng thêm run rẩy kịch liệt, ngay sau đó máu lại theo tiểu huyệt nhỏ kia ồ ồ chảy ra, làm cho những người xung quanh sợ tới mức không tự thức mà lùi đi vài bước tránh xa.

Che miệng mũi, nữ nhân đến gần nhìn cẩn thận. Rất nhanh, nữ nhân giống như điền cuồng cười đến ha hả, “ha ha ha, không nghĩ tới tiện nhân cậu lại mang một bộ dạng yêu quái bất nam bất nữ!”

khó khăn hạ thắt lưng ngồi xổm xuống, lấy tay vất lên huyết nhục của thiếu niên đang bị mồ hôi cùng nước mắt làm đến thần tình mơ hồ, đem đến trước mặt cậu, đắc ý nói, “nhìn xem, đây là tiểu tạp chủng từ trong người ngươi bị đá ra đó!”

Thống khổ mở mắt ra, thiếu niên kinh ngạc nhìn mạo tử thai hiện tại chỉ là một cục máu đông nho nhỏ chưa có hình thù, một khắc sau lại khϊếp sợ tin tức chính mình lại mang thai, lại thêm bi thống chính mình hại mất một sinh mệnh nhỏ vô tội, tâm – thoáng chốc trở nên trống rỗng, thất linh bát lạc.

“A, hình như vẫn chưa đủ sao?” nữ nhân nghiến răng nghiến lợi nói xong, tùy tay ném xuống cục máu tươi ném xuống mặt đất, thẳng đứng dậy, cười gian nhìn đám nam nhân tráng kiện bên cạnh, “Làm nó, nói không chừng quái vật này còn có thể sinh cho các người một cái nam không ra nam nữ không ra nữ a!”

“Thiếu phu nhân, này không tốt lắm đâu. Nói như thế nào cậu ta cũng là…”

“Cậu dám phản kháng mệnh lệnh của tôi?” nữ nhân trừng mắt, đưa tay kéo áo nam nhân, “Nói cho cậu biết, hoặc là nghe tôi, hoặc là ngày mai cho người nhà cậu đến sông Hiên Viên nhặt xác!”

Do dự trong chốc lát, mấy nam nhân không còn lựa chọn nào khác ngoài thượng thiếu niên đơn bạc thân thể mảnh khảnh, yếu ớt đến động tâm người nhìn thấy, thiếu niên ánh mắt tinh lượng nhìn chằm chằm nữ nhân thần tình khoái ý kia, oán hận mà nói, “Cơ Thần Hi! Tôi nhất định phải gϊếŧ bà!”

“Ha hả, nếu cậu có thể sống nhìn thấy ngày mai thì hẳn đến tìm tôi.”

Cao Thành vẫn như thường lệ cầm một bản báo cáo công tác đi đến nhà y, ngoài ý muốn, gã nhìn thấy cửa lớn vẫn còn bật mở rộng, bên trên nền nhà sáng bóng còn có in lên dấu giầy ẩn ẩn. Một cỗ dự cảm không tốt nảy lên trong lòng. Gã kích động ném đi báo cáo trên tay, rất nhanh liền vọt vào buồng vệ sinh – nơi có ánh sáng duy nhất trong nhà hiện tại.

Ngụy Thành Huy nhắm chặt hai mắt nằm co rúm trên nền men sứ lạnh lẽo, thân thể co rút, thống khổ run lên từng hồi từng hồi. Cao Thành không tự giác mày nhíu lại, loan hạ thắt lưng ôm lấy y đang vô lực chống đỡ.

Gã theo Ngụy Thành Huy nhiều năm như vậy, vốn tưởng rằng y đã hoàn toàn thoát khỏi đêm ác mộng đó, nhưng xem ra là chính gã đã quá mức lạc quan…

Giống như trải qua đau đớn một thế kỉ, từ từ mở ra đôi mắt nặng trĩu kia, xuất hiện trong mắt là một chút ánh sáng cùng hình ảnh Cao Thành dần dần rõ dần trong mắt làm y cảm thấy một tia an tâm – may mắn, chỉ là một giấc mộng mà thôi….

“Cảm giác có khá hơn chút nào không?”

“Ân…”

Ngụy Thành Huy thẳng mắt nhìn lên trần nhà cao cao phía trên đầu, cách sau một lúc lâu mới thấp giọng nói, “Vừa mới gặp phải Cơ Thần Hi….”

Nghe được cái tên này phát ra ngoài miệng y một khắc, khuôn mặt Cao Thành thoáng chốc trở nên nhăn nhúm, một vẻ khó chịu không thể tha thứ, thù hằn ẩn ẩn, tâm tình gã bỗng chốc sôi sục tức giận. Cái tên này cả đời gã cũng không thể quên được, chính con người mang cái tên này đã phá hủy cả đời Ngụy Thành Huy, hủy đi tất thảy của y, ngay cả cái tên cũng không thể cứu thoát.

Gã hai mươi năm trước vốn chỉ là một người đâm thuê chém mướn giúp cho người có tiền có của, dùng sức mạnh mà kiếm tiền. Tuy rằng công việc này thực nguy hiểm, nhưng gã thầm nghĩ cả đời này của gã có thể sẽ chẳng thể kiếm được công việc nào tốt hơn như vậy. Mà đêm đó, gã chính là một trong những đám trai tráng kia. Cơ Thần Hi ra lệnh như vậy làm cho gã cùng đông bọn bất đắc dĩ phải nghe theo, cưỡиɠ ɖâʍ Ngụy Thành Huy, nhưng rốt cuộc bọn họ cũng đều bị lừa gạt qua – Cơ Thần Hi châm lửa đốt, ý đồ đem tất cả mọi người có mặt ở đó chấm dứt cuộc đời họ ở đây, gϊếŧ người bịt miệng thủ tiêu hết tất thảy.

Nàng ta cơ hồ đã hoàn toàn thành công, tất cả mọi người ở trong biển lửa chết ngạt đi hoặc là thân thể cháy xém đến không còn hình dạng, trừ bỏ gã cùng Ngụy Thành Huy đã sớm rơi vào hôn mê bất tỉnh. Ngụy Thành Huy trẻ tuổi bởi vì chịu đả kích quá lớn cũng đã sớm thần tình không rõ, mà gã cũng bởi vì trận đại hỏa kia mà mất đi sất khí cùng dung mạo anh tuấn, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Vốn tưởng tất thảy đến đây đều chấm dứt —

Khi gã cố sức trốn đông trốn tây một tháng trời đăng đẳng lén lút trở lại xem xét tình hình gia quyến mình, nhưng rốt cuộc tìm thấy chính là cái gì? Chỉ là những vệt máu đỏ sậm đã muốn lâu ngày cùng với một mùi vị tanh tửi từng đợt của thi thể đã lâu thối rữa đi, bên trong đệm chăn kia còn có thi thể bé gái còn chưa đầy một tuổi. Một khắc đó Cao Thành đã chảy ra giọt lệ đầu tiên trong cuộc đời nam nhân của gã, trong mắt rốt cuộc chỉ còn lại một thế giới xấu xí không còn gì. Mang theo thể xác trống rỗng tràn ngập cừu hận, gã đi theo y, chờ đợi cho đến một ngày làm cho Cơ gia kia nợ máu phải trả bằng máu!

“Lại nghĩ tới?” Ngụy Thành Huy thản nhiên hỏi han.

“Cơ bản là không có khả năng quên đi!”

Ngụy Thành Huy ngồi dậy, đối với ý tứ của gã mà nở nụ cười, “Tôi cũng như vậy đó!”

“Đây là báo cáo đầu tháng, anh xem qua một chút.”

“Ân, hảo!”

“Gần đây tựa hồ có người điều tra anh.” Cao Thành nhìn không chuyển mắt Ngụy Thành Huy đã sớm phục hồi lại bình tĩnh như ngày nào.

“Có biết là ai không?”

“Tôi nghĩ là anh so với tôi có lẽ còn rõ ràng hơn!”

“…” Ngụy Thành Huy không có ngẩng đầu, chỉ yên lặng nhìn bản báo cáo trong tay, “Tôi tin cậu sẽ xử lý tốt thôi!”

“Lão bản, anh không nên cùng Cơ Huyền Xa kia….”

“Tôi biết rõ mình nên làm gì!” không đợi Cao Thành nói xong, Ngụy Thành Huy đã có chút kích động ngắt lời gã. Âm thanh phát ra có chút cao khiến cho cả hai người đều kinh ngạc đến ngây ngẩn cả người.

Ý thức được chính y thất thường, Ngụy Thành Huy đưa tay xoa khuôn mặt mệt mỏi của mình, nhíu mày nói, “Chuyện này tôi sẽ tự mình xử lý, cậu chỉ cần chỉ cần làm tốt hạng mục khai phá cùng thu mua kia là được rồi.”

“….Được!”

“Đúng rồi, thuận tiện giúp tôi điều tra một người tên là Cơ Tuyền Dĩnh.”

“?”

“Là vị hôn thê của Cơ Huyền Xa, ngoại tộc, có lẽ sẽ có chút tác dụng.”

Cao Thành nhìn Ngụy Thành Huy, cuối cùng cung kính hạ thấp người nói, “Đã hiểu, tôi sẽ nhanh chóng đem thông tin đến cho anh!”

“Tất cả đều là sự thật?”

“Đúng vậy, lão gia!”

Trầm tư một lát, lão nhân có chút không kiên nhẫn phất tay, “Ra ngoài đi!”

“Vâng!”

Nhìn mấy bản điều tra thông tin trong tay, Cơ Trung Lâm nhếch lên khóe miệng, dùng lực vò chúng lại thành một cục ném lên trên mặt sànm đi đến cầm lấy điện thoại trên bàn trà, thuần thục ấn số.

“Ngày mai sang đây một chút, ta có chút việc cần bàn!”