Chương 6

Mấy cảnh sát không còn cách nào khác đành phải tìm nơi nương tựa cho Lộ, có lẽ Lộ Ninh đã nhìn thấy trong ánh mắt Trương Tư Tư một sự quan tâm mà một đứa trẻ ở tuổi nhóc không diễn tả được nên đã bám lấy Trương Tư Tư không buông. Nếu không phải người của đồn cảnh sát biết Lộ Uy Võ cùng Trương Tư Tư đúng là không có con, đều phải hoài nghi người bỏ rơi con chính là hai người này.

"Đồng chí cảnh sát, hay là trước tiên chúng tôi đem đứa nhỏ này về, dù sao các anh biết nhà chúng tôi ở đâu, đến lúc tìm được cha mẹ đứa nhỏ, chúng tôi liền đem nó đưa trở về có được không?"

Cảnh sát cúi xuống hỏi Lộ Ninh: "Ninh Ninh, con có muốn đi cùng dì không?"

"Dạ." Lộ Ninh khẽ đáp, ngửa khuôn mặt lớn cỡ bàn tay nhìn Trương Tư Tư.

Thật ra lúc ấy Lộ Uy Võ cũng do dự, hẳn không lo cái khác, mà là lo nếu như người nhà Lộ Ninh tới vợ mình sẽ không nguyện ý trả Lộ Ninh cho bọn họ như thế nào, nó chẳng phải giống như cắt thịt bà.

Nhưng không có cách nào, Trương Tư Tư đã nói dù thịt nát xương tan, đứa nhỏ cũng đã tin tưởng nàng, cho nên nàng sẽ mang nó theo.

Vài ngày sau, người nhà họ Lộ tình cờ phát hiện ra lý do Lộ Ninh bị vứt bỏ.

Mới đầu người nhà họ Lộ còn không hiểu, Lộ Ninh da trắng nõn non nớt, đôi mắt hai mí to tròn đen láy như hạt nho, cái miệng nhỏ nhắn hồng hào dễ thương, cớ sao lại bị vứt bỏ? Thì ra là đứa trẻ thực sự có vấn đề.

Bé trai bình thường khi đi tiểu thì dươиɠ ѵậŧ sẽ dựng đứng lên ở các mức độ khác nhau, nên bé trai mặc quần yếm thì đứng tè sẽ không ướt quần, nhưng Lộ Ninh thì không, lúc bé mới tập đi, mặc quần yếm nó cũng tè ra quần, điều này cũng giải thích tại sao Lộ Ninh lúc mới đến Lộ gia luôn ngồi xổm đi tè như một cô bé.

Chắc là cha mẹ đứa nhỏ không muốn đứa nhỏ tè ra quần nên mới dạy nó như vậy, điều này làm cho nhà họ Lộ vì có thêm một đứa trẻ được cười sảng khoái, càng thêm thương tiếc cho đứa nhỏ.

Nhưng từ đầu đến cuối, nhà họ Lộ không ai nghĩ đến việc sẽ bỏ rơi Lộ Ninh, cho dù Trương Tư Tư mang thai con gái, bọn họ vẫn coi Lộ Ninh là con của mình, nhà họ Lộ hy vọng Lộ Ninh sẽ thuận theo tự nhiên mà tốt lên, một mặt còn mang theo tiền, dẫn Lộ Ninh đi khám chữa bệnh mỗi khi có điều kiện.

Họ không tìm đến các bác sĩ ở gần, hàng năm đều đi xa lên thành phố lớn, với bên ngoài họ nói là mang Lộ Ninh đi du lịch. Nhưng trên thực tế,

du lịch chỉ là ngụy trang, nguyên nhân chân chính là mang Lộ Ninh đi khám bệnh.

Người nhà họ Lộ làm như vậy để Lộ Ninh lớn lên khỏi bị chê cười, nên bao nhiêu năm như vậy, không ai biết Lộ Ninh mắc bệnh kín, ngoại trừ danh y trong nhà và khắp nơi, kể cả em của Lộ Ninh cũng không biết.

Từ Trung y là Trung y của nam khoa Lộ Ninh tự mình tìm được, lúc đầu còn tưởng có hi vọng, không ngờ uống thuốc đông y một thời gian lại cảm thấy khá khỏe mạnh, nhưng mà tiểu đệ vẫn không đứng lên chút nào.

Cho đến hôm nay, Lộ Ninh cũng không chắc mình có kiên trì nổi nữa không.

"Nếu không được con ở một mình, sẽ không lập gia đình, bà nội yên tâm, con không sao." Lộ Ninh cười nói, "Hơn nữa, con còn có bà cùng ông nội, còn có ba mẹ và Tiểu Tĩnh."

"Bà nội sợ con cô đơn!" bà nội Lộ vội vàng hắng giọng, cố nén nước mắt: "Đừng nói nữa, hấp bánh bao nhanh đi, ba mẹ con sắp về rồi."

"Bà nội yên tâm, cháu trai của bà rất nhanh làm xong."

Lộ Ninh khéo tay, những chiếc bánh được gói gọn gàng, đẹp mắt khiến từng chiếc bánh trông như được in vào khuôn.

Một lúc sau, bên ngoài có một cô bé hét lên: "Anh ơi! Anh đến giúp em với! Em chết mất!"

Lộ Tĩnh ôm một túi trứng ngỗng lớn và một túi trứng gà ta lớn chạy vào sân.

"Này, cẩn thận chứ sao em còn chạy?" Lộ Ninh vỗ ngực, nhanh chóng tiếp nhận.

"Tại em không muốn mẹ xách nặng, để mẹ đỡ vất vả. Nhưng mà mẹ cứ đòi cầm nên em chạy đi, mẹ không chạy nên không giành được với em." Lộ Tĩnh lau mồ hôi, hì hì cười: "Anh à, việc làm ăn của anh càng ngày càng tốt nha!"

"Ừ, anh cũng rất ngạc nhiên."

"Hay anh đừng đi làm nữa, cứ làm thế này đi, để ba mẹ luôn gặp được." Lộ Tĩnh cười nói.

"Trước mắt còn không được, anh còn chưa xong việc đâu." Lộ Ninh nghĩ đến thiếu ân tình của Lương Hách Thành, cũng không thể quên đi, "Khi nào thật sự ổn định rồi nói. Anh nhờ một người bạn xin cho em mấy đề thi cùng đề ôn tập để trong phòng của em đó."

"Cám ơn anh hai!" Thập Nhất sơ trung là tỉnh trọng điểm trường cấp hai, nếu như ngươi có thể hiểu được nội dung học tập của lớp mười một, sau này đi học trọng điểm cấp tỉnh sẽ không có vấn đề gì.

"Con nhóc thối này! Nó chạy còn nhanh hơn cả con thỏ!" Trương Tư Tư vuốt ngực bên ngoài, "Trứng bể rồi à?"

"Không có đâu mẹ." Lộ Ninh cười nhìn hai vợ chồng ngoài cửa, "Tiểu Tĩnh chạy trước là để cha mẹ được ở riêng, để không phải làm bóng đèn."

"Thằng nhóc thối, lớn tuổi rồi còn trêu chọc ba ba." Người đàn ông cao lớn, thô kệch xoa xoa cái mũi, đem nông cụ đặt ở một bên đứng lên, "Đi, đi vào ăn cơm."

Người nhà lại được đoàn tụ, trên mặt Lộ Ninh lộ ra một tia hạnh phúc mà khi ở bên ngoài hiếm khi anh cảm nhận được.

Nhưng bên kia, một người nào đó vẫn nằm trên giường không chịu dậy, ngủ say như chó chết, trên miệng mang theo nụ cười, lắng nghe "tiếng bíp bíp" mà mình ngày đêm suy nghĩ trong lòng!

"Không lạnh sao?" Lương Hách Thành cầm trong tay một miếng dưa leo xắt mỏng, nhẹ nhàng áp vào da thịt trắng nõn của người nào đó.

"Lạnh chứ, chẳng qua dễ chịu lắm." Được dán dưa leo tiểu mỹ nhân nằm sấp, nghiêng đầu nhìn Lương Hách Thành, cười ngọt ngào hết sức.

"Dễ chịu thì tốt." Lương Hách Thành nói rồi tiếp tục dán, cảm giác người phía dưới giật giật, hắn "Bốp!" vỗ vào bánh bao trắng của đối phương một cái, "Không được lộn xộn! Dán không được!"

"Này, này, anh dám đánh tôi!" Tiểu mỹ nhân bỏ cuộc, ngồi dậy, cầm mấy lát dưa chuột còn sót lại trét hết lên mặt Lương Hách Thành.

"Lăn đi!" Lương Hách Thành bị cái "lạnh" làm cho giật cả mình, lập tức ngồi bật dậy, thì ra là nhóc Alaska ngu ngốc được mẹ nuôi, "Nhóc thối, em làm gì vậy? Hả?" Mới sáng sớm đã dám dính khăn lông ướt lên mặt hẳn?

"Gâu!" Alaska Lương Hữu Tài đem hai chân trước khoác lên trên đùi

Lương Hách Thành, "Gâu gâu gâu!" Mấy giờ rồi mà anh còn đang ngủ!

"Biết rồi, biết rồi, mẹ bảo nhóc đến gọi anh đúng không? Chờ chút."

Lương Hách Thành sờ lên khuôn mặt ướt đẫm, trong đầu nhớ lại giấc mơ vừa rồi, anh cảm thấy mình nghe được "Âm thanh ríu rít" rất rõ ràng, thế nhưng Lương Hữu Tài đột nhiên quấy nhiễu, tự dưng nhớ không nổi.

"Gâu!" Lương Hữu Tài thấy Lương Hách Thành ngồi dậy lại bất động, lần nữa lên tiếng thúc giục.

"Nhóc thối? Đều là lỗi của nhóc, hiếm khi anh mới có giấc mộng vui vẻ lại bị nhóc chen ngang." Lương Hách Thành nhéo tai Lương Hữu Tài, đứng dậy đi xuống lầu.

"Con tỉnh rồi. Ngày đẹp như vậy sao con lại ngủ muộn thế? Mau tới đây." Mẹ Lương mân mê mấy tấm ảnh trong tay: "Con xem có thích tấm nào không."

"Sao thế? Mẹ lại muốn con đi xem mắt sao?" Lương Hách Thành ngồi trên sô pha, nhìn ảnh nam nam nữ nữ không nói nên lời.