Chương 17

" Cậu.. "Lương Hách Thành chợt ngửi thấy một mùi thuốc đông y xa lạ. Nhưng càng hấp dẫn sự chú ý của hắn chính là trạng thái trên người Lộ Ninh khác với ngày thường.

" Cậu đang làm gì? Sao mặt đỏ như vậy. "Anh đi ra nhanh như vậy, theo lý thuyết hẳn là không có việc gì, nhưng Lộ Ninh chỉ mặc một bộ áo choàng tắm, cổ áo lỏng lẻo, xương quai xanh đều lộ ra, hơn nữa mặt sao lại đỏ như vậy? Trên trán còn có một tầng mồ hôi mỏng, có một loại hương vị đặc biệt trêu người, thật giống như vừa rồi đang..

Lương Hách Thành đột nhiên giật mình, hô hấp có chút bất ổn.

Ngày thường hẳn đã thấy Lộ Ninh nghiêm túc rất nhiều, Lộ Ninh xù lông cũng đã gặp qua, nhưng Lộ Ninh trước mắt lại mang theo một tia tà mị quyến rũ, hắn lại lần đầu thấy.

Vậy nãy giờ anh đang làm cái quái gì vậy?

Lộ Ninh nghe tiếng người quen, cũng không nghĩ nhiều liền tới mở cửa. Hiện tại nghe lương Hách Thành hỏi anh mới mơ hồ cảm giác được có chút không ổn.

" Ta vừa mới tắm xong, có hơi nóng. "Lộ Ninh xoay người, che giấu trong lòng không được tự nhiên:" Anh tới lấy đồ sao? "

" Ừm. "Lương Hách Thành nghĩ đến những bộ đồ lót muôn hình muôn vẻ kia, nhịn không được muốn cười, nhưng vừa bước vào phòng hai bước hắn liền ngửi thấy mùi thuốc đông y nồng đậm hơn, giống như là từ trong phòng bếp bay ra.

Cậu bị bệnh? Lương Hách Thành đột nhiên không xác định, nhìn sắc mặt Lộ Ninh đỏ như vậy có phải đang sốt hay không?

"Không có. Chỉ là thuốc bồi bổ cơ thể thôi." Lộ Ninh thuận miệng nói bậy, thuận tiện đưa đồ cho Lương Hách Thành, "Những thứ đưa nhầm đều ở chỗ này."

"Chậc, hiếm khi đưa cho cậu chút đồ mà còn náo loạn ô long lớn như vậy. Lát nữa, tôi sẽ gửi lại cho cậu." Lương Hách Thành nói như vậy, nhưng sau khi nhận đồ lại không nhúc nhích.

Bây giờ hẳn không muốn đi chút nào!

Lộ Ninh hai tay đút túi, nhìn Lương Hách Thành. Tuy rằng ngoài miệng không đuổi người, nhưng trong mắt rõ ràng đang hỏi. Anh sao còn chưa đi?

Lương Hách Thành mặt dày mày dạn giả bộ không hiểu, đứng tại chỗ nhìn Lộ Ninh một hồi lâu mới xoay người.

Cho dù là người chậm chạp đến đâu cũng nhìn ra ánh mắt Lương Hách Thành có bao nhiêu không thích hợp, huống chi Lộ Ninh tuyệt đối không chậm chạp.

Lương Hách Thành mở tay ra, giống như thật sự muốn đi.

Nhưng ngay khi Lộ Ninh định thở phào nhẹ nhõm, Lương Hách Thành lại đột nhiên xoay người lại.. "Lộ Ninh." Hắn gọi rất trịnh trọng, một bộ dạng muốn thổ lộ.

Lộ Ninh trong lòng lộp bộp một tiếng, hơi thở dồn dập đến cổ họng.

Kết quả là..

Lương Hách Thành quay lại, vuốt thẳng cổ áo cho Lộ Ninh: "Tôi thấy có một chuyện cần phải nói cho cậu."

Lộ Ninh nhíu mày: "Cái gì?"

Lương Hách Thành: "Cậu mặc áo choàng tắm này thoạt nhìn đặc biệt tao nhã!"

Nói xong, không đợi Lộ Ninh phản ứng lại, vội vàng xách đồ chạy thật nhanh.

Lộ Ninh cầm lấy gối ôm trên sô pha đuổi theo muốn đánh, kết quả vừa nhìn lương Hách Thành người này ngay cả thang máy cũng không đi, liền chạy cầu thang bộ, tiếng ha ha ha ha ha còn vang thật lâu ngoài hành lang!

Bệnh xà tinh!

Lộ Ninh tức giận đến mức thở hổn hển một hồi lâu, cuối cùng uống một ly nước lớn mới coi như bình tĩnh lại. Nhưng vừa mới lên giường không bao lâu. Lương Hách Thành lại gửi cho anh một tin nhắn wechat.

Chủ thượng: Sau này đừng mặc ít như vậy chiêu đãi tôi, tôi nhìn mà trong lòng rối loạn đến hoảng hốt.

Lộ Ninh vốn là trong lòng một trận hỏa thiêu, lần này bị làm cho hoàn toàn mất ngủ. Hơn nữa đại khái là bị Lương Hách Thành làm tức giận, thế mà không có phát hiện thân thể của mình có chút dị thường.

Lần trước thân thể Lộ Ninh xuất hiện dị thường vẫn là ba năm trước, khi đó anh còn chưa biết Lương Hách Thành, cũng không tiếp xúc qua ngành đấu thầu. Lúc đó anh làm việc ở một thành phố khác, hơn nữa còn chưa biết gia đình Hứa Trung Y.

Lúc đó cũng là một lão đại phu khám bệnh cho anh, vị đại phu kia họ Hà, lúc Lộ Ninh quen biết ông ông cũng phải hơn chín mươi tuổi, chuyên trị các loại bệnh nan y. Lộ Ninh ở chỗ vị đại phu họ Hà này ăn mật hoàn hai tháng, rõ ràng có chút khởi sắc, mỗi buổi sáng lúc thức dậy cảm giác không phải vô lực như cũ, nhìn cũng khác trước. Nhưng lại gặp cạm bẫy ở Trung Hải.

Đúng vậy, lúc ấy anh đang làm việc dưới tay Tần Kha của Trung Hải. Lúc đó anh không phải trợ lý, mà là thư ký, nói là thư ký kỳ thật chính là tạp vụ.

Anh cũng vừa mới tốt nghiệp đại học lại không có kinh nghiệm xã hội gì, cảm giác Tần Kha trả lương cũng tốt, công việc cũng không phải khó khăn lắm, liền kiên định ở lại làm việc trong công ty Tần Kha, suy nghĩ trước tăng thêm ít kinh nghiệm làm việc cũng không tồi.

Huống chi, ngay từ đầu Tần Kha rất đáng tin cậy, tiền lương trả đúng hạn, các hạng phúc lợi đãi ngộ cũng không tệ, nhất thời làm cho người ta cảm thấy công việc này thực sự đáng tin cậy, chăm chỉ làm mấy năm nói không chừng có thể tích góp được một khoản kha khá.

Lại không nghĩ tới Tần Kha căn bản không nhìn vào khả năng làm việc của Lộ Ninh.

Tần Kha có chỗ dựa vững chắc, một lão già hơn năm mươi tuổi, họ Uông, là người đứng đầu một

đơn vị thu mua, thường thích những tiểu tử trẻ tuổi xinh đẹp lại đơn thuần. Tần Kha hàng năm đều tặng cho người này một hai người như vậy, sau đó nắm giữ bảy mươi phần trăm đơn đặt hàng dưới tay lão đầu này. Tần Kha giữ Lại Lộ Ninh, không phải coi trọng cái khác, chính là nhìn trúng diện mạo và dáng người của Lộ Ninh, muốn đem Lộ Ninh hiếu kính cho gã họ Uông kia, để vững vàng lấy được đơn đặt hàng mua sắm năm sau.

Đáng thương cho Lộ Ninh thật đúng là coi Tần Kha là người tốt, một chút cũng không đề phòng hẳn. Tần Kha nói công ty tụ tập ăn uống, Lộ Ninh liền đi theo đi tụ tập ăn uống, hoàn toàn không nghĩ tới lòng lang dạ thú của người này, lại thừa dịp anh đi vệ sinh bỏ thuốc vào trà của anh.

Sau khi anh uống chén trà kia, người bắt đầu có chút choáng váng, ngay sau đó liền nhìn thấy Tần Kha để cho những người khác trên bàn đều lui ra ngoài.

Cho dù là người ngốc đến đâu lúc này cũng có thể nhìn ra có gì đó không đúng, chứ đừng nói Lộ Ninh căn bản không ngốc. Bởi vì anh uống trà, về mặt lý thuyết anh không thể say. Sau đó, chóng mặt cũng chỉ có thể là một nguyên nhân khác.

Quả nhiên, anh vừa định đứng dậy đi theo những người khác đi ra ngoài, Tần Kha liền ấn anh xuống. Vốn là sức lực của anh lớn hơn Tần Kha, nhưng bởi vì tác dụng của thuốc, anh nhất thời bị Tần Kha gắt gao ấn ngồi ở trên ghế.

"Tần tổng, ông, ông có ý gì?" Lộ Ninh đột nhiên cảm thấy đầu đau nhức, trong cơ thể giống như có vô số dòng nhiệt lưu chạy tán loạn khắp nơi, nếu không kịp trở tay, thân thể của anh giống như muốn nổ tung.

"Lộ Ninh, câu đừng vội đi." Tần Kha cười nói: "Tôi còn có một vị khách quý muốn gặp cậu." Nói xong, cửa liền mở ra, bên ngoài có một người đi vào.

"Uông tiên sinh ngài chậm rãi dùng." Tần Kha hướng người nọ nịnh nọt cười, trước khi đi nhìn Lộ Ninh một cái. Hắn thấy Lộ Ninh ôm đầu liên tục túm tóc, đầu ngón tay run rẩy, liền biết hẳn đi cũng không sao cả. Thuốc này hắn ít nhất đã dùng qua trên người mười người, thuốc dùng cho Lộ Ninh hôm nay còn là một phiên bản nâng cấp, đoán chừng hôm nay Lộ Ninh dù có bị đánh chết, cũng sẽ không nhớ rõ là ai làm.