Chương 19: Trường cấp ba Trường Thanh

Năm ngày nghỉ xả hơi thoáng cái trôi qua. Đoàn người yên vị trên xe buýt đi đến địa điểm thi đấu vòng hai.

Tầm xế chiều mới đến nơi, đích đến là trường cấp ba nội trú Trường Thanh, vừa hay là một trong mười trường học mà bọn Giang Lạc đã lường trước.

Lúc nhìn thấy ngôi trường này, Giang Lạc lập tức nhớ tới thông tin đã đọc trước đó.

Trường cấp ba Trường Thanh vốn là trường phổ thông chuyên, nằm ở vị trí vắng vẻ, cơ sở vật chất cũ kỹ nhưng tỷ lệ lên lớp vẫn rất cao.

Năm 2012 được bộ giáo dục trợ cấp, trường cấp ba Trường Thanh mở rộng quy mô phân thành hai khu dạy học mới và cũ.

Khu mới dành cho học sinh lớp mười và mười một, còn khu cũ dành cho lớp mười hai và sinh viên đại học học thi lại. Bởi vì khu dạy học cũ vắng vẻ yên lặng nên có thể cung cấp cho học sinh chuẩn bị thi một không gian học tập yên tĩnh.

Vốn dĩ đây chỉ là một lần mở rộng bình thường nhưng lại xảy ra tai nạn. Trong lúc mở rộng, một nữ sinh lớp mười hai lại mất tích.

Trường cấp ba Trường Thanh là trường nội trú, một tháng học sinh chỉ có thể về nhà một lần. Khi ấy, học sinh ở trong trường mất tích gây ồn ào rất lớn, đồng thời trong vòng ba tháng sau, vài nữ sinh liên tục mất tích.

Không những vậy, công nhân ở công trường cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn chết mất hai người. Trường cấp ba Trường Thanh hoàn toàn bị loại khỏi danh sách các trường phổ thông chuyên.

Nhưng lạc đà dẫu gầy vẫn béo hơn ngựa, vẫn có rất nhiều học sinh và phụ huynh không tin vào ma quỷ, âm thầm vui mừng vì cấp ba Trường Thanh hạ điểm xuống. Bởi vậy số học sinh của trường cấp ba Trường Thanh không hề ít hơn các trường chuyên khác.

Nhưng năm nay, trường cấp ba Trường Thanh lại xảy ra chuyện.

Nhân viên công tác cầm loa đứng đằng trước nói: “Tổng thời gian thi đấu của vòng hai là ba ngày. Trong vòng ba ngày, mọi người phải tìm được nữ sinh đã mất tích vào năm 2012 và nguyên nhân cái chết của hai công nhân kia, còn có rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì. Sau khi vòng thi kết thúc, chúng ta sẽ căn cứ vào câu trả lời của mọi người để chọn ra ba mươi người giỏi nhất tiến vào vòng kế tiếp. Ký túc xá của mọi người đã được sắp xếp trong khu dạy học cũ, học sinh ở đó đã dọn sang khu mới. Vòng thứ hai cũng được phát trực tiếp, trước khi cuộc thi bắt đầu, mọi người vui lòng ký vào thỏa thuận miễn truy cứu tử vong…”

“Ba mươi người?!”

“Bà mẹ nó… Đây là trực tiếp đào thải một trăm người à?”

“Tỷ lệ bốn chọi một, sao vòng này khắc nghiệt thế!”

Tiếng bàn tán nổ tung, ồn ào đến mức lấn át cả âm thanh của nhân viên công tác.

Giang Lạc tặc lưỡi: “Thỏa thuận miễn truy cứu, nghiêm trọng thế?”

Trác Trọng Thu rất bình tĩnh an ủi mọi người: “Đừng lo lắng, năm nay cha tôi được bầu làm ban giám khảo. Trước đó tôi có gọi điện nhờ ông đặc biệt quan tâm tới chúng ta. Cứ cho là vòng này nguy hiểm thì chúng ta chắc chắn vẫn an toàn.”

Cát Chúc cảm thán: “Đi theo chị Trác an tâm quá đi.”

Trác Trọng Thu đẹp trai nhếch môi: “Chuyện.”

Nghe lời cô, học sinh lớp Một của đại học Bạch Hoa vốn đã chuẩn bị tốt lại càng thêm yên tâm, thẳng thắn ký tên lên thỏa thuận miễn truy cứu tử vong rồi cùng nhân viên công tác đi về ký túc xá.

Ký túc xá khu cũ là phòng bốn người, kê hai cái giường tầng cộng thêm bốn cái bàn học, căn phòng rộng chừng mười mét vuông trông cực kì chật chội. Vừa mới bước vào ký túc xá, một mùi hôi thối ẩm ướt phả vào mặt.

Mùi hôi này giống như mùi đống rác để lâu ngày, lại gần giống như mùi cống thoát nước. Văn Nhân Liên che mũi, thở dài: “Xem ra đây chính là ký túc xá của con trai.”

“Đương nhiên là ký túc xá nam rồi.” Nhân viên công tác đứng trước mặt cười ha hả nói: “Ở khu cũ, cống thoát nước thường xuyên bị hỏng, mong mọi người thông cảm bỏ qua cho.”

“Thông cảm tất nhiên có thể.” Lục Hữu Nhất nghi ngờ chỉ chỉ Trác Trọng Thu: “Nhưng tại sao cậu ấy là nữ mà cũng ở ký túc xá nam?”

Nụ cười của nhân viên công tác không thay đổi: “Có lẽ là sai sót lúc sắp xếp ký túc xá nhưng không sao đâu, nam sinh nữ sinh cũng không khác nhau lắm. Bạn học Trác có thể xuống phòng vệ sinh của công nhân viên ở lầu một để tắm rửa.”

Có một nam sinh đứng đằng sau lớn tiếng hỏi: “Vậy bọn em có được ở trần đi lại không ạ?”

“Cậu muốn làm thế nào thì tùy, cậu cởi sạch cũng được nốt.” Trác Trọng Thu lười biếng kéo dài giọng: “Người anh em, tôi chỉ thích em gái mềm mại xinh đẹp thôi. Cậu vừa không có ngực vừa dư ra hai lạng thịt, không cần nghĩ quá nhiều.”

Tràng cười vang lên ầm ĩ.

Mỗi lần đến phòng nào thì nhân viên công tác sẽ điểm danh theo danh sách. Đến căn phòng cuối cùng trên lầu sáu, nhân viên công tác đọc tên: “Giang Lạc, Trác Trọng Thu, Bạch Diệp Phong, Từ Nham.”

Giang Lạc nghiêng người nhìn, tình cờ trông thấy Bạch Diệp Phong đang tươi cười đi đến trước mặt cậu.

“Trùng hợp ghê.” Bạch Diệp Phong vừa cười vừa nhìn thanh niên tóc đen: “Chúng ta lại ở cùng ký túc xá.”

Cảm giác kỳ lạ kia lại xuất hiện.

Giang Lạc hơi nheo mắt: “Đúng thế, tôi cũng không ngờ sẽ trùng hợp tới vậy.”

Phòng ký túc xá có hai người của đại học Bạch Hoa, hai người của đại học Sơn Hải, thật sự không thể dùng từ “trùng hợp” để hình dung.

Nhân viên công tác dẫn họ đến ký túc xá rồi rời đi. Bốn người đứng ở cửa một hồi, anh bạn tên Từ Nham được Bạch Diệp Phong dẫn theo cảnh giác căm thù nhìn Giang Lạc. Xem ra trong lòng tùy tùng của Bạch Diệp Phong, người ta đã xem Giang Lạc là kẻ thù hàng đầu rồi.

Trác Trọng Thu khoác vai Giang Lạc, hai người cùng đi vào ký túc xá: “Trước hết chọn giường ngủ đã.”

Phòng trên lầu sáu cũng có mùi thối của cống thoát nước nhưng ở lâu thì không ngửi thấy nữa.

Mọi người sắp xếp đồ đạc của mình xong, Giang Lạc và Trác Trọng Thu rời khỏi ký túc xá.

Không cần phải nói, bọn họ căn bản là hai người một đội, không hề muốn nói nhiều với đối phương.

Trong cuộc thi này, người không cùng trường đều là đối thủ của nhau. Trong một trăm ba mươi người chỉ có số ít có thể vào vòng tiếp theo, vì thế đối với ai cũng phải đề phòng.

Sinh viên đại học Bạch Hoa tập trung tại khu đất trống trước ký túc xá.

Khuông Chính và Văn Nhân Liên ở chung phòng, Lục Hữu Nhất chung ký túc xá với Diệp Tầm, Cát Chúc thì ở cùng phòng với Samuel. Sau khi so sánh mới nhận ra, mỗi phòng cứ hai người trong bốn người sẽ chung một trường.

“Đều là phòng bốn người hết hả?” Giang Lạc nhíu mày: “Chẳng lẽ tờ giấy kia ghi phòng 4-5 người không phải chỉ ký túc xá khu dạy học cũ này hả?”

“Rất có thể.” Văn Nhân Liên suy nghĩ nói: “Gợi ý này quá mông lung, trước mắt chưa có thứ gì để tìm thêm thông tin.”

Y nói xong thì nhìn sang Giang Lạc: “Giang Lạc, cậu có phát hiện ra điều gì không?”

Giang Lạc quay đầu nhìn thoáng qua dãy lầu ký túc xá.

Sắc trời âm u, ký túc xá cũ kỹ phủ bụi rách nát, vài chỗ sơn tường bị tróc trên các tầng lầu lộ ra những mảng tường xám bên trong.

Ẩm ướt, ảm đạm, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy chán nản.

“Nơi này khiến tớ khó chịu quá.” Con mắt của Giang Lạc đảo qua lầu sáu, dừng tại ô cửa sổ phòng ký túc xá cuối cùng.

Có một người đang đứng bên cửa sổ nhìn xuống, Giang Lạc nhận ra đó là Bạch Diệp Phong. Giang Lạc từ tốn nói tiếp: “Từ lúc đi vào khu dạy học cũ tớ đã bắt đầu có cảm giác này.”

Trác Trọng Thu cũng chìm vào suy tư. Cô thuộc phái song tu thể hồn, đối với những thứ như linh thể nhạy cảm hơn người bình thường nhiều: “Mặc dù tôi không có cảm giác mãnh liệt như cậu nhưng cũng cảm thấy có gì đó không đúng.”

Hai người ăn ý liếc nhìn nhau một cái.

Giang Lạc kéo khóa ba lô ra, tiện tay lấy một xấp bùa từ bên trong: “Mỗi người năm lá, nhiều hơn không có.”

Cả đám lập tức cảm động hai mắt đẫm lệ rưng rưng, hận không thể xông lên ôm Giang Lạc hung hăng hôn hai cái: “Giang Lạc, sao cậu lại tốt như thế chú ahuhu.”

“Còn chuẩn bị cho tụi tớ nhiều bùa như vậy nữa.”

“Nhất định cậu đã vẽ rất lâu đúng không?”

Giang Lạc khiêm tốn đáp: “An toàn của các cậu mới là quan trọng nhất.”

Bỗng nhiên cậu mỉm cười: “Dù sao mọi người phải đoàn kết một lòng thì mới có thể giành được giải nhất nha.”

Sau khi buổi tụ họp ngắn ngủi kết thúc, sắc trời hoàn toàn tối đen. Cây to bị gió táp nghiêng hẳn sang một bên, mây mù kéo đến chuẩn bị cho cơn mưa sắp tới.

Cát Chúc ngẩng đầu nhìn trời nói: “Đêm nay đến sáu giờ sáng mai sẽ có mưa, trước tiên mọi người về đợi trong ký túc xá đi.”

Trên đường về ký túc xá, có rất nhiều thí sinh mặc kệ trời sắp mưa ra ngoài tìm kiếm gợi ý. Một nửa trong số họ lo lắng mình không vượt qua được vòng kế tiếp nên không dám lãng phí thời gian quý giá.

Đã lâu lắm rồi Giang Lạc mới đi thang bộ lên tầng sáu, may sao cả tháng nay cậu liên tục rèn luyện thân thể với Lục Hữu Nhất, leo một mạch cũng không mệt mỏi lắm.

Bạch Diệp Phong vẫn ở trong phòng nhưng Từ Nham thì lại không thấy tăm hơi.

Bạch Diệp Phong đang ngồi trên ghế đọc sách cạnh cửa sổ, trông thấy Giang Lạc và Trác Trọng Thu bước vào bèn nở nụ cười chào hỏi: “Hai cậu về rồi đấy hả?”

Trác Trọng Thu gật gật đầu với hắn, tò mò hỏi: “Cậu đang đọc gì thế?”

Bạch Diệp Phong khép sách lại, tựa đề quyển sách là ‘Giải thích chi tiết về la bàn’, hắn mỉm cười nói: “Tôi ít đọc sách cơ sở lắm, thỉnh thoảng đọc một chút cũng khá thú vị.”

Giang Lạc híp mắt nhìn hắn và quyển sách, chỉ cảm thấy mùi hôi thối trong phòng càng lúc càng nồng, thậm chí cậu có cảm giác trên người mình cũng bị lây mùi theo.

“Tớ đi tắm.”

Giang Lạc lấy một chai sữa tắm rồi bước vào phòng tắm của ký túc xá.

Phòng tắm của khu ký túc xá cũ cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, may mắn quét dọn rất sạch sẽ nên không có rác rưởi gì. Giang Lạc dùng một chai sữa tắm xử lý toàn thân mình, nhưng đang lúc gội đầu thì đột nhiên cậu ngửi thấy mùi rỉ sắt.

Giang Lạc mở mắt ra, chỉ thấy nước nóng còn sót lại trên đỉnh đầu biến thành màu máu, nước chảy ồ ạt, mùi rỉ sắt càng lúc càng nặng.

Giang Lạc: “… Đệch.”

Cậu vẩy vẩy tay, lấy một lá bùa vàng trong túi quần ra dán lên vòi nước. Một lát sau, mùi rỉ sắt biến mất, dòng nước trông như máu dần trong suốt trở lại.

Giang Lạc bình tĩnh rửa sạch khuôn mặt dính đầy chất lỏng màu đỏ rồi tắm lại lần nữa.

Đến khi cậu tắt nước bắt đầu mặc quần áo, bên ngoài phòng tắm có người gõ cửa: “Bạn Giang, cậu tắm xong chưa? Tôi cũng muốn đi tắm.”

Là Bạch Diệp Phong.

Giang Lạc đi qua mở cửa cho hắn, nhìn ra ngoài, Trác Trọng Thu không ở đây.

“Cậu ấy xuống lầu một tắm rồi.” Bạch Diệp Phong cười nói: “Trước khi xuống nhờ tôi nhắn với cậu một câu, cậu ấy sẽ về nhanh thôi.”

Giang Lạc hiền lành cười với gã: “Cám ơn.”

Đi vào tiếp tục mặc quần áo.

Bạch Diệp Phong nhìn cậu rồi nở một nụ cười khó hiểu. Hắn nhẹ nhàng đóng cửa phòng tắm lại, cởϊ áσ ngắn tay trên người ra.

Trong gương, thanh niên tóc đen với cơ thể trắng nõn thon dài đang cúi đầu kéo quần, sau lưng cậu, một cơ thể càng cường tráng hơn chậm rãi đi tới.

“Bạn Giang Lạc.” Bạch Diệp Phong soi gương: “Trong lúc cậu tắm rửa có gặp chuyện gì không?”

Giang Lạc ngẩng đầu, đối mặt với Bạch Diệp Phong trong gương cậu bất giác nhếch môi, nở nụ cười xinh đẹp như đóa hoa diễm lệ, nốt ruồi son trên mu bàn tay đỏ như nhỏ máu: “Tại sao cậu lại hỏi thế?”

Bạch Diệp Phong chỉ chỉ lá bùa vàng trên vòi nước: “Tôi nhớ trước đó không có thứ này.”

“À, cái này.” Giang Lạc vươn tay gỡ bùa vàng xuống, nhét vào túi quần: “Lúc tôi tắm rửa có thói quen dán bùa lên xung quanh, bệnh nghề nghiệp, cậu không ngại chứ?”

“Không ngại.” Khóe miệng Bạch Diệp Phong cười gằn: “Thói quen này rất an toàn.”

Giang Lạc lịch sự với hắn vài câu, mặc quần áo tử tế xong rồi chuẩn bị đi ra ngoài.

Bất thình lình Bạch Diệp Phong duỗi tay đυ.ng vào bả vai Giang Lạc, Giang Lạc phản xạ có điều kiện nắm tay hắn quật một cú, sau đó hung hăng siết cổ hắn bằng đầu gối, hai tay bóp chặt hai cánh tay hắn, ánh mắt sắc bén lạnh lùng như dao nhọn rời vỏ: “Cậu định làm gì?”

Bạch Diệp Phong bị khống chế tàn nhẫn trên mặt đất nhưng dường như hắn không cảm thấy đau, ngược lại nở nụ cười trầm thấp: “Không, không có gì, tôi chỉ muốn nhắc cổ áo sau gáy bạn Giang Lạc bị lật ra kìa.”

Giang Lạc quan sát hắn từ trên cao, mái tóc vẫn còn ẩm ướt rũ trên vai, một phần nước bị quần áo hút đi còn một phần thì nhỏ xuống cằm của Bạch Diệp Phong.

Bạch Diệp Phong dần dần ngưng cười, vô tội nhìn cậu: “Sao vậy?”

Giang Lạc giật nhẹ môi, đứng dậy kéo Bạch Diệp Phong lên, thân mật vỗ vỗ bả vai gã: “Tôi không cố ý đâu bạn Bạch. Tại tôi không thích người khác ở sau lưng đập lên vai mình, thật lòng xin lỗi vì làm cậu bị thương.”

Bạch Diệp Phong cười ôn hòa: “Không sao.”

Giang Lạc nở nụ cười biết ơn với hắn, quay người rời khỏi phòng tắm. Lúc cánh cửa phòng tắm sau lưng đóng lại, cậu bất chợt nhớ ra điều gì, móc móc túi quần.

Không móc được lá bùa chỉ mò được một nắm tro tàn.

Ngón tay Giang Lạc giật giật, quay người nhìn về phía cửa phòng tắm, đuôi mắt xinh đẹp khẽ nhếch, khóe miệng chậm rãi cong lên.

Ồ.

Hình như cậu vừa phát hiện một bí mật rất thú vị.