Chương 16
Đang giờ ra chơi, lớp ồn như vỡ chợ, bỗng Hải đi vội vào lớp, đứng lên bục, hét to:
- Tất cả chú ý!
Vốn là đứa có giọng lớn, Hải vừa hét xong, cả lớp im bặt trong chốc lát. Ngay sau đó là những tiếng ồn ào.
""Gì thế Hải?"",""Chuyện gì không?"",""Nói đi!"",...
Những tiếng hỏi dồn như thế cứ liên tiếp. Đã nhận được sự chú ý, Hải nói nhanh với giọng bình thường:
- Cô Tâm nói là chiều nay lớp học toán thay chiều thứ bảy để các thầy cô còn họp...
Chưa đợi Hải nói xong, học sinh đã nhao lên phản ứng:""Cái gì?"",""Chiều thứ năm phải nghỉ chứ!"",""Suốt ngày học. Ghét!"",""Mày nói thật hay đùa đấy?"".
Hải xuống khỏi bậc, hất hàm:
- Chém làm gì? Không tin thì ra hỏi cô Tâm.
Cả lớp nghe thế lại càng ồn hơn. Bích đang ngồi trên bàn chỗ kia, lúc này cười mỉa, nói:
- Kệ! Học nhiều làm gì? Chiều nay cả lớp nghỉ. Thằng nào ủng hộ thì giơ tay!
Nghe Bích lên tiếng, rất nhiều đứa nhiệt liệt ủng hồ, giơ tay rần rần, còn cười đùa với nhau.
""Chiều nay đi net đi!"",""Cả lớp nghỉ hết, xem bà ta dạy cái gì!"",""Ừ, cả lớp nghỉ. Cả bọn đi chơi nét!"".
Bích cũng lên tiếng:
- Cứ bảo là cả lớp không nghe thấy thông báo gì.
Hải nãy giờ thấy một cảnh như vậy, lại nghe Bích nói thế, không khỏi tái mặt:
- Này, mày muốn tao chết với bà Tâm à?
Bích cơng mặt lên:
- Kệ mày! Thế mày có muốn nghỉ không? Học nhiều làm gì?
Hải cũng có ý phân vân, sau thấy cả lớp như vậy, thôi nói. Linh ngồi dưới nói vẻ băn khoăn:
- Nhưng chỉ sợ có đứa đến trường. Thế thì cô Tâm không tin đâu.
Bích nghĩ một chút, xong nhếch mép cười. Đứng hẳn lên bàn, Bích chỉ tay, nghênh mặt lên, giọng đe dọa mà trong có ý cười cợt:
- Thế thì, con nào chiều nay dám đến trường, thì cẩn thận với tao đó! Biết chưa? Đứa nào muốn chơi net thì chiều nay, một giờ, tụ tập gần nhà Linh. Còn lại ở nhà hay đi đâu tao mặc xác. Nhưng cấm đứa nào bén mảng đến trường!
Bích nhìn một lượt quanh lớp. Hài lòng rồi, Bích mới xuống khỏi bàn. Một bạn nữ đứng ngay cạnh thốt lên một câu:
- Chị Bích nhà ta oai quá chứ?
Bích quay ra nhìn bạn đó, cười mỉa:
- Chứ sao!
Những tiếng cười nối tiếng cười, nghe rợn người.
***
Chiều đó, nắng hình như chói hơn. Trên con đường đá, Hà đạp con xe lọc cọc, dáng nhỏ bé một mình trên đường vắng. Khẽ lau mồ hôi trên chóp mũi, chợt Hà nhìn ra xa, mặt tươi hẳn. Vội đạp nhanh, Hà gọi:
- Ê, Huyền! Chờ tớ!
Huyền cũng đạp xe phía trước, nghe tiếng gọi, liền đi chậm hẳn. Hà nhanh chóng đi xe ngang với Huyền. Hà liếc nhanh thấy cặp để rổ xe, nên hỏi:
- Cậu đi học à?
Huyền cũng thấy cặp Hà đeo rồi, cố tình hỏi ngược lại:
- Thế còn cậu đi đâu?
Hà cười cười:
- Sáng nay bọn nó đe cũng sợ. Nhưng tớ nghi cô giáo dạy lắm.
Huyền thấy người cùng ý tưởng, nên xởi lởi kể:
- Lúc nãy đi tớ thấy bọn con Bích đấy. Nó ngồi sau xe con Vy. Nó thấy tớ rồi, còn dọa sẽ đánh đứa nào đi học.
Hà nhìn lại Huyền. Muốn hỏi, thế sao cậu còn đi. Nhưng chưa chắn Huyền đi học mà. Có thể chỉ là vác cặp lấy cớ đi chơi thôi. Nhưng Hà chẳng nói câu đấy làm gì, theo tiếp ý Huyền nói:
- Thật á? Đi học thì có gì sai chứ? Chắc chắn không có riêng bọn mình đâu. Đánh được không? Tớ phải canh giờ đi thật muộn để không gặp bọn nó.
Hình như vế trước với vế sau có gì đó mâu thuẫn thì phải. Huyền nghe thế, càng vui hơn vì giống cảnh ngộ mình quá:
- Tớ chả thế. Nhưng mà có ít học sinh quá cô giáo có dạy không thế? Nếu nghỉ thì qua nhà Hoài Ngọc nhé! Thế thì bọn mình vừa không bị cô giáo mắng, vừa không bị bọn nó đánh, còn có thể đi chơi nữa. Nhỉ?
Huyền càng nói càng như chắc chắn về viễn cảnh đó vậy. Miệng còn cười vui nữa. Hà ngẩn ra nghĩ ngợi:
- Tớ lại nghĩ cô giáo sẽ dạy đấy.
Thực sự không biết tại sao nhưng Hà tin là thế. Huyền nghe Hà nói vậy, khó chịu:
- Này, cậu để tớ mơ mộng một tí chứ!
Hà giật mình quay nhìn Huyền. Thấy vẻ mặt cố tình nhăn nhó của cô bạn, thấy dễ thương quá. Hà chỉ cười hì, vẻ vô tội:
- Tớ nói thật thôi mà.
Cả hai tiếp tục sánh đôi đến tận trường.
Vào sân trường rồi, Hà và Huyền bất ngờ khi thấy cô Tuyết. Cô đang đứng nói chuyện với mấy bạn nữ lớp hai đứa. Không hiểu sao cảm giác lại an tâm. Vì có lẽ cả hai đều nhanh chóng hiểu tình hình hiện tại. Có cô Tuyết, đồng nghĩa với không bị đánh!
Đạp nhanh xe đi đến, thấy Hoài Ngọc vẫy tay gọi:
- Ê!
Huyền vội lôi Ngọc ra hỏi có chuyện gì. Cô Tuyết đã thấy hai đứa, nên gọi lại, bảo:
- Hà, Huyền đấy hả? Các em có mang văn không? Cô sẽ dạy văn chiều nay.
Cả hai hơi ngớ người. Huyền nói:
- Bọn em tưởng học toán nên không mang.
Cô Tuyết vội bảo:
- Vậy bây giờ các em mau về lấy sách vở đi!
Huyền bất giác quay sang Hà, nói nhỏ:""Nhưng muộn mất...""
Cô Tuyết nghe thấy, liền kêu:
- Muộn cũng không sao! Các em mau về lấy đi!
Hai đứa nghi ngại. Hà nhìn Hoài Ngọc, ý hỏi phải về lấy thật à. Ngọc cười cười:
- Tớ vừa về lấy xong rồi. Nhà gần mà.
Ai cũng biết nhà cậu gần mà. Thế là Huyền bảo Hà:
- Thế bọn mình về nhà lấy vở nhá!
- Không đâu. Nhà tớ xa lắm. Tớ có mang vở nháp mà. Về nhà cậu thôi.
- Ừ. Về nhà tớ lấy. Thế cậu đi cùng tớ nhá!
Hà tất nhiên đồng ý. Hai đứa đang quay xe định đi thì Hoài Ngọc gọi lại, muốn đi cùng. Vậy là cả ba đứa rủ rê đi. Vì Ngọc không đi xe nên đành ngồi sau xe Hà.
Vừa đạp xe cả ba vừa tranh thủ nói chuyện. Nhờ thế hai đứa Hà và Huyền biết rõ hơn chuyện vừa rồi. Ngọc cũng kể rằng sau khi cô Tuyết đến, My cũng đã lấy điện thoại gọi mấy đứa kia đi học rồi. Như thế càng tốt! Càng thêm lý do để mấy đứa đi học không bị đánh.
Rôm rả nói chuyện, mặc dù vui, nhưng Hà cứ mơ hồ cảm nhận một sự không chắc chắn. Đúng thế! Chẳng có gì là vĩnh viễn. ""Vĩnh viễn"" nó dài hơn một đời người rất nhiều, quá dài đi. Ai biết được, mọi chuyện có lặp lại không? Có lẽ lắm chứ! Nhưng mà nếu đã biết trước một tương lai như vậy, bây giờ cũng hãy cứ hưởng thụ đi, vẫn cứ vui vẻ đi. Vì tương lai nó còn phía trước ta, cứ lo lắng cho cái thứ ta không nắm bắt được ấy, thay vào việc cố gắng để không hối hận cho hiện tại sẽ là tốt hơn nhiều.
_______________________
Chuyện nhỏ nhỏ
Sau khi Hoài Ngọc chính thức quen anh chàng mới trên mạng, và đặc biệt khi chàng ta muốn hẹn gặp Ngọc, và Ngọc còn có ý phân vân, Huyền cứ ""vô tình"" kể thật nhiều chuyện tình bi kịch qua mạng mà nó biết. Con này quen thằng này, sau bị dụ vào nhà nghỉ, giờ phải nghỉ học. Con kia hẹn hò với thằng kia, sau bị nó lôi vào nghĩa trang, sợ quá cắn lưỡi nó rồi bỏ chạy. Chị nọ quen một thằng, lúc yêu cực kì chiều chuộng, sau muốn chia tay, thằng đó không cho, còn thuê người phá nhà, đánh chị nó ép phải yêu, đứa kia chửa hoang, đứa kia phá thai,...vân vân... Huyền chẳng biết sao nghe ngóng được nhiều vậy. Còn có tên họ, thời gian, địa chỉ cụ thể nữa. Nói bóng nói gió xa gần đủ kiểu, nhưng Hoài Ngọc cứ như không hiểu, còn quyết định chủ nhật bắt xe gặp nó. Cuối cùng, Huyền gắt lên:
- Cái thằng ấy quen được bao lâu, biết mẹ cái gì về nó. Bảo thăm nhà nó á? Thăm bố mẹ nó? Có mà đến nhà nghỉ! Mẹ nó, gặp bố mẹ nó thật mà đòi một đêm ở cùng à? Cậu điên hay ngu quá vậy? Thà như thằng trước còn hơn. Còn có thằng anh cậu đảm bảo. Được rồi! Thích ấy, thì cứ mà đi gặp nó. Tớ nói rồi đấy. Đừng có mà mất trinh rồi lại bảo tớ không nói trước.
Huyền thẳng tính, nói khó nghe cũng thành quen rồi.
Mấy hôm sau...
""Vợ sao hứa gặp chồng rồi mà không đi?""
""Vợ tự dưng phải học. Không đi được chồng à.""