Chương 5

Ngày hôm sau khi Liền tỉnh dậy đã thấy không thấy chị Hà bên cạnh, trên bàn chỉ có mẩu giấy nhớ chị để trên bàn “ Chị đi làm đây, khoá cửa giúp chị chiều chị qua lấy chìa khoá sau, đồ ăn trong tủ nhiều lắm muốn ăn gì cứ nấu nhé”

Đọc xong mẩu giấy cái Liền khẽ mỉm cười, với tay lấy điện thoại rồi cũng vội vàng phi xe về thay quần áo để đến nơi làm việc cho sớm. Dạo này công việc của nó cũng khá nhàn nhã, sau đợt xuất nhập hàng tháng trước thì tháng này chỉ kiểm kê những thu chi nho nhỏ trong công ty.

Nó ngồi bật máy tính làm nốt cái thu chi hôm qua rồi bỏ điện thoại ra nghịch, và dĩ nhiên mấy dòng tin nhắn đêm qua đập vào mắt nó đầu tiên.

Liền suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng nó chặn số điện thoại mà đoán là thằng Tùng kia, còn nick Hạ Băng nó vẫn mặc kệ, cũng chẳng trả lời lại. Sau đó nó đăng lên facebook bức ảnh thằng Trường đang ôm eo hôm du lịch ở Vũng Tàu với nội dung “ Dặn nhau muôn sự vô thường. Bình tâm mà sống mà thương dịu dàng. Tâm an trời đất cũng an. Nhìn ra sân nắng cúc vàng lung linh”. Hôm qua khi nói chuyện với chị Hà nó biết rằng đứa bé ấy không phải là con thằng Trường thì nó cũng ngộ ra một điều rằng người yêu cũ của chồng nó đang muốn phá hoại hạnh phúc mà nó đang có. Vì vậy, theo lời chị Hà “Con móm càng phá, mày càng phải hạnh phúc vào” thì nó sẽ phải thật hạnh phúc.

Sau khi đăng xong bức ảnh, cái Liền nhắn tin cho thằng Trường hẹn tối nay hai đứa ra ngoài ăn tối rồi vội tắt máy lên mạng xem bộ phim “ Ngã ba Đồng Lộc” mà hôm trước nó còn đang xem dở.

Bộ phim này nói về sự hy sinh của mười cô gái Đồng Lộc, xem phim Liền mới thấy rằng cuộc đời nó may mắn vô cùng. Ít nhất cũng may mắn hơn những cô gái kia, những cô gái mười tám đôi mươi còn chẳng kịp yêu đương đã vội nằm xuống.

Buổi tối hôm ấy, cái Liền về phòng trọ ăn mặc thật xinh đẹp, còn xịt chút nước hoa lên cổ rồi đến nhà hàng mà nó đã chọn trước ngồi chờ thằng Trường, còn tự mình rải mấy bông hoa hồng lên bàn ăn.

Khi thằng Trường đến nơi thấy cái Liền bỗng dưng tim nó lại đập mạnh như thể lần đầu tiên gặp Liền. Hôm nay nhìn cái Liền đẹp lạ lùng, bình thường đã đẹp gái lắm rồi, vậy mà hôm nay người yêu nó còn trang điểm cầu kỳ, cái mắt có gì lấp lánh, má thì hồng hồng, bờ môi chúm chím màu son đỏ cam, đã vậy nó còn mặc chiếc váy trễ vai hờ hững. Mấy thằng đàn ông xung quanh lâu lâu lại hướng ánh mắt về cái Liền khiến thằng Trường chợt thấy nóng hết người. Nó đi nhanh đến bàn ăn ngồi đối diện che đi những ánh mắt hau háu kia rồi nói:

– Liền, sao hôm nay lại ra ngoài ăn thế này vậy em?

Cái Liền khẽ cười dịu dàng đáp lại:

– Thì bình thường hai đứa mình chẳng có mấy dịp được ra ngoài, hằng ngày đi làm về lại về phòng trọ nấu ăn cũng nhàm chán. Anh dạo này lại trực suốt nữa, em không được gặp anh nhiều, không được hằng ngày nấu cơm cho anh ăn như cái dạo trước nên thấy nhơ nhớ làm sao ấy. Với lại mình cũng ăn mừng vì chính thức thành vợ chồng rồi chứ…

Thằng Trường nhìn cái Liền, vừa cảm động lại thấy xót vợ, ừ thì đúng rồi, giờ là vợ chồng rồi mà, cưới xin chỉ là thủ tục. Vậy mà nó lại quên béng đi mất, cứ lo mấy cái việc trên cơ quan mà quên mất là nó đã có vợ rồi.

– Liền, mấy dạo này anh bận quá, hôm trước bảo chuẩn bị bữa tiệc mời mấy anh em thân thân chúc mừng vợ chồng mình mà cũng quên. Có phải anh vô tâm quá không em?

– Không đâu, anh xem anh đi làm bận rộn thế nào, dạo này còn trực suốt em không thông cảm lại trách anh vô tâm sao được?

– Hết hôm nay anh cũng không phải trực nữa rồi, để anh bù đắp lại cho em nhé. À anh chút về anh lấy quần áo mang qua phòng trọ em luôn. Chúng mình là vợ chồng rồi cũng phải về ở với nhau chứ, đợt nọ anh cũng định thế rồi mà lịch trực dày quá lại thôi. Anh biết anh cũng chẳng chăm sóc em được nhiều, yêu công an khổ vậy đấy nhưng mà anh cũng sẽ cố gắng để bên em nhiều hơn để em không phải tủi thân nữa.

Cái Liền nghe xong thì gật đầu đồng ý rồi giơ ly rượu vang đáp lại:

– Vâng, em nghe anh cả.

Có lẽ cũng đã lâu lắm rồi mà cái Liền với thằng Trường mới ra ngoài, thế nên chúng nó có bao nhiêu chuyện tỉ tê tâm sự. Thằng Trường vui lắm, cứ cười nói suốt, sau những áp lực của công việc thì ở bên Liền có lẽ là bình yên nhất, mà thằng Trường nó cũng chỉ cần bình yên như vậy. Chẳng biết hai người đã ăn uống bao lâu, đã nói những chuyện gì mà tận gần chín giờ mới về đến cơ quan thằng Trường. Trường vào lấy một ít quần áo cho vào ba lô rồi cùng cái Liền về phòng trọ.

Mấy dạo này ngủ trên cơ quan đông người lại chật chội, về đến đây chỉ là căn phòng nhỏ nhưng thơm tho gọn gàng Trường chợt thấy như tổ ấm mà nó hằng mong ước. Cái mùi thơm của hương sả hương chanh này sao nó đặc biệt quá đỗi, nhiều lúc thằng Trường còn nghĩ rằng mình nghiện mất mùi này, đi lên cơ quan mà qua phòng trọ của Liền chỉ muốn được ở lại lâu hơn mà hít hà. Cái Liền dù từ quê lên phố cũng đã lâu nhưng nó vẫn giữ nhiều cái nếp sống quê nhà như để vỏ chanh, hay nhành sả vào trong cái đèn xông tinh dầu, và điều này có lẽ điều đặc biệt ấy khiến thằng Trường càng lúc càng nhận ra rằng mình yêu Liền rất nhiều, không chỉ có cảm giác yêu đương nồng cháy mà còn có cảm giác gia đình thân thương.

Nó kéo cái Liền vào lòng, hôn lên mùi tóc thơm rồi thì thầm:

– Liền, anh yêu em lắm.

Cái Liền thấy thằng Trường hôm nay lạ lắm nhé, hoá ra đàn ông cũng chỉ là những đứa trẻ to xác, chỉ cần chút quan tâm, chút ngọt ngào là đánh được vào tâm lý. Nó quay sang, hai tay quàng lên cổ thằng Trường, cái bờ môi căng mọng chạm khẽ lên môi chồng nó thì thầm đáp lại:

– Em cũng yêu anh lắm, chỉ muốn mỗi ngày đi làm về chờ anh ở nhà. Từng ngày từng ngày được cùng anh nấu ăn, cùng anh ngủ, cùng anh thức. Dù có giông bão gì em cũng muốn được nắm tay anh mà vượt qua. Em biết cái nghề của anh nó vất vả, em muốn được làm hậu phương vững chắc cho anh, vừa muốn sát vai bên anh cùng anh xây dựng gia đình mình nữa.

Thằng Trường nghe cái Liền nói mấy lời ngọt ngào thì hạnh phúc lắm, bao nhiêu lâu nay yêu cái Liền nó luôn chỉ có một cảm giác duy nhất là bình yên và hạnh phúc. Tình yêu của nó với Liền chẳng dữ dội như cái thời yêu con Ngọc nhưng sao mà nó lại thấy thích hơn nữa, mấy câu này nghe sến lắm mà vui tai ghê. Cái Liền chẳng những ăn nói nhẹ nhàng, nấu ăn ngon còn biết vun vén mọi điều khiến thằng Trường lúc nào cũng thấy yên tâm. Nghĩ lại Trường thấy nhiều lúc còn vô tâm với cái Liền quá. Dẫu biết là chẳng trách được bởi do công việc nó thế rồi nhưng sao mà thương vợ mình quá đi.

Nó bỗng không chịu được liền ghì chặt cái Liền rồi hôn lên cổ, cái tiếng thở gấp gáp của vợ lại càng khiến nó thích thú mê đắm. Bàn tay nó nhẹ nhàng cởi chiếc váy trên người cái Liền, rồi bế xốc lên đặt lên chiếc giường với bộ chăn ga vải voan đỏ chói. Nó hôn lên bầu ngực căng tròn với hai bông hoa hồng nhỏ nhỏ, trong căn phòng nhỏ đầy mùi cỏ hoa có hai người nhẹ nhàng đi sâu vào cơ thể nhau, tất cả như muốn hoà tan vào không gian tuyệt vời này.

Đến khi tàn canh yêu đương, cái Liền lại rúc vào người thằng Trường mà ngủ thϊếp đi. Quá nửa đêm đến rạng sáng ngoài trời bỗng nhiên mưa lớn, cái tháng bảy này mưa nhiều lắm, hôm nay nắng bất chợt lại đổ cơn mưa rào. Nghe tiếng sấm sét cái Liền khẽ bật dậy, thằng Trường bên cạnh vẫn đang ngủ ngon lành. Nó liền đứng dậy đi vệ sinh rồi vào ngủ tiếp, bất chợt nó thấy trên bàn điện thoại của thằng Trường sáng rực báo có tin nhắn mới. Vốn dĩ Liền bao giờ đυ.ng đến điện thoại của thằng Trường, nhưng trong lòng nó chợt thấy bất an. Nó khẽ cầm điện thoại sau đó vào lại nhà vệ sinh đóng chặt cửa, trên màn hình dòng tin nhắn hiện rõ mồn một

“ Anh định không có trách nhiệm gì với em sao? Anh nghĩ anh sắp lấy vợ rồi là chối bỏ hết mọi trách nhiệm hay sao?”

Tay Liền run lên bần bật, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này. Nó nuốt nước bọt ừng ực, tiếng mưa ngoài kia cũng không to bằng tiếng ong ong trong đầu nó. Điện thoại của thằng Trường cài mật khẩu nhưng cái Liền không biết bởi vốn dĩ nó đâu đυ.ng đến. Nó nhấn thử ngày sinh của thằng Trường nhưng không đúng, nó lại thử bằng ngày sinh của nó không ngờ lại đúng. Tuy có chút bất ngờ, nhưng giờ này nó cũng không thể vui nổi nữa rồi. Khi nó vừa mở được, bất chợt cánh cửa nhà vệ sinh mở ra, một thứ ánh sáng khiến nó chói mắt vô cùng. Hoá ra thằng Trường cũng vừa hay dậy đi vệ sinh, và tất nhiên thằng Trường nhìn thấy hết cái hình ảnh Liền ngồi cầm điện thoại của nó.

– Liền, em làm gì vậy? Sao ngồi đây còn cầm điện thoại của anh nữa?

Cái Liền nghe thằng Trường hỏi, chợt thấy xót xa vô cùng, trong đầu nó nửa trống rỗng nữa lại nghi hoặc. Nó run run đưa dòng tin nhắn về phía thằng Trường rồi nói:

– Anh Trường, thế này là sao?

Trường nhận lấy chiếc điện thoại, đọc xong dòng tin nhắn thì khẽ cau mày lại, cái biểu hiện của thằng Trường càng khiến cái Liền khó hiểu. Thế nhưng, lúc này nó không muốn gào lên, càng không muốn chửi bới chỉ muốn nghe một câu giải thích từ chồng mình. Thằng Trường khẽ kéo cái Liền đứng lên rồi bình thản đáp:

– Em cầm lấy điện thoại giúp anh, anh đi vệ sinh rồi vào anh sẽ nói.

Khi thấy chồng mình bình thản như vậy, cái Liền càng cảm thấy run sợ, không biết câu trả lời tiếp theo của thằng Trường mà lòng nó bất an vô cùng.

– Em nghi ngờ anh gì sao? Hay có gì muốn nói với anh em cứ nói thẳng với anh.

Vừa nói thằng Trường vừa kéo tay nó đi vào giường, nó đưa điện thoại trả lại cho Trường rồi đáp:

– Tin nhắn này của chị Ngọc đúng không?

– Đúng vậy..

– Vậy, anh vẫn qua lại với chị ấy sao? Trách nhiệm chị ấy nói đến là gì vậy?

– Là đứa con của cô ấy.

Cái Liền nghe xong câu trả lời cuối cùng thì toàn thân như nhũn ra, cũng may nó đang nằm trên giường nếu không nó cũng không biết mình có gục ngã mất không. Nó run rẩy, cố trấn tĩnh thế nào cũng không tài nào hết bàng hoàng, ngoài trời vẫn đang mưa rất lớn

Lời của bé Thư

Chương này ngắn hơn những chương khác nhưng vẫn rất dài nha mọi người.