- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Em Rể Chồng Là Người Yêu Cũ (Cái Liền)
- Chương 4
Em Rể Chồng Là Người Yêu Cũ (Cái Liền)
Chương 4
Copy nhớ ghi nguồn, truỵện được viết bởi Phạm Vũ Anh Thư, xin tôn trọng chất xám của tác giả
Cái Liền run rẩy đưa tay nhặt chiếc điện thoại lên, toàn thân nó bỗng dưng nóng lên, mồ hôi nhễ nhại đầu óc ong ong không còn nghĩ được gì. Bên cạnh nó thằng Trường vẫn đang ngủ say, hơi thở đều đều, Liền lấy tay day day trán mất một lúc mới có thể bình tĩnh trở lại. Nó không vội trả lời lại tin nhắn kia, cũng không gọi thằng Trường dậy mà ấn vào trang cá nhân của Hạ Băng hay tên thật như thằng Trường nó là Ngọc.
Lúc này cái Liền phát hiện Ngọc bán hàng xách tay online, trên tường có khá nhiều bức ảnh chụp cậu con trai hai tuổi và rất rất nhiều ảnh của tự chụp của Ngọc. Sau khi soi rất kỹ một vòng facebook, cái Liền còn phát hiện cô gái người yêu cũ này của thằng Trường rất thích đi bar, hầu hết ảnh của cô ta đều là những bức ảnh được chụp từ quán bar và quán hát. Liền thoát khỏi facebook, mở tin nhắn nhắn tin cho chị Hà, chị Hà là bạn thân của thằng Trường nhưng lại rất quý nó. Nó hý hoáy soạn dòng tin nhắn “ Chị Hà, chị biết gì thêm về người yêu cũ của anh Trường không ạ? Hạ Băng đó chị”
Viết xong nó vội vàng nhấn gửi, rất nhanh chị Hà đã đọc, và chỉ một lúc sau đã trả lời lại:
“ Chị biết, hôm trước kể cho em đó, nhưng lúc đó em đâu quan tâm giờ lại hỏi chị vậy? Hạ Băng là tên facebook của con đó, tên thật của nó là Ngọc cơ”.
Cái Liền viết viết, lại xoá xoá cuối cùng nó nhắn lại chị Hà
“ Chị Hà ơi, tối nay chị bận không? Em muốn gặp chị.”
“ Vậy tối qua nhà chị nhé, qua ngủ với chị anh Long đi công tác mấy hôm mới về”
“ Vâng ạ”
Cái Liền nhắn tin cho chị Hà xong thì đút điện thoại vào túi xách, sau đó ngồi suy nghĩ rất lâu. Bên ngoài kia trời đã đổ nắng dài, trên xe chẳng còn chút tiếng động chỉ có tiếng inh ỏi phía đường. Cái Liền sau khi suy nghĩ thì khẽ thở dài, không phải nó không sốc, không phải nó không sợ hãi nhưng nó không muốn bản thân mất bình tĩnh mà hành động sai. Nó vốn là đứa điềm đạm, vậy nên đến cả bây giờ nó cũng muốn tìm hiểu sự thật trước khi oán trách người khác. Vả lại dù sao hôm nay cũng là ngày dạm ngõ, dù sao nó với thằng Trường cũng vừa làm xong cái hồ sơ đăng ký kết hôn, dù sao trên giấy tờ nó cũng đường hoàng trở thành vợ thằng Trường. Nó không muốn vì bất cứ điều gì mà làm tan vỡ cuộc hôn nhân này, hơn nữa nếu như điều đó là sự thật thì nó cũng muốn biết vì sao thằng Trường và gia đình thằng Trường tới giờ vẫn im lặng về chuyện đó.
Chiếc xe theo con đường mòn về nhà cái Liền, suốt đoạn đường trên xe Liền không ngủ được. Trong lòng nó vẫn cứ ngổn ngang suy nghĩ về người yêu cũ của thằng Trường.
Bà Trang và thằng Trường vẫn đang ngủ ngon lành, mãi đến khi chiếc xe dừng lại theo hướng chỉ đường của cái Liền thì hai người họ mới tỉnh dậy.
Cái Liền nhanh nhẹn bước xuống rồi cùng mọi người vào nhà, vừa vào đến ngõ nó đã gửi thấy mùi thức ăn thơm phức xộc vào mũi, tiếng băm chặt còn vang ra đến tận đấy. Khi vừa vào đến cổng bà Hoà mẹ cái Liền đã đứng chờ sẵn, thấy bố mẹ thằng Trường bà Hoà cười tươi lắm tay bắt mặt mừng, bên nhà thằng Trường cũng cười nó vui vẻ vô cùng. Thế nhưng cái Liền lại chẳng thể nào vui nổi, trên môi cố nở nụ cười thì cũng méo mó gượng gạo.
Bên nhà trai gồm ông bà Trang Đăng, chú Đằng thím Việt và bác cả là bác Đặng, bên nhà gái có ông bà Hoà Hợp, vợ chồng cô Tác chú Thành và anh trai cái Liền là thằng Nối.
Cái buổi dạm ngõ diễn ra rất nhanh chóng mà nhẹ nhàng, hai bên gia đình chẳng ai làm khó dễ cho nhau, dù sao cái Liền với thằng Trường cũng đã đăng ký kết hôn trên giấy tờ rồi vậy nên mấy cái này cũng chỉ là thủ tục cho xong. Sau khi hai bên trai gái nói chuyện xong thì lại dọn dẹp mâm cỗ ra ăn, từ sáng mấy đứa con cô Tác với dì nhà cái Liền đã nâu nướng xong xuôi, trên bàn ăn cơ man nào là hải sản thơm ngon.
Bên nhà cái Liền cảm thấy vui lắm, con gái được gả vào nhà có điều kiện, trên dưới lại có văn hoá, thế mà suốt cái ngày hôm đó sao cái Liền lại chẳng để tâm được. Ăn không ngon miệng, cười cười nói nói những đầu lại như trên mây trên gió chỉ mong nhanh nhanh lên lại phố để qua nhà chị Hà.
Thế rồi thì điều nó mong cũng đến, mọi người ăn xong ngồi lên bàn nói chuyện, cái Liền tranh thủ mang bát đũa đi dọn cùng mấy chị em. Đến khi dọn xong lên nhà cũng là lúc nhà thằng Trường xin phép ra về. Bà Hoà vội vội vàng vàng gọi cái Liền vào buồng riêng rồi dặn con trước khi lên phố:
– Liền, me thấy gia đình nhà thằng Trường được đấy. Bố mẹ nó ăn nói nhỏ nhẹ mềm mại, mà họ hàng cũng toàn người lịch sự. Con xem cái nết ăn của người ta mà sống, hai đứa giờ là vợ chồng rồi cưới xin cũng là thủ tục thôi. Khi nãy nói chuyện họ cũng dễ dàng thoải mái, có được nhà chồng vậy là phúc lắm con nhé.
Cái Liền thấy mẹ dặn thì cười xuề xoà đáp lại:
– Vâng, con nhớ mà, mẹ không phải lo đâu.
– Sao không lo? Có lớn tướng thế nào thì cũng phải lo, còn thằng Nối anh mày nữa, ham sáu ham bảy tuổi rồi còn chưa có người yêu, bảo về đây làm thì không chịu, ru rú trên cái đất Hà Nội đấy mà cũng không có con nào nó yêu. Mẹ đến phát chán với thằng anh mày, thôi được rồi đi đi con không người ta chờ.
Cái Liền gật đầu ôm bà Hoà một cái rồi mau chóng ra chào mọi người sau đó cùng bên nhà thằng Trường ra xe. Vừa ngồi lên xe bà Trang đã nói:
– Liền nhé, từ nay không có bác con gì nữa, gọi là mẹ rồi nhớ chưa? Đăng ký kết hôn, lại dạm ngõ rồi chẳng mấy là đám cưới gọi cho quen.
Cái Liền ngượng ngùng một lúc sau mới đáp lại:
– Dạ vâng thưa mẹ.
Bà Trang tỏ ý hài lòng, vặn nút điều hoà to hơn rồi nói tiếp:
– Mà ở đây nóng thật đấy, cũng may hôm nay con Hiền không xuống được không thì chết dở ông Đăng nhở?
Ông Đăng thấy bà Trang than thở khẽ chau mày đáp:
– Nóng cái gì? Bà đấy, bà cứ chiều con Hiền lắm cho quen đi rồi chẳng biết lối làm cái gì, cơm không biết nấu, đυ.ng tý thì kêu than, đỏng đà đỏng đảnh. Bà xem cái Liền cái gì cũng biết làm, ban nãy nắng nôi thế kia mà nó còn rửa bát, là con Hiền thì đời nào…
– Ôi dào, nhà thằng Tùng đó giàu lắm ông không phải lo, có gì thuê giúp việc hết, cái Hiền chỉ việc ăn với làm đẹp thôi sao phải đυ.ng tay vào mấy việc đấy làm gì? Với lại cái Hiền là con gái tôi, tôi thích thì tôi chiều…
Cái Liền bên dưới nghe thấy bà Trang nói thì cảm có chút buồn, thế nhưng nó cũng chẳng suy nghĩ nhiều bởi trong lòng nó còn có tảng đá khác đang đè nặng.
Bà Trang thấy cái Liền im bặt có lẽ nghĩ mình cũng hơi chiều con gái quá liền quay xuống nó cười giả lả:
– Kể cả là con dâu hay con gái tôi đều chiều thôi. Liền nhỉ
Cái Liền nghe bà Trang nói vậy lòng cũng chẳng thể vui lên chút nào, nó cố cười mà chẳng thể cười nổi chỉ khẽ đáp lại:
– Dạ.
– Mà Liền này, anh trai con làm gì nhỉ? Trông thằng bé đẹp giai lại lịch sự nữa,
– Dạ, anh con làm kinh doanh tự do mẹ ạ.
Bỗng dưng Liền chợt thấy khoé môi bà Trang cong lại, nhưng rất nhanh chóng cười đáp:
– Thế không phải người nhà nước rồi con nhỉ? Mẹ nhìn thằng bé tưởng làm công an, bộ đội hay cán bộ gì cơ…hoá ra chỉ làm tự do bên ngoài à?
Thằng Trường thấy bà Trang có chút coi thường thằng nối thì nói:
– Mẹ, anh Nối làm bên ngoài mà lương gấp cả chục lương con. Mẹ biết một tháng anh Nối kiếm được mấy chục triệu có tháng lên cả trăm triệu không?
Bà Trang hơi sững người, nhưng rồi lại cười nói:
– Ôi dào, làm bên ngoài thì bấp bênh lắm, tháng kiếm được nhiều, tháng kiếm được ít mà lỡ chẳng may làm ăn thua lỗ thì cả đời cũng chẳng ngóc được lên. Cứ như con cho chắc ăn, lương nhận hàng tháng không phải lo cái gì, cả đời được lương, chứ làm mấy cái ngoài nhà nước vớ va vớ vẩn thì có gì mà giỏi giang.
Cái Liền nghe bà Trang nói bất chợt thấy cổ họng nghẹn ứ, nhìn bà Trang có vẻ quý phái vậy mà giờ vẫn còn tư tưởng người nhà nước. Thằng Trường có lẽ cũng thấy sắc mặt của Liền, nó khó chịu đáp lại lời bà Trang:
– Mẹ sao giờ còn cái tư tưởng cổ hủ thế, mẹ xem bố cũng làm tự do mà kiếm được tiền xây nhà xây cửa, còn con lương con cả đời cũng chẳng đủ mua một đám đất ở phố này. Anh Nối làm tự do là anh ấy có hẳn một cửa hàng ăn ở trên Hà Nội, mùa đông mùa hè mùa nào cũng đắt khách, mới mở được có hai ba năm mà có tiền tỷ rồi, còn con được cái mác làm nhà nước nhưng tháng nào cũng nợ. Con với cái Hiền mẹ xem có đứa nào cho mẹ được đồng nào không? Anh Nối tháng nào cũng gửi cho mẹ vợ con tiền, cái nhà đấy cũng là anh ấy xây đấy.
Bà Trang thấy thằng Trường cãi lại mình thì tức lắm, nhưng bà cũng chẳng dám đôi co nhiều lại mất mặt đành ngậm ngùi ừ ừ gật gật cho xong chuyện. Cái Liền thì thở dài, mẹ thằng Trường càng ngày lại càng khiến nó có cảm giác không như lúc ban đầu gặp. Cũng may thằng Trường vẫn đứng về phía nó nếu không nó. Bầu không khí trên xe tự dưng vì câu chuyện nhà nước mà cũng im bặt, cái Liền khẽ nhắm mắt giả vờ ngủ mặc kệ xung quanh đang diễn ra những gì.
Mãi đến khi trời bắt đầu ngả bóng thì xe mới về đến thành phố, bố mẹ thằng Trường với vợ chồng chú thím Việt Đằng và bác Đặng về quê luôn trước khi trời tối. Còn cái Liền và thằng Trường thì cũng về phòng trọ của Liền.
Cái Liền tắm táp vội rồi giục thằng Trường về đơn vị, hôm nay thằng Trường phải trực nên cũng không ở lại thêm. Đợi thằng Trường đi khuất cái Liền vội vàng dắt xe máy phóng sang chỗ chị Hà.
Buổi trưa nay nó mong được về gặp chị Hà, vậy mà lúc này đứng trước cửa bấm chuông rồi nó lại cảm thấy run rẩy. Dù nó đã tự trấn an mình thế nhưng giờ đây lại thấy như sắp phải đi nhảy qua một vực thẳm, nếu may mắn qua được sẽ bình an, còn nếu không may mắn thì chẳng biết cuộc đời sẽ đi về đâu.
– Đến sớm thế hả? Ăn uống gì chưa? Dắt xe vào đi
Tiếng chị Hà cất lên kéo cái Liền ra khỏi dòng suy nghĩ, nó chẳng còn thiết tha ăn uống gì lúc này vừa dắt xe vào vừa đáp lại:
– Em ăn rồi,
Chị Hà có lẽ thấy tâm trạng nó có chút bất ổn, vội khoá cổng kéo nó vào nhà rồi hỏi:
– Thế tóm lại có chuyện gì đấy Liền? Sáng nay nghe mày hỏi chị cũng sốt hết cả ruột, cái con mặt móm kia nó làm gì mày?
– Đây, chị đọc đi, em vẫn chưa trả lời lại.
Chị Hà nhận điện thoại của cái Liền, đọc xong liền hầm hầm:
– Tiên sư cái con bố láo mất dạy này, đã chẳng đẹp người mà cái nết cũng như cục phân tao thế này nữa có điên không?
Cái Liền nghe chị Hà thì rúm cả lại, đời thuở nhà ai một đứa chẳng bao giờ văng tục như nó lại chơi thân được với chị Hà, thế nhưng nó biết rõ, chị Hà tuy có gớm ghê nhưng tính cách vô cùng tốt, chị chỉ gớm cái cần gớm, còn đối với cái Liền chị thương như em gái ruột đấy
– Chị Hà, chị bình tĩnh
– Bình tĩnh cái chó gì mà bình tĩnh, Liền ơi là Liền, mày cứ hiền lành là nó cưỡi lên đầu mày đấy.
– Thế em phải làm sao? Đây là con anh Trường thật sao chị Hà? Em…phải làm sao đây chị?
Chị Hà có lẽ cũng thấy cái Liền đang thật sự hoang mang, ban nãy lại có chút nóng vội thì thở dài ngồi xuống nói:
– Con cái đầu bố nó, con mặt móm này nó có chồng rồi, hôm trước tao còn nghe được thằng chồng nó đi chơi gái, chắc nó thấy thằng Trường với mày sắp cưới nhau nên nó phá đấy. Nó không hạnh phúc nên nó cũng muốn người khác không hạnh phúc giống nó, thế mày đã nói gì với thằng Trường chưa?
– Em chưa nói gì cả, vậy là chị này có chồng rồi, và đứa bé này là con của chồng chị ấy sao? Nhưng chị không thấy nó cũng có nét giống anh Trường à?
– Tao chả thấy giống gì, hai đứa bé thì chỉ có cái nét thơ ngây giống nhau, mắt mũi mồm miệng thằng bé con kia giống y hệt con Ngọc móm mà. Mà con móm này nó cũng thất đức tệ, lấy đứa con ra mà đi bày trò với mày. Tin tao đi, không phải con thằng Trường đâu. Mày nghĩ sao lúc chia tay thằng Trường nếu có con thì đã cưới nhau mẹ nó rồi, bà Trang ghét con Ngọc móm nhưng nếu là cháu bà ấy cũng sẽ nhận thôi. Tiên sư cái con giời đánh thánh vật, ngày xưa chia tay thằng Trường một tuần đã ngủ với giai, rồi một tháng sau làm đám cưới mà giờ lại quay qua ăn vạ.
Cái Liền lúc này mới xem lại ảnh, bức ảnh của Trường mờ nhạt đúng là khó mà nhìn ra được, còn đứa bé mà Ngọc nói là con của cô ta thì khuôn mặt giống cô ta y đúc. Nhưng điều này cũng chẳng kết luận được đứa bé kia có phải con của thằng Trường không, nhưng cái Liền tin ở chị Hà. Trước nay chị Hà thông tin đều rất chính xác, lời chị Hà nói cũng có lý vậy nên nó tin rằng đứa bé đó không có quan hệ với thằng Trường.
Chị Hà thấy cái Liền cũng đã nguôi dần lại nói tiếp:
– Mà này, tao bảo, bà mẹ chồng mày đấy cũng ghê gớm lắm đấy nhé. Mày cũng cẩn thận chút…
Cái Liền lắc đầu đáp lại:
– Em thấy mẹ anh Trường cũng hiền lành mà, làm gì như chị nói.
– Ối giời ơi, mày ngu lắm em ạ, chẳng qua là sau khi chia tay con Ngọc móm kia thằng Trường gần cạch mặt bà ấy nên bà ấy sợ thôi. Mà thôi, tao cũng không muốn xía nhiều đến chuyện đấy, cũng có thể bà ấy thay đổi rồi. Mà tao kể mày nghe, trước kia lấy nhau với ông Đăng bà ấy mãi có đẻ được đâu, chạy chữa mất bao nhiêu năm cuối cùng mới đẻ ra được thằng Trường với cái Hiền, vậy nên hai đứa nó được cưng chiều lắm. Nói chung là ông bà này rất chiều con, nhất là thằng Trường, ngày xưa ngăn cản con Ngọc móm cũng đúng thôi, vì bà Trang thấy bảo nhà con Ngọc có mỗi mình nó, mẹ con Ngọc không đẻ thêm được nữa nên cũng sợ. Với lại con này tính tình như con điên ai chẳng ghét.
Cái Liền nghe xong thì trố cả mắt lên, trước kia mấy chuyện này nó chưa từng được nghe, chị Hà thấy cái mặt nó đơ cả ra thì nói tiếp:
– Thôi, tao kể đến vậy thôi. Dù sao mày cũng yên tâm thằng kia không phải con thằng Trường là được, thôi đi vào phòng đi, vào lên giường nói chuyện tý ngủ luôn.
Nói rồi chị Hà kéo cái Liền vào trong phòng, hai chị em cứ nằm tâm tình thủ thỉ, chị Hà dạy cái bao nhiêu thứ, kể bao nhiêu chuyện đến tận khuya. Trong lòng cái Liền cũng đã trút được gánh nặng kia, nói chuyện xong cũng từ từ chìm vào giấc ngủ mà không biết được rằng trên phần tin nhắn facebook nick Hạ Băng lại nhắn với dòng chữ “ Sao, cô gái không tin chị à? Hay chị phải đưa ra bằng chứng cụ thể?”
Còn ở phần tin nhắn thường, một số điện thoại lạ nhắn đến với nội dung “ Liền, anh say rồi, càng say càng nhận ra anh vẫn chưa thể nào quên được em.
Tại sao em lại bỏ anh mà đi”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Em Rể Chồng Là Người Yêu Cũ (Cái Liền)
- Chương 4