- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Em Rể Chồng Là Người Yêu Cũ (Cái Liền)
- Chương 35
Em Rể Chồng Là Người Yêu Cũ (Cái Liền)
Chương 35
Tùng hình như cũng sợ cái Hiền lên cơn liền rót chai rượu gạo ra bát rồi nói:
– Thịt chín rồi kìa, mọi người ăn đi chứ.
Tôi gắp một miếng thịt bỏ vào mồm, tự dưng lại thấy ngon ngọt đến lạ. Mẹ chồng tôi cũng không nói gì nữa, quay sang đưa cốc nước cam cho chị Ngọc rồi dỗ cu Bin ăn. Cái Thu cuộn cho bố chồng tôi một miếng thịt nướng sau đó lên tiếng:- Bác Đăng, từ ngày mai trở đi tối cho cháu sang nhà bác ăn ké cơm được không? Tết cháu về đêm giao thừa với mồng một thôi, chứ ở nhà nhiều nghe bố chồng giục lấy chồng đau đầu lắm.
- Thì cứ sang đi, nhà có bác Trang mà, vợ chồng anh Trường chuyển ra ở riêng rồi nên nhà cũng vắng cứ sang mà chơi.
- Vâng ạ, cháu ở lỳ đấy bác cũng đừng có đuổi cháu về đấy nhá.
- Ơ cái con bé này, lại nói linh tinh rồi đấy.
Cái Thu nghe vậy thì cười hì hì khiến tôi cũng cười theo, phía góc bàn chị Ngọc đang xoay xoay tay cu Bin rồi nói:- Mẹ, con tính chuyển cu Bin sang cho học ở trường mầm non quốc tế, tuy hơi đắt một chút nhưng mà dịch vụ ổn. Chứ vừa rồi con gửi Bin ở trường thường mà thấy thằng bé cứ gầy rộc đi ấy
- Ôi giời, trường thường thì chỉ thế thôi con ạ, hôm trước mẹ cũng định bảo cho cu Bin sang trường quốc tế rồi. Nhà mình cũng chẳng thiếu thốn gì, cứ cho theo trường quốc tế đi.
Nhà mình? Eo ơi, con dâu ngồi ngay trước mặt mà mẹ chồng tôi nói chuyện với chị Ngọc như thể chị ấy mới là con dâu vậy. Chị Ngọc khẽ liếc mắt nhìn tôi nói tiếp:
– Dạ vâng, con cũng đang tham khảo, anh Trường anh xem ý anh thế nào? Hay sáng mai em với anh thử sang trường tham khảo cho con được không anh?
Chồng tôi bình thản gắp kim chi bỏ vào mồm rồi đáp:- Muốn tham khảo cũng được, nhưng qua Tết chứ giờ ở đâu cũng nghỉ rồi dở hơi à mà đi làm gì?
- Ừ nhỉ, dạo này làm việc nhiều quá em cũng quên béng mất, mà qua Tết thì cả hai đứa mình phải cùng đưa con đi đấy nhé. Mấy hôm trước tổng kết kỳ một, đứa nào cũng có cả bố và mẹ đi cùng, mỗi con nhà mình không có bố đi cùng thôi. Chắc mùng sáu là phải đưa con đi rồi đấy anh, hôm đấy anh có phải trực không?
- Trực cũng đi được, con của tôi mà nên cô cứ yên tâm đi.
- Dạ!
Cổ họng tôi bỗng nghẹn ứ giống như mình là người thừa. Biết là không phải con anh, nhưng tôi chợt nghĩ giả dụ đó thực sự là con anh thì sao nhỉ? Dù có bao dung cỡ nào đi chăng nữa thì vẫn có phần tủi thân trong lòng. Mẹ chồng tôi mở túi xách đưa cho chị Ngọc một cái thẻ rồi nói:
– Con cầm cái thẻ này đi, từ nay muốn tiêu gì, mua gì cho cu Bin cứ lấy mà tiêu. Chứ cái lương y tá ba cọc ba đồng ấy sao đủ lo cho hai mẹ con. Cái gì thì cái, riêng đầu tư vào cháu đích tôn của bà thì bà không tiếc. Đây là tiền riêng của mẹ nên con không phải ngại
Chị Ngọc đẩy lại chiếc thẻ sau đó đáp:- Không sao đâu mẹ, mấy năm nay con vẫn xoay sở được, con còn bán thêm hàng hoá các thứ nên vẫn đủ sống. Con có nhịn ăn nhịn mặc cũng cố gắng chăm cho cu Bin nên mẹ đừng lo.
- Con cứ nhận đi, tiền này là bà cho cu Bin chứ có cho mẹ nó đâu mà không nhận. Chả lẽ giờ cháu bà mà bà cũng không lo nữa, thằng bố nó thì bị vợ quản không cho chăm sóc rồi, giờ đến ông bà cũng vậy thì sao được? Con cầm rồi mua sắm cho Bin, sắp tết rồi mà trông hai mẹ con ăn mặc không đâu vào đâu. Chả bù cho người ta, áo lông áo liếc hàng hiệu, con mà không nhận là đừng trách mẹ đấy.
Chị Ngọc thấy vậy thì vội vàng nói:- Dạ, mẹ đừng giận con, con nhận, con nhận mà…tiền này con cũng để cho cu Bin đi học thôi, rồi mua sắm cho thằng bé chứ con ngần này tuổi rồi chẳng muốn tiêu pha gì cả.
- Ngọc, mẹ thấy con giản dị quá rồi đấy, cả ngày mặc đi mặc lại mỗi cái áo khoác, chả hiểu sao ngày xưa mẹ lại hiểu nhầm con được…nếu không thì bây giờ…
Mẹ chồng tôi nói rồi ngừng lại sau đó thở dài thườn thượt, cái Thu thấy vậy liền nói luôn:
– Không thì bây giờ còn lâu bác mới có được cô con dâu xinh đẹp, giỏi giang như chị Liền bác nhỉ?
Tôi nghe nó nói xong thì không kìm được khẽ tủm tỉm cười, mẹ chồng tôi thì lừ mắt nó không đáp, còn bố chồng thì mỉa mai:- Bà cũng lắm chuyện thật đấy. Mà săp Tết rồi không thấy bà hẹn hội bạn của bà đi chơi nữa nhỉ, cái gì nhỉ, cái Phương con bà Dương với cái Bích con bà Linh ấy, dạo này sao không thấy bà nhắc đến nữa
- Hẹn làm chó gì, ông nhắc lại làm gì khiến tôi tức chết mất. Đúng là lúc hoạn nạn mới biết ai là bạn ai là bè.
Chồng tôi thấy vậy thì hỏi:- Có chuyện gì vậy mẹ? Chẳng phải trước mẹ thân với cô Dương, cô Linh lắm sao? Còn bắt con phải yêu con gái mấy cô ấy mà.
- Thôi, đừng có hỏi nữa nghĩ mà tức nghẹn, nghĩ sao ngày xưa lại thân được với hai con mụ ấy không biết.
Bố chồng tôi nghe vợ nói thì bĩu môi lên tiếng:
– Gớm, giờ bà mới biết bộ mặt thật của bạn bà ấy, trước tôi cảnh báo thì không nghe.
Nói rồi ông quay sang chồng tôi kể:
– Trước chồng cô Dương với cô Linh có mở chung thêm một công ty khác nhưng ngân sách không đủ vay tiền mẹ mày, thế là bà ấy về nhờ bố cho vay. Hồi ấy bố cũng định không cho, nhưng mẹ mày bảo cho người ta vay sau này hoạn nạn người ta mới giúp đỡ. Thế là bố vét sạch tiền đưa mẹ mày cho người ta vay. Làm mấy năm thì công ty cũng phát lên, giờ có cả chi nhánh to đùng trên Hà Nội đấy, bố cũng chẳng tính lãi lời gì cả, chỉ nhận số tiền gốc mà mấy năm mới trả tiền mất giá thế nào chắc mày biết. Lúc đấy thì chắc mày cũng được mười tám mừoi chín tuổi rồi. Mẹ mày nhập hội gờ năm gờ sáu gì với mấy bà ấy luôn, còn nhận thông gia với cả cô Dương. Thế mà đùng cái đợt trước công ty bố gặp trục trặc sản xuất, tiền không đủ trả nợ công cho công nhân. Thế là bố mẹ đến nhà bạn mẹ mày vay thì cả hai bà đều quay ngoắt nói không có, mẹ mày còn nghe được là hai bà ấy nói với hội là có cũng không cho vay. Đấy, bạn thân đấy, còn nhận thông gia với nhau…giờ chắc hết khen con Phương với con Bích rồi.
Mẹ chồng tôi đặt đũa xuống bàn đáp lại:
– Thôi, ông khỏi phải mỉa mai, ai biết được lòng người thế nào đâu?
Chồng tôi thở dài nói:- Thế bố lấy tiền ở đâu để trả? Bây giờ công ty ổn hơn chưa?
- Bố được người ta cho vay. Công ty giờ hoạt động lại bình thường ổn rồi con,
- Đấy, tôi với ông cũng ăn ở có phúc nên được quý nhân giúp đỡ, mà thật sự tôi vẫn tò mò về cái người đó. Sao ông không cho tôi đi gặp nhỉ, bảo Tết hai vợ chồng mua chút quà cho người ta còn cảm ơn. Cứ giấu giấu giếm giếm với vợ làm gì không biết? – Mẹ chồng tôi nói xen vào
- Thì người ta bảo tôi không được nói là người ta cho vay, với lại cứ trả đủ nợ cho người ta đi rồi sau đó thì cảm ơn sau.
- Thôi tuỳ ông vậy.
Mẹ chồng bất chợt nhìn tôi hình như định nói gì, nhưng sau đó lại lừ mắt rồi im lặng.
Tôi cũng chẳng nói thêm gì mà mặc kệ, cái Thu với cái Trúc đang cười đùa vui vẻ, mẹ tôi có cạ là chị Ngọc, tôi thì có chồng và bố chồng, chỉ duy nhất vợ chồng cái Hiền không nói với nhau câu gì, chỉ ngồi im, lâu lâu cái Hiền lại nghiến răng rồi nhìn tôi đầy hung tợn.
Mãi đến chín rưỡi cả nhà mới ăn xong, chị Ngọc khoác cái áo phao rồi nhào qua chồng tôi nói:
– Anh Trường, giờ tối muộn rồi, anh chở mẹ con em về nhé. Đi taxi về giờ này em sợ hơi nguy hiểm.
Tôi nghe cái điệu bộ dịu dàng của chị ta mà nổi hết da gà, nhưng không muốn mang tiếng ích kỷ nên khẽ đẩy chồng rồi nói:
– Kìa, đưa chị Ngọc về kìa.
Trường nhìn tôi, ánh mắt đột nhiên buồn rầu, nhưng sau đó thì gật đầu nói:
– Thế được rồi, anh chở mẹ con cô ấy về nhé. Em đứng đây chờ rồi anh qua đón em
Rõ ràng tôi vừa giục anh chở chị Ngọc về, vậy mà lúc này anh đồng ý tôi lại thấy khó chịu. Có gì quặn lên trong tim, tự dặn mình cư xử bao dung mà trong lòng như có ai xát muối, chẳng hiểu anh khờ hay thật thà nữa.
– Sao con phải chở Ngọc về làm gì cho lạnh ra, để mẹ con nó đi xe với bố mẹ, nãy đi sao giờ đi vậy, ngồi xe máy thằng bé chịu sao nổi?
Tiếng bố chồng tôi cất lên, rồi không đợi mọi người trả lời, ông đã cúi xuống bế thằng cu Bin ra xe. Chị Ngọc thấy vậy tuy không hài lòng nhưng cũng phải cun cút đi theo. Tôi biết bố chồng sợ vợ chồng tôi mâu thuẫn, nhưng tôi lại có chút thất vọng về chồng mình. Thực ra chỉ cần ban nãy anh nói để bố chở chị Ngọc về thì lòng tôi chắc đã không sầu thế này. Rõ ràng khi đi chị ta đi với bố chồng, về thì cứ thế mà làm, hay chắc anh cũng muốn đưa chị ta về? Tôi hít một hơi, cố nén vào lòng cảm giác khó chịu ấy, chồng tôi cũng chẳng thèm để ý mà nói:
– Thế em đứng đây, chờ anh với Tùng ra lấy xe.
Tôi gật đầu, đứng dựa vào góc tường, Thu với Trúc đã về từ lúc ăn xong, còn cái Hiền thì đi vệ sinh. Lúc này khi đứng một mình, tôi mới thấy đơn độc. Cái cảm giác khi nãy khiến tôi lại thấy mình như người thừa, buồn cười thật, rõ ràng đã tự gạt đi mà nó vẫn trào lên như một cơn sóng dữ dội.
– Chị được lắm,
Tiếng cái Hiền phía sau kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Nó khoanh hai tay rồi từ từ bước về phía tôi, sau đó nghiến răng ken két nói tiếp:
– Chị đang cố tình thân với cái Thu để chơi tôi đúng không? Tôi biết ngay chị là loại đàn bà ác độc vô liêm sỉ mà.
Tôi nghe nó nói xong thì nhếch mép đáp lại:- Buồn cười thật, Thu là em họ em, cũng là em chồng chị, chẳng nhẽ chị không thể thân sao em? Cùng là người một nhà cả, với lại tính em ấy tốt như vậy, chị không thân không được, ai tốt là chị đều thân cả.
- Tốt? Có mà cả chị và nó đều thâm hiểm như nhau, đều là những con rắn độc ác nhưng tỏ ra mình thanh tao thánh thiện thì có.
- Ơ kìa, em nói vậy mà nghe được à, em đánh thuốc rồi cướp người yêu của cái Thu giờ lại bảo nó là rắn độc là sao? Chưa biết ai là rắn độc nhưng nói thực em là con mất nết, cái dạng mất dạy mới làm trò đấy với chính em họ của mình.
Cái Hiền thấy tôi nói vậy, thì tức tối tiến sát lại người tôi nhanh chóng giơ tay giáng cho tôi một cái tát, thế nhưng lần này nó không thành công vì tôi đã kịp đỡ được. Rồi chưa đợi nó lên tiếng, tôi đã vung tay thật mạnh tát lại vào khuôn mặt xinh đẹp của nó. Nó bị bất ngờ, lại chịu một lực lớn từ tôi thì loạng choạng mất mấy giây. Bấy lâu nay tôi nhịn thôi chứ hồi học đại học tôi cũng có chút võ vẽ, lại ở quê từ bé, nó sức gì đọ với tôi. Bị ăn một quả tát, cái Hiền đột nhiên như con thú lao thẳng vào tôi, tôi liền né sang một bên, kết quả nó ăn thêm một cú đập đầu vào tường đầy đau đớn. Còn chưa kịp phản ứng tôi đã cười cợt nói:
– Cay lắm đúng không? Đừng nghĩ lúc nào chị cũng hiền để em bắt nạt. Chị muốn sống tử tế nhưng em muốn chơi thì chị sẵn sàng chơi lại, còn nếu em thay đổi, tất nhiên chị cũng sẵn sàng đón nhận và tha thứ cho em.
Nói nghe tôi nói vậy thì gào mồm lên:- Chị đúng là ác như một con thú, nhưng lúc nào cũng cố tỏ ra mình là người bị hại. Được, chút chồng chị ra tôi sẽ nói cho anh ấy biết mọi chuyện.
- Tuỳ em thôi, nhưng em nghĩ ai sẽ tin em? Chồng chị sẽ tin em sao? Đến chồng em còn chả tin em nữa là chồng chị, mà cũng chính chồng chị nói, nếu em bố láo thì cứ thẳng tay mà vả. Em nghĩ chị là trẻ con hay sao mà định doạ chị.
Nó bặm chặt môi, nhưng chưa kịp lên tiếng thì xe máy của Tùng và Trường đã tiến đến. Tôi cầm túi bình thản tiến về phía chồng mình, rồi liếc lại phía sau, cái Hiền đang nói gì đó với Tùng, nhưng dường như anh ta không để ý, khuôn mặt đăm chiêu vô cùng. Ừ thì chả đăm chiêu, gặp lại người yêu cũ đi cùng người yêu cũ cũ thì trong lòng anh ta ắt hẳn cũng có đôi chỗ tò mò. Thôi thì kệ đi, anh ta vui hay không thì kệ quan trọng tôi với cái Thu vui là được.
Tôi bám tay vào túi áo chồng mình, rồi cùng anh trở về chung cư, đến khi về đến nhà nằm lên giường rồi tôi mới nhắn tin cho cái Thu. Tự dưng tôi lại thấy càng lúc càng thương con bé vô cùng.
– Liền, mai anh sang đưa Bin đi vào viện khám tai với Ngọc nhé. Cô ấy vừa nhắn tin cho anh bảo như vậy
Tiếng Trường kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ, từ khi nào anh và chị Ngọc lại nhắn tin với nhau vậy. Sao bỗng dưng tôi lại thấy sống mũi cay xè, nhưng rồi tôi cố kìm lại bình thản đáp:
– Vâng.
Anh không nói thêm gì nữa, cầm điện thoại hý hoáy trả lời rồi sau đó xoay lưng lại tôi ngủ. Tôi nhìn lên khoảng không phía trước, bỗng dưng nước mắt trào ra, sao chính tôi tự tạo lên vở kịch này, chính tôi không nói ra với anh mà tự dưng tôi lại ghen tuông khó chịu đến vậy. Bất chợt tôi lại thấy mình ích kỷ, liền lau nước mắt rồi cũng xoay lưng lại phía anh dặn lòng đi ngủ đi. Nhưng mãi đến đến gần ba giờ sáng tôi mới có thể ngủ được lúc tỉnh dậy đã không còn thấy chồng mình bên cạnh. Hôm nay là thứ bảy, cả tôi và anh đều được nghỉ. Tôi đoán ắt hẳn anh đã đi cùng chị Ngọc đưa cu Bin khám tai, chẳng biết tôi có phải con ngốc không nữa, tự dưng để cho chồng mình có cơ hội tiếp xúc lại với người yêu cũ. Dù tôi có lòng tin ở anh, rằng anh sẽ không phản bội tôi, nhưng tôi vẫn thấy trống trải. Cả ngày hôm đó anh không về, tôi cũng không gọi cho anh, thực ra dù rất yêu chồng nhưng tôi lại không muốn quản anh thật chặt. Người ta hay nói rằng, là phụ nữ phải biết giữ chồng, quản chồng nếu không sẽ mất chồng như chơi. Tôi lại không đồng tình với quan điểm ấy, là phụ nữ thì phải biết kiếm tiền, biết làm đẹp để lỡ như chồng mình có phản bội thì cũng coi như mình còn có nhan sắc và tiền bạc kéo lại. Tất nhiên, bị chồng phản bội thì đau đớn lắm, chẳng có người phụ nữ nào mong như vậy nhưng mà nếu đã không còn yêu, đã muốn phản bội thì quản cũng chả có tác dụng gì.
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi nhưng cả ngày hôm đó tôi cứ ngóng anh mãi, thế mà đến tận bốn giờ chiều anh vẫn chẳng gọi cho tôi cuộc nào mà cũng chẳng về.
Khi tôi đang nằm dài trên ghế sofa thì bất chợt có tiếng điện thoại kêu liền bật dậy, thế nhưng không phải là chồng tôi mà là một số lạ. Vừa ấn nút nghe thì đầu dây bên kia đã nói:
– Cô đang làm gì vậy?
Ban nãy tôi còn nghĩ đây là chị Ngọc dùng số lạ để trêu tức tôi, thế nhưng không, khi cái giọng trầm ấm kia cât lên tôi mới biết đó là Tùng liền đáp lại:- Sao vậy, có chuyện gì?
- Cô đến nhà bố mẹ chồng đi, thấy cái Trúc nhắn tin cho tôi là Thu đến đó chơi. Nhưng vợ tôi đang sang, tôi lo sẽ có chuyện gì không hay mất.
- Thế sao anh lại gọi tôi?
- Chỉ có cô mới giải quyết được mọi chuyện, tôi sợ Hiền sẽ làm khó cho Thu. Tôi đang trực một lúc nữa mới được nghỉ
À, thì ra anh ta lo cho Thu, tự dưng thấy anh ta nói vậy tôi lại thấy có chút ấm áp thay cho con bé. Nghĩ vậy nhưng tôi cũng không dám chần chừ mà phóng vội xe đến nhà bố mẹ chồng. Ôi thôi đúng như Tùng dự đoán, cái Hiền đang mắng xối xả vào mặt cái Thu:
– Tao nói thật cho mày biết, cái loại mày chẳng có chút tư cách nào làm em tao. Nếu không vì bố tao thì tao cũng từ mặt mày lâu rồi, tao cũng không hiểu sao mày mặt dày đến như vậy, biết anh Tùng có vợ rồi mà vẫn thích đưa đẩy.
Cái Thu vừa ăn quả táo vừa bình tĩnh đáp lại:- Tôi mà thích đưa đẩy thì anh ta giờ đã bỏ chị rồi, đừng có ở đấy mà ảo tưởng nữa đi. Tôi không thèm chấp nhưng đừng có được nước mà làm quá, chị có được anh ta rồi thì lo mà sống hạnh phúc, chứ không phải cứ dăm bữa nửa tháng thấy không hạnh phúc là lại đến cơ quan tôi làm loạn đâu. Mấy cái trò thuê người đánh ghen để hạ nhục tôi đi, tôi cảnh báo chị đấy, nếu chị còn làm như vậy tôi sẽ báo công an chứ không để chị yên đâu.
- Mày giỏi thì báo đi, mày nghĩ tao sợ nhà, bên nhà anh Tùng một nhà công an, nghe mày doạ chắc tao sợ.
- Ừ, chị thì sợ gì cơ chứ, nhưng tôi chả thèm báo đâu xa, tôi báo chồng chị một câu thì cũng đủ rồi. Mà chồng chị làm gì tin chị, tôi đảm bảo tôi nói ra thì anh ta sẽ tin tôi chứ còn lâu mới tin chị. Tôi nhịn chị thế là đủ rồi đấy. Năm lần bảy lượt chị thuê mấy con mụ đầu đường xó chợ đến loan tin tôi cướp chồng người này người kia chị xem chị có khác gì kẻ thấy bại không?
Tôi nghe xong thì tai ù đi, không thể nghĩ cái Hiền lại bẩn tính đến mức như vậy. Chuyện này tôi chưa nghe cái Thu kể, hoá ra con bé đã phải chịu chẳng biết bao nhiêu ấm ức.
Mẹ chồng tôi ngồi trên ghế quắc mắt nói:
– Đúng là cái nhà quê, y như con mẹ mày. Mày mà tử tế cái Hiền nó đã không làm vậy, mày ăn nói cho phải phép không thì đừng có trách tao.
Cái Thu nghe xong chẳng những sợ sệt mà còn bình thản đáp:
– Bác thử xem, bác dám đυ.ng vào tôi xem bác Đăng dám để yên không. Còn tôi nói thực, bác cả ngày chê bai mẹ tôi với bác Lan nhà quê, ừ thì bác thành phố thật, nhưng chồng bác cũng ở quê đấy. Vả lại thà nhà quê mà sống tử tế còn hơn thành phố mà sống mất dạy, không vô phúc. Vậy nên bác mới dạy ra một con người như chị Hiền. Một đứa con gái vô liêm sỉ, vô liêm sỉ đến mức cướp luôn ngừoi yêu của em mình, đẩy chị dâu sẩy thai, bày mấy trò mất dạy sau lưng người khác chỉ vì chữ ghen! Rồi có ngày chị cũng bị chồng bỏ thôi chị Hiền ạ, chứ làm sao có ai sống nổi với một con người như chị
Tôi nghe cái Thu nói xong, dẫu cho biết nó nói đúng nhưng lại muôn phần lo lắng liền chạy một mạch vào trong. Thế nhưng chưa kịp đến nơi, đã thấy cái Hiền lao vào tát con bé một phát chảy cả máu mũi. Cái Thu bị bất ngờ thì loạng choạng, tôi liền đẩy cái Hiền ra rồi gào lên:
– Hiền, em quá đáng lắm rồi đấy nhé, đừng có đυ.ng một tý thì lại đi đánh người.
Nó vẫn như một con điên, đẩy tôi ra rồi lao vào cái Thu, mặc cho mẹ chồng tôi cũng ra sức can. Bên ngoài chợt có tiếng xe máy, rồi tiếng mở cổng rồi Tùng chạy vào như bay. Anh ta có lẽ đã trực xong, nhưng chưa kịp thay quần áo vẫn mặc bộ quần áo quân phục. Cái Hiền thấy chồng mình đến liền khẽ buông Thu ra rồi nói:
– Thu, sao em bất cẩn thế, để ngã chảy cả máu mũi.
Thế nhưng cái Thu bất chợt bật khóc tu tu rồi nói:
– Chị Hiền, anh Tùng đây rồi, chị hỏi anh ấy đi, thực sự em và anh ấy không có gì cả, sao chị lại ghen tuông rồi đánh em. Dù sao em cũng là em chị mà…
Nói rồi nó bò về phía Tùng, tay bám lên chiếc áo xanh khóc nức nở. Cái Hiền sững người nhìn cái Thu, lắp bắp nói:
– Không…Thu sao em lại đổ oan cho chị.
Nhưng lúc này Tùng không còn để tâm đến lời cái Hiền nữa, mà kéo chặt Thu vào lòng, phía trên đầu con bé vừa bị đập vào thành kính của bàn đựng tivi máu chảy xuống cả thái dương. Tùng ngước đôi mắt phẫn nộ lên nhìn cái Hiền, sau đó bế thốc cái Thu ra ngoài bắt taxi. Tôi nhìn cảnh tượng này lại thấy giống y hệt cái ngày tôi bị Hiền đẩy cho sẩy thai. Chỉ khác là trong ánh mắt của cả cái Thu và Tùng đều giống như còn tình cảm với nhau, còn tôi thì chẳng có chút tình cảm nào với anh ta. Cái Hiền thấy vậy thì chạy đuổi theo những đã bị tôi kéo lại, mẹ chồng tôi thì gào lên:
– Loạn, loạn hết cả rồi, đúng là mấy con nhà quê đầy tham vọng, cái ngữ mất dạy chúng mày…
Tôi chẳng buồn đáp lại, cứ nghĩ cái Hiền nó sẽ đánh tôi hay gì đó nhưng không, nó ngồi bệt xuống đất khóc tu tu, vừa khóc vừa nói:
– Mẹ, tại sao con khổ thế này, từ bố mẹ chồng, đến chồng…tất cả đều coi con chẳng là gì cả.
Tôi mỉm cười định nói mọi chuyện đều do nó chọn, nhưng rồi lại thôi liền ngồi lên ghế bình thản ăn quả táo! Công nhận táo ngon thật, ngọt mà lại giòn!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Em Rể Chồng Là Người Yêu Cũ (Cái Liền)
- Chương 35