Sau khi họp xong tôi với Trường lên tầng, bên dưới tiếng cái Hiền với mẹ chồng tôi lại hi hí với nhau.
Chồng tôi tranh thủ nhặt quần áo xếp vào valy, còn tôi vẫn ngồi trên giường, bần thần đoán gìa đoán non xem rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra. Nhưng có đoán mãi thì cũng thế, nên cuối cùng tôi đành cùng anh gấp quần áo để sáng mai anh đi xem chung cư rồi nhanh chóng dọn đi.
Sáng hôm sau, tôi vẫn phải làm việc như thường, chỉ có chồng tôi xin nghỉ để xem nhà mới. Đến trưa anh gọi cho tôi báo đã ký hợp đồng với chủ nhà, chiều có thể dọn đến ở luôn. Tôi biết vì sao chồng mình lại vội vàng như vậy, anh đang sợ mẹ chồng lật lọng đổi ý. Nhưng tôi thì không hiểu sao lại có cảm giác chưa muốn đi, bởi dường như tôi cảm nhận thấy mẹ chồng và cái Hiền đang có gì đó mờ ám giấu giếm. Nói cho chồng, thì anh cũng chẳng suy đoán được mà chỉ nói:
– Mẹ cho ra ở riêng rồi thì cứ ra thôi, suy nghĩ nhiều làm gì em, không chuyển nhanh mẹ đổi ý đấy. Mẹ cũng bảo hôm nay đẹp ngày nên hai vợ chồng chuyển luôn đấy
Tôi thì cả ngày chẳng làm được việc, tuy bảo không nghĩ nữa mà vẫn nghĩ nên đâm ra như người mất hồn. Nhưng rồi chiều đó, tôi vẫn cùng Trường xách valy sang chung cư mới. Bố chồng tôi buổi chiều cũng xin nghỉ chở đồ sang đó cho chúng tôi. Chung cư không xa, cách nhà tôi khoảng bốn năm cây số thôi, ở trong căn hộ gần như đã đầy đủ tiện nghi, từ bàn ghê bếp núc, đến điều hoà bình nóng lạnh. Mẹ chồng tôi không đi cùng nhưng không khiến tôi tủi thân mà càng làm tôi thấy thoải mái. Bố chồng thì chuyển đồ vào rồi còn dặn dò đủ điều sau đó mới về.
Tôi và Trường dọn dẹp mất cả buổi chiều đến tối mới xong, mẹ chồng cũng điện sang bảo hai đứa bên đó nấu cơm ăn, bố mẹ chồng tôi tối đi ăn nhà hàng nên không cần về.
Thật ra tôi cũng muốn về qua nhà một chút, tuy ra ở riêng nhưng dẫu sao trước nay cũng đã ở đấy rồi chẳng muốn đi là không quay mặt lại. Nhưng mẹ chồng đã nói như vậy thì tôi cũng chẳng còn cách nào nữa.
Hai vợ chồng tôi dọn dẹp xong thì ra ngoài ăn cơm bụi rồi về tắm rửa sau đó leo lên giường. Cũng phải công nhận ra ở riêng sướиɠ thật, tôi không phải đầu tắt mặt tối như ở nhà với mẹ chồng nữa.
Chồng tôi dường như cũng hiểu vậy, anh lấy ôxi già lau lau tay bị thương của tôi rồi nói:
– Anh biết vợ vất vả nhiều rồi, từ nay anh sẽ cố gắng đi làm về sớm giúp vợ nấu ăn. Anh biết lấy anh là thiệt thòi cho em rồi, công việc của anh thì bận rộn. Lấy chồng công an thiệt thòi vợ nhở? Cả ngày trực, có việc gì có khi đang nằm với vợ mà đội gọi phải lên ngay, thương vợ lắm nhưng cũng không còn cách nào, chỉ mong vợ hiểu cho anh chứ thực sự lúc nào anh cũng muốn ở nhà với vợ.
Tôi cười hì hì nhìn anh quỳ chân dưới giường chạm khẽ cái bông tăm vào vết thương cũng đã se miệng trên tay tôi đáp lại:
- Em không thấy thiệt thòi, từ lúc đầu yêu anh em đã xác định phải chấp nhận và yêu cả nghề nghiệp của anh rồi. Sao em lại thấy thiệt thòi được khi chồng mình đang làm một việc tốt đẹp cho nhân dân chứ. Anh biết là khi anh mặc bộ quân phục ấy, em thấy tự hào như thế nào không, em cực kỳ cực kỳ tự hào luôn ấy.- Thật luôn hả? Anh chưa bao giờ thấy em nói những lời như này với anh luôn ý, mấy chị vợ của đồng nghiệp anh suốt ngày nói nếu có kiếp sau không lấy công an này. Mấy chị ấy bảo lấy công an thiệt thòi, suốt ngày bận, nhiều chị kể đi khám thai cũng đi một mình, nghe công nhận cũng thương thật.- Nhưng trước lúc em có thai, anh vẫn đưa em đi khám mà.- Thì anh xin sếp đấy, sếp không cho anh cũng phải nghỉ, bảo vệ nhân dân thật nhưng vợ mình cũng là nhân dân mà đúng không? Cũng may sếp có vợ có con rồi nên sếp cũng hiểu, mấy chuyện đi khám thai, hay đi đẻ là sếp linh động lắm.Anh nói xong thì cất lọ oxy già lên bàn rồi thổi thổi bàn tay đã se miệng vết thương sau đó nằm lên giường ôm chặt lấy tôi. Thực ra tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ lấy chồng công an hay bất cứ ngành nghề nào khác. Vì tôi luôn tâm niệm vợ chồng là cái duyên cái số. Nhưng phải công nhận, khi Trường khoác lên bộ quân phục nhìn anh ngầu ơi là ngầu, vừa ngầu vừa đẹp giai. Bảo sao tôi luôn thích nhìn anh nhất là khi anh đi làm về, mặc bộ quần áo xanh xanh eo ơi sao đẹp trai thế không biết nữa.
– Gì mà cười hi hí một mình vậy em?
Tiếng anh cất lên khiến tôi đỏ bừng mặt, ơ hoá ra tôi vừa không kìm chế được mà cười như con dở hơi sao. Nhưng tôi đâu dám nói thật, xấu hổ chết đi được đành đáp:
– Không có gì, tại em thấy vui vui thôi mà.
Anh thấy thế cũng chẳng hỏi nữa, mà đè tôi xuống, rồi hôn lên môi tôi, vừa hôn vừa nói:
– Vui thì vui tới bến luôn…
Nói xong, anh mạnh bạo cởi bộ quần áo tôi đang mặc trên người, bên ngoài trời lạnh 18 độ, nhưng trong phòng có máy sưởi nên tự dưng toàn thân tôi cứ nóng cả lên. Bàn tay anh nhẹ nhàng chạm xuống từng thớ da thớ thịt rồi sau đó trườn người hôn lên ngực tôi. Lâu lắm rồi hai vợ chồng tôi chưa làʍ t̠ìиɦ với nhau, lúc này không hiểu sao tôi lại như thiếu nữ mới lớn, vừa xấu hổ, vừa ngượng ngùng mà lại thinh thích. Hai tay tôi bấu chặt lên người anh, còn anh thì đưa bàn tay xuống phía dưới khám phá, tôi không chịu được nữa, khẽ rên lên một tiếng nho nhỏ. Thấy vậy, anh lại càng mạnh bạo hơn, khiến cơ thể tôi không kiểm soát nổi khẽ cong người lên rồi rên lớn hơn. Anh liền nhanh chóng đẩy phần thân bên dưới vào trong vừa đẩy vừa hôn lên môi tôi rồi nói:
– Anh yêu em…
Tôi cũng không kiểm soát nổi, vừa thở dốc vừa đáp trả:
– Em yêu anh.
Hai chúng tôi cứ thế hào vào nhau, cho đến khi xong, anh bế thốc tôi vào nhà vệ sinh cùng nhau tắm lại rồi mới lên giường đi ngủ. Có lẽ cả ngày quá mệt mỏi nên tôi nép vào lòng anh ngủ một giấc thật ngon.
Mấy ngày sau, tôi và Trường quá bận rộn cũng chưa sang nhà bố mẹ chồng được. Bà cũng không gọi chúng tôi về mà còn nói hai đứa cứ ổn định đi xong hãy về sau. Cho đến ngày thứ bảy, chồng tôi không trực tôi cũng được nghỉ làm, sáng sớm hai vợ chồng đi mua chút đồ sau đó phóng xe đến nhà bố mẹ. Bố chồng tôi hình như hôm nay không có nhà vì trước sân tôi không thấy xe của ông. Thế nhưng tôi lại thấy có con xe Lead đang đỗ ở sân. Quái lạ nhỉ, bình thường hẹn hò bạn bè mẹ chồng tôi toàn ra ngoài, mà bạn bè bà đâu ai đi xe máy? Nghĩ vậy tôi liền nói:
– Anh Trường, hình như nhà có khách,
Trường nhíu mày, tay bỗng siết chặt lấy tay tôi rồi cáu kỉnh đáp:
– Lại gì nữa đây?
Tôi chưa hiểu ý anh là gì, anh đã kéo tôi đi vào trong nhà, tôi còn chưa kịp lên tiếng chào mẹ chồng thì đã sững người lại. Ngồi trên ghế sofa ngoại trừ bà, cái Hiền còn một vị khách nữa. Đó là Ngọc và một bé trai độ gần ba tuổi.
Nhìn thấy vợ chồng tôi, chị ta chẳng những không ngạc nhiên còn bình thản nói:
– Anh Trường với Liền sang chơi ạ, ngồi xuống ăn mận đi, mận trái mùa đấy ngon lắm.
What??? Chuyện gì đang xảy ra vậy, kể ra tôi mà là người lạ ắt hẳn tôi đang nghĩ Ngọc mới là chủ nhân của căn nhà này mất. Mẹ chồng tôi thấy tôi đứng đực ra thì bĩu môi:
– Gớm nữa, con dâu gì thấy mẹ chồng mà không biết chào.
Lúc này tôi mới như bừng tỉnh, đặt túi hoa quả lên bàn rồi nói:
- Con chào mẹ.- Thôi, chị khỏi cần chào, để giục mới chào thì nói làm gì?Nhưng bây giờ tôi chẳng còn để tâm đến lời bà xỉa xói, bởi trong lòng tôi đang ngổn ngang đủ thắc mắc. Từ khi nào mà mẹ chồng tôi lại thân thiết với Ngọc đến mức mời chị ta về nhà? Mà thực ra, tôi biết từ cái dạo mà tôi sẩy thai mẹ chồng tôi với cái Hiền đã bắt đầu qua lại với chị ta, chỉ là không ngờ độ thân thiết lại cao đến như vậy. Rồi chị ta còn dẫn cả con trai sang đây, rốt cuộc thì đang có chuyện gì xảy ra, liệu việc mẹ chồng chấp nhận vợ chồng tôi ra ở riêng có phải vì chị ta không nhỉ?
– Cô đến đây làm gì?
Tiếng Trường cất lên kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ miên man, tôi nhìn chồng mình hai mắt long sòng sọc, vừa nói vừa tiến sát lại chị ta lôi ra khỏi ghế. Ngọc thấy vậy thì khóc lóc nói:
- Anh Trường, em có làm gì đâu, sao anh lại kéo em như vậy, tay em đang bị thương đấy.- Phải đấy, anh buông con bé ra đi, hôm qua nó đỡ cho tôi khỏi bị xe tông mà giờ tay nó đang bị trật khớp, anh lôi nó xềnh xệch như vậy mà được à?Mẹ chồng tôi tru tréo lên. Kinh nhỉ, chị ta dùng đến cả khổ nhục kế này để lấy lòng mẹ chồng tôi cơ đấy, mà cũng đúng thôi, chị ta lắm mưu nhiều mẹo bảo sao tự dưng giờ mẹ chồng tôi lại bênh vực đến vậy. Thế nhưng chồng tôi cũng không vừa, anh buông tay chị ta nhưng lại quay sang mẹ nói:
– Mẹ, rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Mẹ chồng tôi chưa kịp trả lời, cái Hiền đã cười khinh khỉnh nói:
- Chả có chuyện gì cả, mà chuyện gì là chuyện gì? Ý anh là chuyện gì nhỉ?- Còn chuyện gì nữa? Tự dưng sao hai người lại thân thiết với cô ấy? Rốt cuộc là muốn bày trò gì nữa đây.- Ơ kìa, ơ kìa, em với mẹ thân thiết với ai đó là việc của em với mẹ, anh có quyền gì mà anh ngăn cấm.- Thân thiết với ai cũng được, nhưng mày và mẹ thừa biết Ngọc là người yêu cũ của tao. Mày thân với ai, chơi với ai cũng được, nhưng đây là quá khứ của tao, ngày xưa mày với mẹ ra sức can ngăn, giờ ghét vợ tao thì lại đi thân với cô ấy. Mày đang muốn làm gì, đừng có nghĩ tao không biết mấy cái việc tiểu nhân mày làm.Cái Hiền nghe vậy chẳng những sợ hãi còn câng câng cái mặt nói:
– Anh đừng cậy là anh mà anh muốn nói gì, muốn làm gì em cũng được. Em nói rồi, em thân thiết với ai là việc của em. Mà anh nói đúng luôn rồi đấy, em ghét con vợ anh nên mới thân với chị Ngọc đấy, nhưng thân với chị ấy rồi em phát hiện ra chị ấy tử tế gấp vạn lần vợ anh. Cái loại như vậy anh cũng yêu thương được, hay anh bị ngu? Hay…
Thế nhưng nó chưa kịp nói hết câu, đã bị chồng tôi giơ tay vả một phát, cái vả đau đến nỗi ở ngoài tôi cũng cảm nhận được. Mẹ chồng tôi sững người nhìn anh rồi lu loa lên:
– Trường ơi là Trường, mày bị điên à mà mày đánh em mày? Mày bênh vợ mày rồi về đánh người trong nhà hả, cái loại anh kiểu gì vậy, mày càng ngày càng quá quắt rồi đấy.
Nói xong bà lao đến cái Hiền, đưa tay xoa lên má nó. Còn nó thì đang trợn mắt nhìn anh trai mình đầy căm phẫn. Tôi chưa kịp nói gì, mà cũng không dám nói gì, lúc này mà tôi nói chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa nên chỉ khẽ kéo tay chồng mình ra hiệu thôi đi. Nhưng anh vẫn không thôi, anh giơ tay chỉ thẳng vào mặt cái Hiền rồi quát lên:
– Mẹ bênh mày nhưng không có nghĩa tao sợ, mày năm lần bảy lượt gây sự với chị dâu, tao đã cố nhịn mày cho yên cửa yên nhà nhưng mày không biết điều. Mày là em tao thật đấy, nhưng đừng có cho mình cái quyền thích làm gì thì làm, mẹ không dạy mày thì để tao dạy cho. Cái loại mày bố láo cho quen đi, không ai làm gì mày mày cũng phải gây sự cho bằng được.
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt cái Hiền, nhưng tôi cũng biết nó đang hết sức căm phẫn, dột nhiên Ngọc khóc tu tu. Chị ta vừa khóc vừa ôm cánh tay rồi nói:
– Anh Trường, anh đừng trách bác, trách em Hiền. Anh không muốn thì thôi, chứ đừng làm thế này mất vui cả nhà, để em đi là được chứ gì, chỉ cần em đi cho khuất mắt anh là được đúng không.
Trường nhìn chị ta không đáp, xoay người nắm lấy tay tôi nhưng còn chưa kịp ra khỏi cửa cái Hiền đã nói lớn:
– Anh Trường, anh đúng là loại vô trách nhiệm, anh có quyền gì anh dạy tôi, khi mà đến con anh anh cũng không thèm nhận. Anh là anh trai tôi thật đấy, nhưng tôi cũng phải nói với anh rằng anh không có tư cách gì dạy tôi.
Nghe đến đây, cả tôi và Trường đều sững lại, tôi không hiểu ý của cái Hiền là gì, liền hỏi lại:
– Em nói gì vậy Hiền?
Nó thấy vậy thì cười khanh khách, bế xốc đứa bé trai lên rồi nói:
- Cháu trai ngoan của cô, giờ cô nên nói gì nhỉ?- Mày nói liên thiên gì đấy Hiền? – Chồng tôi lên tiếng- Tôi chẳng nói liên thiên gì cả, anh đến cả con trai mình cũng không thèm nhận thì tôi nói gì cũng vô ích.Cháu trai? Con trai!! Rốt cuộc thì lúc này tôi mới như bừng tỉnh, mẹ chồng tôi liền cầm một tờ giấy ném thẳng vào mặt chồng tôi:
– Đến mức này thì tao cũng phải nói thật cho vợ chồng mày biết, dù cho con Ngọc bắt tao giấu nhưng tao không nhịn nổi nữa rồi. Con mày đấy, đây là con mày đấy Trường ạ, là cháu đích tôn của tao, của cả cái dòng họ này luôn đấy. Mày ngu ngốc đến nỗi không biết sao? Mày nhìn nó mà xem, nhìn mà xem nó giống mày thế nào, cái Hiền nó cũng vì muốn tốt cho mày nên mới mang thằng bé về đây. Nó sợ vợ mày ghen nên mới giấu vậy mà mày còn đánh nó.
Cùng lúc đó Ngọc cũng bật khóc to hơn, chị ta tiến lại gần cái Hiền, ôm đứa bé vừa khóc vừa nói:
– Em xin lỗi, em định giấu chuyện này đến hết đời, nhưng cái Hiền nó phát hiện ra rồi đi xét nghiệm ADN, thực ra cái hôm trước ngày cưới…em và anh ngủ với nhau, em đã có thai, vì chuyện này nên vợ chồng em mới ly hôn. Em xin lỗi, Liền, chị xin lỗi em…
Tôi cúi xuống, nhặt tờ giấy xét nghiệm ADN lên đưa cho Trường, trong lòng muốn cười thật to nhưng không dám. Tờ giấy này, dấu thật ắt hẳn chị ta đã tốn khoảng một khoản tiền không hề nhỏ đây. Kể ra, nếu như tôi không từng nghe cuộc hội thoại của chồng cũ chị ta và chị ta chắc giờ này tôi không thể bình thản đến mức như vậy được.Hoá ra, dạo này cái Hiền và mẹ chồng tôi thậm thà thậm thụt là chuyện này đây, tôi còn tưởng có chuyện gì như giông, như bão chứ cái chuyện thì ông trời lại thương tôi cho tôi biết trước rồi mới hay chứ. Tôi liếc nhìn chồng mình, anh vẫn chưa hết bàng hoàng, run run cầm tờ giấy. Nhân lúc đó, tôi liền tiến sát lại gần thằng bé rồi nói:
– Đây là con của anh Trường thật sao?
Mẹ chồng tôi thấy vậy thì đẩy tôi ra nhếch mép đáp:
– Đúng vậy đấy, chị lại định hại nó đúng không, lần này chị đừng có mơ.
– Con mà có hại con cũng chọn chốn không người chứ đông thế này mẹ nghĩ con hại kiểu gì vậy? Chỉ là con thấy mặt thằng bé này đâu có giống chồng con lắm, đang muốn xem thử cho kỹ.
Cái Hiền thấy vậy thì đẩy thằng bé vào lòng tôi rồi nói:
– Đấy, chị xem kỹ đi, nhìn thế này mà chị dám nói không giống, chị mang ra so với chồng chị xem có đúng là giống nhau như lột không?
Tôi thấy vậy, thì ôm thằng bé vào lòng, tiện tay đưa lên giật một nhúm tóc trên đầu nó. Nó bị đau thì khóc om lên, mẹ chồng tôi liền lao vào đẩy tôi ngã xuống nền nhà rồi tru tréo:
– Tôi biết ngay chị có ý đồ xấu mà, chị thấy chị không đẻ được cháu đích tôi rồi cay cú cả với một thằng bé con hả. Nào, nín đi bà thương, nín nào thằng chó con của bà.