Đến khi băng xong, tôi được bác sĩ cho một ít thuốc rồi đi về. Tôi không gọi cho Trường mà tự bắt taxi đi về, ngồi trên xe, trong lòng bỗng dưng nhẹ bẫng. Mấy lời hôm nay Tùng nói cứ ám ảnh tôi không nguôi, bỗng dưng tôi lại cảm thấy lời anh ta nói rất đúng. Cuộc sống này của tôi đến nay đúng là chẳng khác gì địa ngục trần gian…
Suốt quãng đường ngồi trên xe taxi về đến nhà, không biết tôi đã suy nghĩ những gì. Lâu lắm rồi tôi thực sự mới có một khoảng không gian cho riêng mình thế này. Bên ngoài bầu trời chẳng có sao, màn đêm đen kịt đổ xuống dưới đường, nếu như không có những ánh đèn nhân tạo, ắt hẳn sẽ u ám đến đáng sợ, hay tại trong lòng tôi đang lạnh lẽo nên bỗng dưng tôi lại có cảm giác như vậy? Thực ra, tôi cũng không hiểu vì sao bản thân lại sống một cách khổ sở đến như vậy. Dường như càng ngày, tôi càng cảm thấy bức bách, giống như có thứ gì đó kìm hãm cả tâm hồn lẫn thể xác của mình. Tôi cũng không hiểu, vì sao Tùng cứ mãi ám tôi như một bóng ma luẩn quản mãi không thôi, nhưng quả thực anh ta nói đúng. Dẫu cho anh ta không xuất hiện thì mẹ chồng và em chồng tôi cũng vẫn chẳng ưa gì tôi, chỉ có điều sự xuất hiện mà thực ra là mối quan hệ của tôi và anh ta bị phát hiện càng khiến cho mâu thuẫn ấy thêm nặng nề, sâu sắc.
Bỗng dưng tôi lại thấy hình như lâu lắm rồi mình cũng không khóc, nếu là ngày xưa có lẽ giờ này tôi đang khóc lóc một trận ra hồn. Nhưng bây giờ, đôi mắt tôi chỉ ráo hoảnh nhìn về khoảng không tối tăm.
– Cô ơi, đến nơi rồi.
Tiếng người tài xế cất lên kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ miên man, tôi trả tiền xe sau đó bước xuống. Lúc này khi đứng bên ngoài tôi mới có dịp được quan sát thật kỹ ngôi nhà này, ở dưới quê là căn biệt thự bốn tầng khang trang, trên này cũng chẳng kém là căn nhà ba tầng nằm ngay giữa phố. Khi tôi đóng cửa xe lại, còn nghe người tài xế nói:
– Cô này sướиɠ nhỉ, có căn nhà to vật vã.
Sướиɠ? Tôi khẽ bật cười chua chát, tôi không hiểu định nghĩa sướиɠ của bác tài xế là gì, có chăng là ở một căn nhà to rộng rãi, là sống trong nhung trong lụa? Vậy mà sao tôi không cảm nhận được sự sung sướиɠ mà mỗi khi ai nhìn vào cũng nói tôi như vậy.
Tôi cứ đứng mãi bên ngoài, không bước vào, nghĩ đến việc đặt chân vào căn nhà ấy tôi lại thấy sờ sợ. Nhiều người hay nói rằng, chỉ cần có tiền là hạnh phúc, nhưng đâu biết rằng tiền không thể mua được hạnh phúc. Nhớ vài hôm trước tôi, tôi cũng nghĩ thương thương mẹ chồng, nên nhận lương có biếu bà năm triệu, vậy mà bà chẳng những không thèm nhận, còn ném tiền đó thẳng vào mặt tôi rồi nói:
– Tôi không cần mấy đồng bạc ghẻ của chị, cũng không cần lấy lòng tôi bằng tiền, tôi không giống như mấy con mụ nhà quê có tiền phat sáng mắt lên.
Đấy, bà nói thẳng vào mặt tôi như thế, còn xóc xỉa cả những con người sống ở quê như tôi.
Buồn cười nhỉ, lúc không đưa tiền cho bà, bà cũng nói, lúc đưa tiền cho bà, bà cũng khinh. Thực lòng tôi chẳng biết sống thế nào thì bà mới ưa, ngay từ đầu bà đã ghét tôi, đâm ra từng việc tôi làm trong mắt bà cũng chẳng khác gì cái gai.
Bỗng dưng tôi thấy xe máy của chồng từ phía xa tiến lại , tự nhiên tôi lại thấy giật mình giống như mình đang làm điều xấu liền nấp vào lùm cây trước nhà. Nhưng dường như chồng tôi không nhìn thấy tôi mà phóng thẳng xe vào trong còn quên đóng cả cổng, thực ra tôi đứng góc này cũng khó nhìn thấy thật. Đợi khi anh vào trong hẳn, tôi mới bước vào, nhưng chưa kịp vào đến nơi đã thấy tiếng anh gào lên:
- Mẹ, con nhịn mẹ đến vậy là quá đủ rồi nhé. Vợ con làm gì nên tội nên tình mà năm lần bảy lượt mẹ bắt nạt cô ấy. Con cũng không hiểu sao mẹ tàn nhẫn đến mức để cái Hiền dẫm lên tay vợ con, mẹ thấy bọn con không hạnh phúc, mẹ vui lắm đúng không. Mẹ làm như vậy mẹ vui lắm đúng không?- Này này, mày là con tao đấy nhé, vừa về đến nhà đã bắt đầu chửi om sòm lên là thế nào? Con vợ mày lại phô với mày là cái Hiền làm thế à? Cái Hiền nó làm gì chứ, con vợ mày tự làm vỡ bát rồi rồi tự bị chảy máu chứ ai thèm đυ.ng đến nó, nó nói cái chó gì mày cũng tin à?- Mẹ nghĩ cô ấy thèm khoe với con chuyện này à? Đến giờ con còn không liên lạc được với cô ấy, điện thoại gọi thuê bao, mẹ nghĩ khoe kiểu gì, mẹ chỉ nghĩ được đến thế thôi à? Sao mẹ không nghĩ là con biết hết tất cả mọi việc?- Thôi, mày đừng có ở đây biện minh cho nó, với cái tính gải tạo thảo mai thảo quả của nó nó mà không khoe thì tao làm chó.Tôi chợt thấy buồn cười, mẹ chồng ơi mẹ chồng, mẹ cũng cứng mồm quá cơ. Bên trong, Trường rút điện thoại ra rồi nói tiếp:
– Thật ra con nghĩ, mẹ đã ác cảm với vợ con thì con cũng chẳng cần giải thích với mẹ làm gì, nhưng đây, mẹ nhìn đi, từ tối con gọi cho cô ấy không được cuộc nào, mẹ có biết con đi tìm cô ấy bao lâu rồi không, mẹ có biết con lo thế nào không, bây giờ gọi nhé, nghe đi, mẹ nghe xem có đúng là thuê bao không? Một chuyện nhỏ nhoi, mẹ cũng phải nghĩ xấu cho cô ấy bằng được.
Lúc này tôi mới phát hiện ra, hoá ra điện thoại của mình hết pin cả tối, từ lúc cái Trúc chở tôi về thì đã sập nguồn. Tôi thở dài, bước thêm mấy bước vào trong rồi nhìn qua ô cửa kính, chồng tôi mặt hầm hầm, bấm số liên tục. Mẹ chồng tôi thấy vậy thì nói:
- Gớm, nó đi đâu được mà mày cứ xồn xồn lên, lớn rồi có phải trẻ con lên ba đâu.- Mẹ, nếu là cái Hiền bị như vậy, con hỏi thật mẹ có xót không? Nếu bên nhà thằng Tùng cũng đối xử với con gái mẹ như vậy, mẹ có xót không?Tôi không nhìn rõ sắc mặt của mẹ chồng, qua ô cửa kính, ánh đèn chiếu vào chỉ nhìn lờ mờ được bà đang cau mặt lại rồi quát lên:
- Nhưng vốn dĩ cái Hiền nó không giống vợ mày, nó được giáo dục, được ăn học đàng hoàng cư xử cũng không hạ đăng như con vợ mày.- Mẹ nói thế mà nghe được à? Vợ con tốt nghiệp trường Kinh tế Quốc Dân, đi làm lương gần hai chục triệu một tháng không tính thưởng, còn chưa kể ở công ty là nhân viên tiêu biểu xuất sắc không được giáo dục, không được ăn học mà có thể như vậy sao?- Thì sao? Điều đó nói lên được cái gì, cũng chỉ là một con nhà quê đầy tham vọng, lúc tao bảo mày lấy con Phương hoặc con Bích thì không lấy, nhà chúng nó giàu, gái phố, lại còn hiền lành dịu dàng. Mày cứ cãi tao, nếu không vì ngày xưa mày định tự tử vì con Ngọc thì còn lâu tao mới cho con vợ mày bước chân về đây. Nhưng đúng là tao đã lầm, lấy nó về rồi tao mới biết hoá ra là nó còn tệ hại gấp ngàn lần con Ngọc, giờ nghĩ lại thà con Ngọc làm con dâu tao còn tốt hơn.- Mẹ thôi đi được rồi đấy, con không muốn đôi co với mẹ nữa, con đi tìm vợ con, rồi hai chúng con sẽ nói chuyện với mẹ.- Mày đi tìm nó nãy giờ rồi cũng có thấy chó đâu mà tìm, nó có chân nó tự về sao phải đi tìm, cụt hay què mà phải tìm.- Con không hiểu sao mẹ ác mồm ác miệng với vợ con đến vậy luôn,Nói rồi, chồng tôi mở cửa bước ra, tôi chưa kịp trốn đã bị anh nhìn thấy, đúng lúc đó mẹ chồng tôi cũng bước ra. Vừa thấy tôi bà liền lên tiếng:
– Gớm, chị đi đâu mà để chồng chị tìm từ nãy không được? Có cái điện thoại ra khỏi nhà cũng để hết pin là sao, chị muốn chồng chị lo đến chết à?
Tôi nhìn bà không đáp, lặng lẽ đi vào nhà, mẹ chồng tôi thấy vậy thì gào lên:
– Giờ chị còn không thèm trả lời tôi nữa cơ đấy, chị coi thường cả mẹ chồng à?
Chồng tôi không để ý đến lời mẹ mà tiến lại gần tôi rồi hỏi:
– Em sao rồi, sao em tắt máy? Anh đến phòng khám mà không thấy em đâu, tay em có chảy máu nhiều không, đưa anh xem nào.
Bỗng dưng nghe chồng hỏi vậy sống mũi chợt cay xè, cổ họng nghẹn lại, anh liền cúi xuống, kéo tay tôi nói tiếp:
– Từ mai em không cần làm gì cả, tay đau thì nghỉ ngơi, chiều để anh về anh nấu cơm,
Nói rồi anh quay sang mẹ chồng đang bĩu môi thở dài:
- Mẹ ạ, con có chuyện này muốn nói với mẹ.- Chuyện gì?- Hai vợ chồng con sẽ ra ở riêng, mẹ đã không ưa vợ con, tốt nhất bọn con nên đi cho khuất mắt mẹ. Thực ra con cũng chẳng muốn sự việc đến mức này, bố luôn muốn cả nhả ở với nhau cho đông vui, nhưng ở cùng nhau rồi, ngày này qua ngày khác, hết mâu thuẫn này đến mâu thuẫn khác, con cảm thấy bản thân không chịu nổi nữa. Con không bênh vợ, nhưng ít nhất, con thấy cô ấy chưa làm gì đến nỗi mà mẹ phải cư xử với cô ấy như vậy. Vợ con không hoàn hảo, cũng có khiếm khuyết, nhưng biết điều, biết chăm lo cho gia đình nhưng mẹ vẫn không hài lòng thì con nghĩ chỉ có cách ra khỏi đây, không phải nhìn mặt cô ấy hằng ngày thì may ra mẹ mới đỡ khó chịu.Tôi nghe chồng mình nói, nhất thời bị sốc, nhìn sang mẹ chồng thấy bà cũng đang sững người. Đột nhiên bà tru tréo lên:
– Ôi giời ơi, nuôi con bao nhiêu năm để rồi giờ nó đòi bỏ mẹ theo người ngoài. Mày có con là con người không hả Trường, mày biết tội lớn nhất chính là tội bất hiếu không hả Trường? Đẻ mày ra đã khó khăn thế nào, nuôi mày lớn bằng ngần này rồi mày đòi bỏ nhà ra ở riêng với vợ mày, đòi bỏ mẹ, bỏ cha theo vợ mày.
Chồng tôi thấy vậy, thì khó chịu nói:
– Mẹ lại bắt đầu làm quá lên rồi đấy, con xin ra ở riêng, chứ không phải con bỏ đi đâu cả, ở riêng để cả mẹ con và vợ con có không gian riêng. Con làm gì mà mẹ nói con bất hiếu? Giờ ở đây, có ngày nào bình yên không, hai người không hiểu nhau, đủ mọi chuyện xảy ra…
Thế nhưng anh chưa kịp nói hết, mẹ chồng tôi đã khóc tu tu, vừa khóc bà vừa gào lên:
– Anh nói vậy là anh bảo tôi tệ với vợ anh, anh bảo tôi là bà mẹ chồng khốn nạn tệ hại. Sao anh lại có thể nghĩ tôi như vậy, từ tấm bé, tôi đẻ anh ra, hằng đêm chăm cho anh từng giọt nữa, lúc ấy nhà nghèo, cơm còn chẳng đủ ăn, đẻ xong tôi phải tần tảo cùng bố anh kiếm miếng cơm manh áo, nuôi dạy hai anh em anh thành người. Giờ anh vì người ngoài, anh chỉ trích tôi, giờ anh lại muốn bỏ cả cái gia đình này anh đi. Anh có bao giờ nghĩ công sinh, công dưỡng của tôi hay không, hay còn không bằng tình yêu nam nữ của anh. Tôi chỉ muốn con cái trong nhà ở với nhau, sum vầy cho ấm cửa ấm nhà vậy mà anh lại nỡ lòng nào anh đối xử với tôi như vậy.
Nghe mẹ chồng nói, tôi thấy sốt hết cả ruột. Cũng công nhận bà hay thật ấy, rõ ràng ghét tôi, ngứa mắt với tôi nhưng lại không muốn vợ chồng tôi ra ở riêng. Thực ra tâm lý này tôi cũng hiểu, bố mẹ nào mà chẳng muốn ở chung chứ, chỉ có điều thực sự mẹ chồng và em chồng tôi quá nhẫn tâm. Chồng tôi ngồi sát lại bên tôi, giơ bàn tay băng bó của tôi rồi đáp lại:
– Vậy mẹ xem đi, mẹ đừng nói với con là vợ con không may bị mảnh sành đâm vào tay. Con nói thật, kể cả cô ấy không nói thì con cũng biết là do con Hiền làm. Mẹ có dối được con, nhưng cũng không dối được trời được đất. Mẹ bênh con Hiền, mẹ để cho nó tự tung tực tác rồi bắt nạt vợ con như vậy, vậy có bao giờ mẹ nghĩ xem bố mẹ của Liền nếu biết chuyện sẽ xót xa như thế nào không? Con gái mẹ mẹ thương, vậy con gái người ta, người ta cũng thương chứ. Con từng nói với vợ con cố gắng nhẫn nhịn, mặc dù con biết với sự thông minh của vợ con thừa sức đối phó được với mẹ, nhưng con nghĩ cho bố, nghĩ cho gia đình mà khuyên vợ nhẫn nhịn. Con cũng nói thực với mẹ, vợ con không hiền lành gì, cô ấy tính cách khảng khái, lắm chiêu trò nhưng thẳng thắn, quân tử chứ không phải cái dạng tiểu nhân như con Hiền, chỉ có điều về đây, cô ấy phải nhịn. Nhưng hình như, cô ấy càng nhẫn nhịn mẹ với con Hiền càng nghĩ ra những cách tàn nhẫn để khiến cô ấy đau khổ. Mẹ có biết, khi cô ấy sống không được là chính mình con thương đến nhường nào không, nhưng vì ai, vì ai mà con phải để cho cô ấy sống như vậy? Vì cái gia đình này, vì con muốn mẹ và cô ấy có thể nhịn nhau một chút cho yên cửa yên nhà, nhưng mà con thấy con sai rồi, con quá sai rồi, bởi mẹ chẳng những cảm động mà còn thêm ghét bỏ cô ấy. Từ chuyện con Hiền đẩy vợ con sẩy thai, kéo theo bao chuyện đến bây giờ có bao giờ mẹ nghĩ lại chưa, rốt cuộc là vì cái gì, vì cái gì mà mẹ lại ghét vợ con đến như vậy.
Tôi lúc này không còn để ý đến vẻ mặt của mẹ chồng, bởi trên gương mặt tôi nước đã ướt đẫm, đôi mắt bị nhoè cả đi. Đây không phải lần đầu tiên chồng tôi bênh tôi, nhưng đây là lần đầu tiên, chồng tôi cho tôi cảm giác rằng anh thực sự hiểu tôi đến vậy. Bỗng dưng, anh bật khóc, tiếng khóc bật lên tức tưởi giống như kìm nén đã lâu, bàn tay anh vẫn nắm lấy bàn tay bị thương của tôi rồi bất chợt anh quỳ xuống vừa khóc vừa nói:
– Mẹ, con xin mẹ, hãy một lần thử đặt mình vào vị trí của vợ con để cảm nhận. Mẹ là mẹ của con, con cũng chẳng thể bỏ mẹ được, công ơn sinh thành của mẹ làm sao con có thể quên, nhưng còn vợ con, cô ấy là người con yêu, là người đi cùng con suốt đời này. Hai người đều là những người con yêu thương cả, con xin mẹ đấy, nếu mẹ không thể yêu thương được vợ con, thì để cho hai bọn con ra ngoài ở, đừng làm khó bọn con nữa. Vợ con từ ngày về đây, đã gặp bao nhiêu chuyện, cùng là phụ nữ với nhau, mẹ đừng như vậy nữa được không.
Mẹ chồng tôi nghe vậy, không những không dịu lại mà còn lu loa lên:
- Tao làm vậy là làm gì, tao làm gì chúng mày mà chúng mày ở đây khóc lóc. Tao không thích cho chúng mày ra ở riêng đây,chúng mày phải ở đây, không được đi đâu cả. Mà tao cũng không thay đổi gì cả, vì con vợ mày mới chính là người sai- Mẹ không cho con cũng không còn cách nào khác là tự ra thôi…Bên ngoài xe của bố chồng tôi đang từ từ tiến vào sân, mẹ chồng tôi bất ngờ đứng phắt dậy vừa khóc tu tu vừa nói:
– Được rồi, hai anh chị muốn ra ở riêng thì để tôi chết đi, chứ đời tôi có mỗi hai đứa con, nuôi sắp chết mới lên người mà giờ đòi bỏ mẹ bỏ cha ra ở riêng, để tôi chết đi cho rồi.
Nói xong, bà lao thẳng vào tường, rồi ngã lăn ra, bố chồng tôi bước vào chưa kịp hiểu sự tình thế nào chỉ vội vàng hỏi:
– Sao thế, mẹ con sao thế này?
Tôi với chồng vẫn chưa hết bàng hoàng, đến khi định thần lại tôi mới giục anh:
– Anh Trường, mau gọi cứu thương, nhanh lên.