- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Em Rể Chồng Là Người Yêu Cũ (Cái Liền)
- Chương 22
Em Rể Chồng Là Người Yêu Cũ (Cái Liền)
Chương 22
Mẹ chồng tôi kể từ cái ngày bị tôi phát hiện ăn vụng, bỗng dưng bà lại dễ tính với tôi hơn hẳn. Chẳng biết do bà xấu hổ, hay nghĩ thông suốt được rồi mà không còn soi mói nhiều nữa, nhưng sao tôi lại có cảm giác là lạ, giống như trước cơn giông bão trời thường bình yên.
Nhưng tôi cũng chẳng nghĩ được nhiều, hỏi chị Hà thì chị ấy cũng nói mặc kệ đi, giờ bà ấy làm gì được tôi chứ.
Cái Hiền dạo này cũng không sang đây, phải đến nửa tháng nay rồi nên mẹ chồng tôi không có ai chơi cùng lâu lâu bỗng dưng lại nói chuyện với tôi. Thực ra tôi cũng thấy thương thương bà, nhà có hai đứa con, thì chồng tôi với bà không hợp nhau chỉ có cái Hiền nó lại đi lấy chồng. Như bố Hợp tôi còn ở nhà suốt, chứ bố Đăng gần đi miết từ sáng tới tôi có khi đi luôn mấy ngày bảo sao bà chẳng buồn. Vậy nên việc bà chiều cái Hiền cũng không có gì quá ngạc nhiên.
Ừ đấy, có lẽ mẹ chồng tôi dạo này dễ tính, bởi bà ứ có ai chơi chứ chẳng có bình yên hay giông bão gì ở đây.
Thế nhưng tôi và bà còn chẳng kịp thân, thì cái Hiền lại sang.
Không những nó sang, mà còn cả Tùng chồng nó cũng sang. Hôm nay chủ nhật, nhưng bố Đăng đi nhận công trình không ở nhà, chồng tôi thì đi trực, thành ra lúc vợ chồng cái Hiền sang tôi lại có cảm giác sờ sợ. Cái ngày tôi bị sẩy thai, cũng chỉ có từng này con người. Lâu lắm rồi tôi cũng mới gặp lại Tùng, trông anh ta có vẻ gầy hơn trước, nhưng tôi không dám nhìn, chỉ khẽ liếc qua. Làm sao tôi dám nhìn khi đang bị hai con mắt của cái Hiền dán thẳng lên mặt.
Cái Hiền nhìn thấy tôi, không những không chào mà còn oang oang nói:
– Chị Liền, hôm nay vợ chồng em ăn cơm ở đây cả ngày, chị đi chợ mua cái gì ngon ngon về nhé, em đang muốn ăn chả lá lốt rán. Thèm chết đi được ấy.
Khϊếp, nghe nói chỉ đạo kìa, bỗng dưng sao tôi thấy nó giống mấy bà phi tần ngày xưa, còn tôi là con nô tỳ thấp kém thế chứ lại. Nhưng mà thôi, tôi cũng không thèm chấp, có ngày nô tỳ được lên nữ hoàng sẽ xử lại nhà ngươi. Nghĩ vậy tôi liền vào trong cắp cái làn rồi đi chợ, mẹ chồng tôi phía sau nguýt dài:
– Gớm, có đi chợ thôi mà chị ăn mặc thấy gớm, váy vóc son môi loè loẹt vậy chị Liền.
Tôi ứ thèm quan tâm, vì ngày nào bà chẳng nguýt tôi như vậy, con gái mà, ở nhà thì sao cũng được nhưng ra đường dù có đổ rác thì tôi cũng phải ăn mặc chỉn chu. Tiếng cái Hiền cất lên đầy mỉa mai:
– Gớm, chắc thấy anh Tùng ở đây nên mới cố tình mặc vậy. Lúc nào cũng lả lơi, lẳиɠ ɭơ, trông phát gớm lên được, nhìn như một con điên.
Tôi nghe xong, quay ngoắt mặt lại nói:
– Khϊếp, em Hiền ơi, em nói chị vậy hơi bị quá đáng đấy nhé. Em nghĩ chồng em là cái gì mà khiến chị vì thế phải ăn mặc đẹp. Em có ảo tưởng thì cũng vừa vừa thôi chứ, hay em nghĩ chồng em là siêu sao điện ảnh ho ly gút mà chị phải cuồng dữ vậy? Chị ăn mặc đẹp là để chị tự tin, để ra đường chồng chị mát mày mát mặt chứ chồng em là cái cóc khô gì trong đời chị mà chị phải làm vậy.
Nói xong, tôi liếc mắt nhìn sang Tùng, mặt anh ta lúc này đen như cái đít nồi, cổ giật giật có vẻ rất tực giận. Còn cái Hiền thì nghiến răng nói:
– Đấy, anh xem đi, xem có đúng là chị ta ghê gớm, giả tạo không? Bản chất con người chị ta không có hiền lành gì đâu
Tôi ứ thèm quan tâm anh ta nói gì, ngoảnh mặt đi thẳng. Ơ mà nghĩ đến Tùng, tôi lại nghĩ đến Ngọc, mấy tháng nay không thấy chị ta trêu ngươi tôi nữa, bỗng dưng lại thấy hơi buồn buồn. Mà thực ra cái Hiền nói cũng đúng, tôi chẳng hiền lành thánh thiện gì cả, nhưng điều này nó chẳng cần phải nói ra với Tùng. Anh ta biết từ lâu rồi, cái đợt nọ anh ta còn nói với tôi như vậy cơ mà. Tôi lại hơi thấy thừa thãi khi cái Hiền đi phô cho Tùng thấy bản chất của tôi trong khi anh ta là người rõ nhất.
Tôi chẳng cảm thấy buồn chút nào, tôi với Tùng càng ghét nhau, càng thù hận nhau nhiều đi, để cho nhà cửa yên ấm, chứ tôi với anh ta mà bình thường, chắc có lẽ cái Hiền với mẹ chồng chả để tôi được yên.
Khi tôi vừa đặt chân tới chợ, chợt có ai đó kéo tôi lại, rồi cái tiếng quen thuộc của Tùng cất lên:
– Cô cũng gớm phết đấy, không còn dịu dàng như cái hồi mới làm dâu nữa nhỉ.
Tôi thấy anh ta thì giật nảy mình ngó trước nhìn sau, anh ta lại nói tiếp:
– Không cần phải nhìn, vợ tôi giục tôi mua cho cô ấy ít đồ ăn vặt, với giờ này người yêu cũ của chồng cô còn đang tranh chấp tiền bạc với chồng cô ta rồi không rảnh ra đây mà chụp hình nữa đâu.
Ơ kìa, đúng là Tùng, Tùng vẫn thông minh và hiểu tôi như ngày nào. Nhưng mà chả liên quan gì đến tôi, tôi cắp làn, không đáp lại mà bước đi. Nhưng anh ta vẫn không chịu đi mà lẽo đẽo theo tôi:- Này, sao kiêu vậy, dù sao cũng là người một nhà, chẳng lẽ đến nói chuyện với tôi cô cũng không thèm nói à. Giờ cô cứ bình thường đi xem nào,
- Thôi, tôi kinh đến già, tôi mà nói chuyện với anh, thì vợ anh cũng nói tôi liếc mắt đưa tình lả lơi thôi, nên tốt nhất anh cứ tránh xa tôi ra. Ai hiểu thì không sao, không hiểu lại rách việc.
- Tôi biết rồi, xin lỗi cô, nhưng mà chỉ cho tôi mua mấy hộp ô mai với, tôi không biết đường.
Tôi nhìn anh ta thấy tội tội cũng không nỡ nặng lời nữa mà chỉ vào siêu thị nhỏ cuối đường rồi nói:
– Đấy, vào đấy mà mua.
Nói xong tôi cũng vội vàng đi hẳn vào giữa chợ, né được anh ta càng nhanh càng tốt. Đến khi đi chợ về, vào đến trong nhà vẫn chưa thấy Tùng trở về, chỉ thấy cái Hiền với mẹ chồng đang ngồi trên ghế kể xấu tôi. Tôi xách cái làn vào trong bếp, lúc đi ngang qua cái Hiền liền sai:
– Chị lau qua nhà rồi hãy xuống nấu cơm, ở nhà mà chị ở dơ quá…
Khϊếp, nó sang đây nó nằm rồi bới lông tìm vết tôi cơ đấy. Ừ thì lau, tôi mang thức ăn xuống bếp để, sau đó vắt một bình nước cam đầy ú mới bê một chậu nước lên bắt đầu lau nhà, vừa lau vừa nói:
– Mẹ với em ngồi yên trên đó nhé, đừng có đi xuống không lại trơn ngã, con lau bằng xà phòng mấy lần cho sạch đã rồi mới lau lại bằng nước.
Cái Hiền thấy vậy nhếch môi:
– Chị cứ lau đi, lau bốn năm lần vào.
Tôi cười thầm trong bụng, để chậu nước ở đấy xuống lấy bình nước cam đặt trên bàn rồi nói:
– Quên mất, con vừa vắt một bình nước cam cho mẹ với em Hiền uống. Cam sành năm nay được mùa, không thuốc thang gì cả, uống vừa ngon vừa thơm, lại đẹp da, tốt cho thai nhi nữa.
Cái Hiền thấy vậy, rót ra uống ực hai cốc đầy, còn mẹ chồng tôi hài lòng nói:
– Chị cũng biết điều đấy.
Tôi không đáp nữa, mà cúi xuống, lấy chiếc khăn thấm đẫm xà bông lau xuống nền nhà trăng tinh. Nhưng mới lau được một vòng xuống đến bếp, cái Hiền đã nói:
– Ôi giời, chị Liền ơi, xong chưa em buồn đi vệ sinh quá. Tự dưng uống mấy cốc nước cam làm gì cơ chứ.
Tôi không dám cười to, nhìn nó ôm bụng chỉ khẽ nói:- Chị mới lau một lần, chưa đủ bốn năm lần như em nói mà, sàn nhà còn trơn lắm, em ngồi im đó đi, không lại trơn ngã, cố nhịn mười lăm hai mươi phút thôi.
- Ôi thôi, em không chịu được nữa đâu, nhanh lên. Chị lau luôn nước đi.
Thế nhưng tôi ứ đáp lại, xuống dưới nhà lấy rau ra vặt, tiếng cái Hiền lại la oai oái:
– Chị Liền, chị chơi khăm em đúng không?
Tôi hơi nhếch mép, nhưng dẫu sao cái Hiền cũng đang có thai nên không muốn nghịch dai quá cuối cùng đành bê một chậu nước trắng lên nhà lau lại sàn. Cái Hiền khẽ liếc chậu nước rồi nói:
– Trời ơi, bao giờ mới xong thế?
Bỗng dưng tôi thấy xa xa Tùng đang bước vào gần đến cổng, liền vào nhà vệ sinh lấy một chậu nhỏ đưa cái Hiền rồi nói:
– Không chịu được thì đái luôn ra đây đi, chứ nhà còn trơn lắm, đái đi chút chị đi đổ cho.
Cái Hiền lúc này không còn chịu được, đành nhận cái chậu rồi tè luôn vào. Đúng lúc đó Tùng bước vào, cái Hiền vốn dĩ xưa nay hay sĩ diện, thấy chồng mặt đỏ bừng, liền đứng dậy, thế nhưng nó luống cuống thế nào mà ngồi bẹt xuống cả chậu nướ© đáı, ôi thôi, toàn thân ướt sũng, mùi khai nồng nặc dính hết vào quần áo. Tôi mặc dù thấy hơi tội tội, nhưng cũng không nhịn được cười. Nó nhìn tôi, hay mắt long sòng sọc đứng lên định xông thẳng vào tôi nhưng tôi liền nói:
– Ấy em, nhà đang trơn, để chị lau sạch đã.
Nói xong, tôi quay sang Tùng giục:
– Chú Tùng, vợ chú đái ra sàn, chú là chồng lau hộ chị đoạn đó nhé, chị hơi dị ứng mùi nướ© đáı của người khác
Cái Hiền khẽ rít lên:- Chị Liền, chị đúng là con rắn độc, tôi chỉ bảo chị lau nhà mà chị làm nhục tôi trước mặt mọi người.
- Ơ hay, chị làm gì mà em nói chị như vậy? Em bắt chị đi lau nhà, chị lau, em buồn đi vệ sinh chị đâu có cấm, nhưng nhà còn trơn, chị lo cho đứa bé trong bụng thôi mà giờ em lại chửi chị.
Mẹ chồng tôi thì thở dài nói:
– Thôi, chị lau luôn đoạn này đi, rồi xuống nấu cơm ăn đi, nấu cho tử tế không thì đừng trách tôi.
Tôi nhìn cái Hiền, đũng quần vẫn ướt đẫm liền lên nhà vứt cho bộ quần áo xấu nhất của mình rồi nói:
– Đi vào thay đi em, nhớ tắm cho sạch sẽ nhé. Đi chậm thôi sàn chưa khô.
Nó liếc liếc nhìn Tùng, vẫn chưa hết tức giận vừa đi vừa lẩm bẩm:
– Tưởng hiền lành thế nào, toàn chơi cái trò mất dạy. Đúng là vô học,
Nhưng tôi lúc này ứ thèm giận, đầy đẩy cái xô nước cho Tùng rồi nói:
– Lau đi, nướ© đáı của vợ chú đấy, chắc chú không ngại đâu nhỉ?
Mẹ chồng tôi thấy vậy lu loa:
– Ối giời ơi, chị còn bắt thằng Tùng nó lau nữa à? Chị mau xuống lấy giẻ lau cho sạch cho tôi. Cái thứ người đâu mà duyên dễ sợ.
Khi tôi chưa kịp lên tiếng Tùng đã nói:
– Không sao đâu mẹ, con lau cũng được. Con là chồng mà, Hiền ngại thôi chứ con không ngại gì cả. Vợ chồng sống với nhau dài lâu, chuyện này có gì đâu mà xấu hổ, sau này già nua còn hơn thế này nữa. Cứ để con dọn,
Uầy, Tùng cũng tâm lý phết nhỉ, tôi nghe mà cũng mát lòng mát dạ thay cái Hiền liền đưa cho anh ta cả cái chậu xà phòng rồi nói:
– Thế chú lau giúp chị nhé. Chị xuống nấu cơm không muộn rồi, chút trưa bố về lại không có cơm ăn, hôm nay chiều bố đi làm sớm.
Mẹ chồng thấy vậy, cũng không nói gì nữa, nhâc hai chân lên ghế sofa. Tôi cũng mặc kệ, xuống dưới nhà để nấu cơm, trong nhà vệ sinh, cái Hiền phải gần nửa tiếng mới ra, chắc nó xấu hổ với chồng nên không dám ra. Thực ra, nếu là tôi tôi cũng xấu hổ thật, nhưng không đến mức như nó. Nhưng mà ai bắt nó cứ thích bố láo, sai vặt tôi cơ. Em chồng mà làm như mình làm vương làm tướng trong nhà ý nhỉ.
Khi tôi nấu gần xong cơm, thì Tùng xuống bếp, ban nãy anh ta lau xong còn giặt hết đống giẻ lau cho tôi nên tôi cũng hơi cảm kích liền nói nhé:
– Cảm ơn nhé.
Anh ta nhìn tôi một lúc rất lâu khiến mặt tôi đỏ bừng sau đó mới lên tiếng:
– Đúng rồi, đây mới chính là cô. Đây mới là cô gái mà tôi từng yêu bốn năm.
Tôi nghe vậy, bất giác giật mình, ngó lên nhà, nhưng may mắn cái Hiền và mẹ chồng tôi đã lên lầu…liền hững hờ đáp:- Vậy sao?
- Vẫn lắm chiêu trò như cũ nhỉ, bảo sao cái Trúc nó thích cô. Nhưng thực ra tôi cũng thích cô thế này hơn, chú thật sự lúc cô thảo mai thảo quả tôi không quen.
- Có gì mà không quen. Chẳng lẽ lần đầu tiên đến nhà người ta tôi phải đánh nhau với người ta anh mới quen à? Mà này tôi làm thế thì nạn nhân là vợ anh mà anh thích được cũng hay nhỉ?
Anh ta không trả lời, mà nhún vai bước lên trên phòng khách, còn mình tôi lúi húi dưới bếp. Tôi vẫn chưa hết buồn cười, vừa nấu cơm vừa hát vang cả phòng.
Đến khi nấu cơm xong tôi mới dọn lên, lúc này bố chồng tôi cũng đã về, ông đang nói chuyện với Tùng trên phòng khách. Tôi liền mời ông và Tùng xuống ăn cơm rồi lên tầng ba định bụng gọi mẹ chồng và cái Hiền.
Thế nhưng vừa lên đến nơi đã thấy tiếng cái Hiền rít lên:
– Bà Ngọc ấy còn đỡ hơn chị ta, con nói thật, chưa gặp một thể loại nào như chị ta cả. Người đâu xấu tính kinh khủng, ngày xưa mẹ cấm bà Ngọc làm gì, để bây giờ rước phải của nợ.
Thực ra tôi không lấy gì làm lạ khi nghe được cái Hiền nói xấu mình nhưng nghe đến việc nó so sánh tôi với Ngọc bỗng dưng thấy sôi cả máu. Tiếng mẹ chồng tôi lại cất lên:- Con Ngọc ấy nó không đẹp gái bằng, nhưng giờ mới thấy ít nhất cũng đỡ hơn con Liền. Càng ngày càng quá quắt, mà ấy, tiền lương nó cao như vậy, nó làm gì hết nhỉ? Mỗi tháng bố mày đưa cho nó tiền tiêu mà nó mua được mấy cái bữa ăn cũng làm sao mà hết được, hay nó bòn rút cả của thằng Trường gửi về cho bố mẹ nó nhỉ.
- Chả thế, cái tiền vàng ấy, còn lâu con mới giả. Không giả nữa luôn, cái thứ người con ghét cay ghét đắng. Trông lả lơi ngứa hết cả mắt, mà hôm qua bà Ngọc bà ấy gọi cho con bảo có chuyện quan trọng muốn nói. Không biết có chuyện gì nữa.
- Gớm nữa, trước mẹ ghét con Ngọc lắm, nhưng từ ngày mày kể nó cũng tốt mẹ lại thấy thương thương, nghĩ ngày xưa chửi nó cũng khổ. Giờ nghe nói nó làm y tá, bán hàng on lai on liếc gì cũng khá lắm mà.
- Ui giời, bà ấy toe toét thế thôi, nhưng tốt gấp vạn lần bà Liền, chẳng qua hồi đấy mẹ cứ làm căng thôi. Bà ấy còn mua cho con cái túi Gucci đẹp hơn là đẹp.
Tôi chả muốn nghe nữa, liền đập cửa rầm rầm rồi gào lên:
– Con mời mẹ xuống xơi cơm.
Mẹ chồng tôi thấy vậy thì quát lại:
– Chị làm cái gì mà ầm ĩ lên thế? Xuóng sắp ra đi rồi tôi xuống.
Tôi chỉ muốn lao hẳn vào trong vả cho cái Hiền mấy cái cho bõ tức, nhưng rồi kìm được lại đi xuống dưới xới cơm.
Khi cái Hiền và mẹ chồng tôi xuống, nhìn thấy bố chồng đang ngồi liền tươi tỉnh chào hỏi. Tôi nhìn mà phát khϊếp, nhưng cũng chỉ lặng lẽ xới cơm. Hôm nay Trường không về, anh trực cả ngày nên lúc ăn cơm tôi cũng thấy có chút lẻ loi.
Cái Hiền khẽ khều khều miếng chả lá lốt rồi nói:
– Kinh gớm, chị nấu gì mà dầu mỡ nhiều thế?
Bố chồng tôi liền quát luôn:
– Ăn thì ăn, không ăn thì thôi, ở đó mà chê ỏng chê eo. Thích ăn kiểu nào xuống mà nấu, nằm ì trên đấy còn nói gì.
Mẹ chồng tôi muốn bênh cái Hiền lắm, nhưng nào dám, chỉ lặng lẽ gắp miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào miệng. Cái Hiền không chê nữa mà quay sang nói:
– Chị Liền tính thế nào mà chuẩn bị đẻ đi chứ nhỉ? Mẹ cũng mong có cháu lắm rồi ý.
Tôi nghe đến đây, thì nỗi uất ức càng lớn, mấy lần trước nó sang cũng nói chuyện này khiến tôi phát điên. Thực ra bác sĩ cũng nói với hai vợ chồng tôi, năm sáu tháng là có thể có thai lại được. Nhưng thực lòng nỗi đau mất con quá lớn tôi chưa đủ sẵn sàng để có. Vả lại, chính nó là ngừoi khiến tôi ra nông nỗi này, biết chẳng cố ý nhưng dường như bây giờ thì thực sự nó cố tình khiến tôi điên tiết. Phụ nữ, ai mà chẳng muốn có con, ai mà chẳng muốn được có thiên chức làm mẹ, chính nó cũng đang mang bầu nhưng tại sao lại không thấu hiểu cho tôi? Cùng là phụ nữ, vậy mà nó không những ngu ngốc, đanh đá hạnh hoẹ khiến con tôi không kịp chào đời, giờ lại chọc ngoáy vào đúng nỗi đau của tôi. Tôi nhìn nó, không đáp lại, mẹ chồng tôi thấy vậy lại nói:
– Em nó nói đúng ấy, nó nghĩ cho chị nên mới nói vậy thôi, chị cũng liệu liệu mà tính xem sao.
“Em nó nghĩ cho chị” thật sự tôi không biết cái Hiền nó nghĩ cho tôi chỗ nào, nếu nó nghĩ cho tôi, đời nào nó đi thân thiết với Ngọc, nó nghĩ cho tôi đời nào nó nói xấu tôi, nó nghĩ cho tôi thì đời nào nó làm nhưng việc tàn độc với tôi như vậy?
Thế nhưng tôi cũng không muốn cãi nhau trước mặt bố chồng mà đáp lại:
– Con biết rồi,
Bố chồng tôi nãy giờ quan sát sau đó mới lên tiếng:
– Hiền, con cứ lo cho bên nhà chồng con đi, chuyện nhà này con đừng tham gia quá nhiều. Còn Liền, chuyện con cái là cái duyên, không cần phải gấp gáp vội vàng rồi áp lực. Bố cũng muốn có cháu, nhưng bố không muốn con bị áp lực chuyện này. Tâm lý mình thoải mái thì mới dễ mang bầu.
Nghe bố chồng nói vậy, tôi cũng an tâm hơn, mẹ chồng tôi thì bâng quơ nói:- Tôi thì cũng là muốn tốt cho con dâu mới bảo nó mang bầu, chứ thằng Trường nó cũng muốn có con để tay bồng tay bế rồi. Không có sớm rồi tình cảm vợ chồng mà rạn nứt thì đừng đổ cho tôi không nhắc.
- Thôi thôi, bà thôi ngay đi, chuyện của chúng nó chúng nó khắc tự biết lo, bà khỏi lo chuyện bao đồng.
- Thì tôi bảo tôi nói để nhắc nhở vậy thôi, ông dạo này làm sao cứ khó chịu bắt bẻ tôi vây
- Tôi không bắt bẻ bà, chỉ là tôi thấy cái Liền sẩy thai là lỗi của cái Hiền, giờ bà với cái Hiền lại tạo áp lực cho con bé làm gì. Cứ để mặc nó đi.
- Thế ông nghĩ mà xem, ngày xưa lúc tôi chưa đẻ được, lấy nhau mấy năm ấy mới có bầu, khoảng thời gian ấy u còn định tìm người sinh con cho ông còn gì? Ông cũng gần đồng ý còn gì?
- Ngày xưa thời đó khoa học chưa phát triển như bây giờ, u lúc đó không có cháu nên mới mong, với bà sao so bọn trẻ bây giờ với hồi đó được, giờ chúng nó sống hiện đại không như mình trước kia.
Bỗng dưng nghe mẹ chồng nói tôi cũng có chút áp lực thật, thực ra đàn ông mà nếu mình không sinh con được cho họ,e rằng họ cũng chán thật. Nhất là Trường, dạo gần đây anh cũng hay nói với tôi nên uống nhiều thuốc bổ mấy tháng nữa có em bé là vừa. Trong lòng tôi chơt thấy có chút trống trải đến lạ. Ăn cơm xong, bố chồng tôi đi làm, mẹ chồng với cái Hiền thì đi mua sắm, tôi dọn dẹp ngồi ăn hoa quả dứoi bếp, nghĩ vẩn vơ thế nào tự dưng khóc hu hu. Mất đi đứa con, rồi bao áp lực dồn lên, bỗng dưng tôi tủi thân đến lạ.
Bỗng dưng có tiếng dép loẹt quẹt bên ngoài, rồi tiếng Tùng khẽ cất lên:
– Sao vậy? Sao tự dưng lại khóc?
Tôi nhìn anh ta lau nước mắt rồi nói:- Không sao, anh chưa về à? Tý cái Hiền thấy nó lại hiểu nhầm ấy.
- Tôi về giờ đây, đừng khóc nữa. Chẳng có gì phải áp lực cả, mạnh mẽ lên, cô cứ như trước kia, buồn thì khóc, vui thì cười ai bắt nạt thì cứ cho một bài học như hôm nay cho vợ tôi bài học ấy.
Nói rồi anh ta xoay người bước đi, trong lòng tôi chợt nhẹ đi đôi phần.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Em Rể Chồng Là Người Yêu Cũ (Cái Liền)
- Chương 22