- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Em Rể Chồng Là Người Yêu Cũ (Cái Liền)
- Chương 10
Em Rể Chồng Là Người Yêu Cũ (Cái Liền)
Chương 10
Thằng Trường cười nhạt, bệnh viện này là bệnh viện cơ quan nó đăng ký thẻ bảo hiểm, cái Liền cũng có bảo hiểm thân nhân nên việc khám chữa bệnh theo bảo hiểm đều phải đến đây. Nó chỉ không ngờ con Ngọc có thể xin được vào bệnh viện này. Cái Liền nhìn kỹ người yêu cũ của chồng mình bên ngoài thế nào, trước kia con Ngọc tìm mọi cách chia rẽ tình cảm của hai vợ chồng nó nhưng bất thành, việc gặp con Ngọc ở nơi này nó cũng đoán chắc tám chín mươi phần do sắp đặt. Có điều nó không muốn né tránh, có những việc cần phải đối diện, từ trước đến nay có khó khăn gì nó chưa từng vượt qua cơ ch, nó hiền lành, nhưng không dễ bắt nạt. Nghĩ vậy nó liền mỉm cười lộ cả hàm răng trắng đều nhẹ nhàng nói:
– Chào chị, nếu em không nhớ nhầm thì chị là Hạ Băng đúng không?
Con Ngọc thấy cái Liền lên tiếng thì như vớ được vàng, có lẽ nó cũng mong nhân cơ hội này đả kích Liền thế nên vội vàng đáp lại giọng đầy chế giễu:
– Đúng vậy, tên thật của chị là Ngọc, chị là người yêu cũ của anh Trường. Em không biết chứ ngày xưa anh Trường yêu chết mê chết mệt chị đấy, còn bảo sau này không yêu chị cũng sẽ chẳng yêu ai, có yêu cũng là tìm người thay thế thôi. Nói chung là anh Trường chị hiểu từng chân tơ kẽ tóc, mà chị đảm bảo chẳng có ai được anh ý yêu nhiều như chị đâu, yêu đến nỗi thẻ lương, tất tần tật đưa hết cho chị mà phải không anh?
Thằng Trường nghe người yêu cũ mình nói vậy thì tức lắm đứng phắt dậy, cái Liền cũng không giữ mà để xem hôm nay thằng Trường liệu có được coi là người có bản lĩnh không? Con Ngọc thấy thằng Trường đứng dậy thì hơi lùi lại một bước, thằng Trường tiến lên nhếch mép nói:
– Ngọc, lần trước mình đã nói chuyện rồi, tốt nhất hai chúng ta đừng dính líu gì đến nhau nữa. Em đứng đây đi đả kích một người có bầu thì có gì tốt đẹp? Anh không biết lý do gì em cố xin vào bệnh viện này, nhưng tốt nhất có sự xuất hiện của anh và vợ anh thì em nên tránh xa đi. Rốt cuộc em muốn làm gì, em có âm mưu gì, em muốn tự biên mình thành kẻ khiến người khác cảm thấy bực bội, khinh thường vậy sao? Em có tự trọng không khi hết lần này đến lần khác đều tìm cách chia rẽ tình cảm người khác vậy?
Con Ngọc không ngờ cái Liền hỏi được một câu là im bặt, lại càng không ngờ thằng Trường có thể sỉ nhục thể diện của nó như vậy. Nó vốn cho rằng đàn bà là giống ích kỷ, nếu như là người khác trong hoàn cảnh này sẽ đáp trả như gào lên chửi mắng, mà thằng Trường chúa ghét phụ nữ chửi nhau. Thế nhưng cái Liền lại im lặng, một sự im lặng rất bình thản, con Ngọc không chấp nhận thua cuộc thế này, nó đã vất vả chạy chọt được vào bệnh viện này với mục đích gặp lại thằng Trường, nó không tin thằng Trường hết yêu nó. Trước kia thằng Trường đã vật vã thế nào khi chia tay nó, thằng Trường xưa nay sợ nhất nó khóc. Nó nghĩ thế rồi vội ngước đôi mắt ngấn lệ lên nhìn thằng Trường nghẹn ngào nói:
– Anh Trường, sao anh có thể chửi em như vậy. Em tình cờ được chuyển công tác đến bệnh viện này, em tình cờ gặp lại anh chứ em có âm mưu gì? Em còn phải để con cho mẹ em trông, một thân một mình ra đây làm, sao anh cứ phải như vậy? Em thì có âm mưu gì được?
Thằng Trường nghe con Ngọc nói xong chẳng những thông cảm mà còn lắc đầu ngán ngẩm nói:
– Ngọc, em đi ra khỏi phòng này ngay đi. Anh muốn có thời gian bên vợ mà không bị làm phiền.
Con Ngọc tức nổ đom đóm mắt, cố nén cơn giận đi ra ngoài. Dạo này công ty bố thằng Trường phất lên như diều gặp gió, vậy mà đứa con gái quê muà được có chút nhan sắc kia lại được hưởng hết. Càng nghĩ nó càng thấy cay đắng, mất bao nhiêu tiền và công sức xin được vào đây cuối cùng lại thành công cốc, không ngờ thằng Trường lại phũ phàng với nó như vậy. Nó lấy máy nhắn tin cho thằng chồng sắp ly hôn của nó “ Anh định bao giờ mới gửi tiền cho con đấy?” Nhắn xong nó lại càng thấy điên tiết, ngày xưa chia tay thằng Trường đến với thằng Dũng nó còn nghĩ đời nó lên tiên. Vậy mà lấy rồi mới biết cái vỏ bọc hào quang bên ngoài cũng chỉ để che lấp đi thứ rác rưởi bên trong. Chồng nó chẳng những cho nó được xu nào còn ăn trộm tiền bán hàng online mà nó tích cóp bao lâu để đi chơi gái. Mấy ngày nay nhắn tin đòi tiền chu cấp cho thằng con trai của nó mà thằng Dũng cũng khất hết lần này đến lần khác. Nó bỗng thấy cay xè sống mũi, hoá ra đời nó hồng nhan bạc phận thật. Nhưng hình như mỗi nó thấy nó là hồng nhan, còn xung quanh chưa ai công nhận điều này.
Ở phía trong giường bệnh, cái Liền nhìn thằng Trường thì cảm thấy hạnh phúc lắm. Lúc này nó thật sự tin, tin vào tình cảm bao nhiêu lâu nay chồng nó dành cho nó. Thằng Trường thở dài, ngồi bên cạnh giường nói:
– Liền, thật sự anh rất yêu em, từ nay thẻ lương anh cũng đưa em.
Cái Liền biết mấy lời nói của con Ngọc khiến thằng Trường sợ bị hiểu nhầm, nó lắc đầu đáp:
– Anh cứ giữ lấy, tiền anh làm ra sao em dám giữ chứ?
– Không, anh bảo em giữ là em giữ cho gia đình mình cơ mà, em mới biết tiết kiệm, giờ hai vợ chồng không sao, sau này còn con còn cái nữa. Từ nay anh đưa em hết, anh cũng chẳng tiêu gì, mình cùng tiết kiệm cho con nhé. Anh chẳng muốn quan tâm đến ai khác cả, chỉ muốn mang lại hạnh phúc cho em và con thôi.
Cái Liền nghe thằng Trường nói thì xúc động lắm, thằng Trường không biết nói lời hoa mỹ ngọt ngào, nhưng từng lời nó nói ra thì chân thật vô cùng. Khi nãy thấy nó nói chuyện với Ngọc là Liền đã hiểu rằng mình đặt niềm tin ở người chồng này không hề sai. Bên ngoài trời trong xanh, mấy cây bằng lăng tím ở góc sân cũng lặng yên như tờ, hoá ra hạnh phúc cũng chỉ cần nhẹ nhàng như vậy. Có lẽ Liền đã đúng, đúng khi dù có chuyện gì vẫn tin tưởng ở chồng mình.
Buổi chiều hôm ấy thằng Trường đứa cái Liền về nhà, đồ đạc vẫn vứt bên nhà hàng xóm. Thằng Trường sang bê thùng thức ăn về xếp vào tủ, mẹ cái Liền gửi nhiều đồ lắm, thịt lợn, còn có cả con gà tre trong đám gà mà lần trước bà nói nuôi dư dư để đám cưới cái Liền nữa. Sắp xếp xong đống đồ trời cũng đã chiều, cái Liền bị thằng Trường bắt nằm trên giường không được bước chân xuống phần lại mệt nên cũng ngủ say từ lúc nào. Ban nãy ăn cơm viện không được ngon, giờ bụng dạ thằng Trường cũng đói meo, nó ăn vội cái bánh mì rồi bỏ con gà ra rửa sạch. Bấy lâu nay cái Liền là người lo việc cơm cháo, thằng Trường thì giặt quần áo phơi phong rửa bát nên giờ bỗng dưng nó thấy lúng túng ngượng ngùng. Từ bé đến lớn thằng Trường có phải làm mấy việc này bao giờ, mẹ nó thường nói đàn ông chí lớn ra xã hội làm việc, mấy việc đàn bà thế này cấm được đυ.ng tay đυ.ng tây đυ.ng chân vào. Thế nhưng thằng Trường biết vợ nó bầu bí thế này không thể nào để vợ vào bếp mãi được, nó lấy điện thoại xem cách hầm gà trên mạng rồi lấy dao chặt đôi con gà. Tuy thằng Trường chưa làm bao giờ, thế nhưng lần đầu cũng không đến nỗi tệ, con gà được chặt làm đôi trông khá đẹp mắt. Nó xào sơ qua con gà với hành phi rồi đổ nước cùng gói hầm thuốc bắc vào nồi áp suất đặt lên bếp cứ thế để ninh.
Đến khi Liên tỉnh dậy đã thấy nhà cửa sạch sẽ, trên bàn ăn cơm đồ ăn đang được thằng Trường sắp ra. Bỗng dưng nó chợt thấy sao mà yêu thằng Trường đến vậy. Từ ngày hai vợ chồng nó về sống chung hình như càng ngày nó càng nhận ra điểm tốt đẹp của chồng mình. Thấy cái Liền dậy thằng Trường vội đỡ nó ra bàn ăn, canh gà hôm ấy không quá ngon, nước thì hơi nhạt, rau hơi mặn, cơm hơi nhão vậy mà cái Liền ăn ngon lành ba bát, có lẽ bởi đây là bữa ăn đầu tiên người đàn ông nó yêu nấu nên có chút vụng về nhưng cái Liền lại thấy tình yêu đong đầy trong đó.
Những ngày tiếp theo, trình độ nấu ăn của thằng Trường dần khá hơn, dù cái Liền muốn nấu nhưng thằng Trường không cho, cuối cùng thống nhất lại hai vợ chồng cùng nấu việc nhẹ cái Liền làm, việc nặng để cho chồng. Cái Liền khoẻ dần lên, có bầu nhưng không còn xanh xao mà hồng hào lên hẳn, vì vậy nó cũng bắt đầu đi làm trở lại. Cuối tuần sau đó, thằng Trường với cái Liền lại về quê nhà thằng Trường. Hôm qua bà Trang cũng gọi cho hai đứa về có chuyện gấp, có lẽ là chuyện chuẩn bị cho đám cưới cũng nên. Thằng Trường sợ vợ trong mấy tuần đầu của thai nhi đi xe khách không quen nên thuê hẳn chuyến taxi về quê.
Hôm nay trời lại mưa tầm tã, cái thời tiết tháng bảy tháng tám này cứ vài ba ngày lại mưa. Thế nhưng cũng may khi taxi đến nhà bà Trang thời lại ngớt dần. Thằng Trường vội vàng xuống xe trước rồi mở ô đỡ cái Liền đi vào, có điều khi chưa kịp bước vào nhà đã thấy bà Trang đứng ở cổng nói giọng mỉa mai:
– Liền con bị đau tay đau chân ở đâu mà phải thằng Trường dìu thế?
Cái Liền nghe mẹ chồng mình nói vậy thì chỉ lễ phép đáp:
– Con chào mẹ chúng con mới về.
– Được rồi, hai đứa mau vào nhà đi, mọi người chờ rồi.
Cái Liền thở dài, buông tay thằng Trường từ từ bước vào. Trong có cái Hiền, thằng Tùng và ông Đăng. Bà Trang đợi vợ chồng thằng Trường ngồi xuống rồi nói:
– Hai đứa hoãn lại đám cưới nhé, để sang năm hãy cưới.
Vợ chồng thằng Trường nghe xong thì bàng hoàng vô cùng, thàqng Trường vội vã nói:
– Mẹ, sao lại để sang năm. Hôm nay con về là báo cho mẹ một tin, vợ con có chửa rồi.
Bà Trang nghe xong thì khẽ nhíu mày mấy giây sau mới hỏi lại:
– Cái Liền có chửa sao? Nhưng em Hiền cũng có chửa rồi, chửa được hơn một tháng gần hai tháng rồi.
Lần này thì đến lượt cái Liền với thằng Trường ngạc nhiên, hoá ra cái việc gấp bà Trang gọi về là việc này sao? Cái Liền khẽ bặm môi không đáp lại. Bà Trang lại nói tiếp:
– Thôi, đằng nào thì cũng có chửa, đầu năm sau bụng mới bốn năm tháng chứ đã đẻ ngay được đâu. Mẹ cũng nhận chứ có phải không nhận cháu đâu, nhưng mà em Hiền thì khác, con gái có chửa trước thì phải gả sớm đi không người ta dị nghị, mất mặt bố mẹ lắm.
Thằng Trường nghe mẹ mình nói thì cau mày lại nói lớn:
– Vậy Liền không phải con gái hả mẹ? Không sợ người ta dị nghị à?
– Ôi dào, cái Liền ở cái xó quê ấy ai để ý mà dị với chả nghị. Nhà thằng Tùng danh giá, không được để mất mặt được. Với mẹ đã nói rồi, mẹ nhận cháu chứ có phải không đâu. Cái Hiền gả đi về nhà thằng Tùng ở cái nơi xa ấy, nó sống cùng gia đình người ta mình đâu biết thế nào. Nhà người ta toàn làm quan to trên tỉnh, mình làm sao thì làm cũng phải xứng chút. Bên nhà trai cũng mở lời cưới trong tháng này rồi, phải để cho nó có danh dự chứ.
Cái Liền nghe bà Trang nói gì sống mũi cay xè, hoá ra vì nó ở quê, bố mẹ nó không làm quan to mà không cần danh dự. Nó bấu chặt hai tay vào nhau đế ngăn cho tiếng nấc đang sắp phát ra. Thằng Trường lúc này mặt đã đỏ lên, định nói gì thì ông Đăng lên tiếng:
– Con nhà mình cần danh dự, vậy con nhà người ta không cần sao bà? Ở quê hay không ở quê thì có sao chứ? Sao bà lại nói được mấy lời như vậy?
Bà Trang nghe vậy thì trợn mắt hỏi lại:
– Thế bây giờ sao? Con Hiền nó có chửa rồi hay đợi nó đẻ mới gả đi?
– Thì cứ gả nó đi, xong một hai tháng sau thì cho cái Liền với thằng Trường cưới.
– Ông có bị sao không đấy ông Đăng? Người ta kiêng cưới hai đứa trong một năm đấy. Còn tôi nói có gì sai? Bố mẹ thằng Tùng người nhà nước, người ta có những cái suy nghĩ nền nếp, còn cái Liền nó cứ đẻ đi tôi cũng chăm cơ mà? Tôi với ông có không nhận cháu đâu? Còn nó sợ dị nghị thì đừng về quê làm gì, cái quê đấy mà cũng lắm chuyện gớm cơ. Đúng là toàn mấy con người dân trí lùn mà cứ thích thể hiện.
Thằng Trường nãy giờ nghe bà Trang nói thì lúc này không còn nhịn được, nó trợn mắt lên nói:
– Mẹ, động một tý mẹ nói quê này quê nọ, động một tý mẹ chê Liền ở quê, còn phải rồi nhà thằng Tùng ở phố làm quan nên cần danh dự. Vậy người ta cứ ở quê là không cần danh dự hả? Cháu nào cũng là cháu mẹ, cháu nội hay cháu ngoại cũng là giọt máu của mẹ. Mẹ thương cái Hiền, vậy có bao giờ mẹ nghĩ nhà chồng nó cũng khinh nhà mình ở quê như mẹ không? Mẹ có bao giờ thử nghĩ nếu mẹ là Liền, bà nội cũng nói mấy lời vậy mẹ có tủi thân không?
Bà Trang nghe xong tức lắm nhưng chẳng dám quát lại, cuối cùng bà quay sang cái Liền cười giả lả:
– Liền à, mẹ không coi khinh gì con đâu. Mẹ coi con như em Hiền ấy, mẹ nói quê là cái đám mấy ngừoi soi mói dân trí thấp chứ bố mẹ con toàn dân công chức mà. Chỉ có điều giờ em Hiền có chửa hơn tháng rồi, mẹ cũng không thể để lâu được, con tính xem thế nào nói mẹ nghe.
Cái Liền cảm thấy tủi thân vô cùng, thế nhưng vẫn bình tĩnh đáp:
– Thưa mẹ, mẹ cứ cho em Hiền cưới đúng cuối tháng này như bên nhà chồng em ấy định đi. Bọn con sẽ lùi lại khoảng thêm một hai tháng cho nhà mình chuẩn bị, cưới hai người cùng một năm hoàn toàn không sao, người ta kiêng cưới hai nam hai nữ chứ còn anh em như anh Trường với Hiền cưới thoải mái. Bây giờ thời đại cũng khác rồi, cái gì cần kiêng thì kiêng chứ cái gì kiêng quá cũng không cần thiết đâu mẹ. Chứ giờ con cũng có chửa rồi, quê hay phố thì cũng cần danh dự thôi mẹ ạ.
Bà Trang nghe cái Liền nói xéo thì giận tím mặt, thế nhưng ông Đăng lại cười khà khà đáp lại:
– Phải đấy, con nhà mình toàn đứa làm công an, ngân hàng, bà cứ mê tín cho lắm vào làm gì? Công an người ta kỵ mê tín lắm đấy, góp ý của cái Liền đúng ý tôi. Cứ quyết định vậy đi, cuối tháng tám này cái Hiền cưới, giữa tháng mười thằng Trường cưới. Nhà mình có nghèo nàn gì mà không tổ chức được?
Thằng Tùng nãy giờ im lặng cũng lên tiếng đồng tình:
– Thưa mẹ, con cũng nghĩ giống chị Liền, dẫu sao nhà mình cũng định sẵn ngày cưới cho vợ chồng anh chị ấy trước, nhưng chị ấy chấp nhận đẩy lùi thêm một tháng cũng coi như chị ấy nghĩ cho bọn con rồi.
Cái Hiền dù theo phe mẹ nó, nhưng thấy thằng Tùng lên tiếng cùng ra điều ủng hộ. Cuối cùng bà Trang cũng phải đồng ý, duy chỉ một điều, trong lòng cái Liền càng lúc càng cảm thấy nỗi sợ hãi mơ hồ đang lớn dần.
Bà Trang sau khi bàn bạc xong thì đứng dậy nói:
– Được rồi, để tôi đi nấu cơm cho mọi người, mọi người cứ ngồi đấy vắt chân lên mà chơi.
Thấy bà Trang nói thế ông Đăng liền nháy mắt cái Hiền với cái Liền:
– Hai đứa xuống nấu cơm giúp mẹ con đi.
Bà Trang nghe vậy thì nguýt dài:
– Thôi, con Hiền bầu bí ngồi ở đấy đi, nấu tý lại kêu mệt, ngồi đấy tý mẹ gọt cho quả xoài mà ăn, dạo này xanh lắm rồi đấy.
Cái Liền nghe xong lại càng tủi thân, nó đứng dậy mà lòng bỗng dưng nặng trĩu. Thằng Trường thấy mẹ mình thiên vị cái Hiền coi thường vợ mình thì khó chịu ra mặt. Nó cũng đứng dậy theo cái Liền rồi nói:
– Mẹ, Liền cũng có chửa cơ mà?
Bà Trang thấy thằng Trường nãy giờ bênh vợ chằm chặp thì tức lắm, trước kia thằng Trường nghe lời bà vậy mà giờ có thể cãi tay đôi lại. Bà không còn cố giả tạo được nữa mà nói lớn:
– Nhưng cái Liền là con dâu, nó phải có trách nhiệm phục vụ nhà chồng. Mày đừng có vớ va vớ vẩn, nuôi mày lớn được từng này mày đã báo đáp bố mẹ được gì chưa mà suốt ngày đi bênh người ngoài.
– Liền không phải người ngoài, Liền là vợ con, là con dâu mẹ.
– Thế mày bảo vợ mày ngồi đi, mẹ nấu được hết, mấy chục năm phục vụ bố con mày rồi có vất vả thêm có sao?
Cái Liền thấy tình hình có vẻ căng thẳng thì bấm tay thằng Trường nói nhỏ:
– Thôi anh.
Bà Trang nguýt dài không thèm nói nữa giẫm thình thịch bước xuống bếp, cái Liền cũng vội vàng theo sau.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Em Rể Chồng Là Người Yêu Cũ (Cái Liền)
- Chương 10