Trong nhà ăn nơi xảy ra vụ án, có hai người ngồi xổm trước thi thể Quách tiên sinh, mặc dù không chạm tay vào nhưng dường như đang nghiêm túc kiểm tra cái gì đó.
Nam sinh có vẻ hơi sợ hãi với xác chết, nhưng Đàm Tiểu Hòa thoạt nhìn ôn nhu yếu ớt lại rất lớn mật, thậm chí cô còn lặng lẽ xốc tấm vải trắng lên để quan sát thảm trạng của chủ nhân trang viên.
"Em nhìn ông ta làm gì vậy? "Dương Minh cố nén buồn nôn hỏi.
“Em xem trên người ông ta có manh mối gì không.” Đàm Tiểu Hoà nói xong liền vén một góc khăn trắng lên, cầm một chiếc đũa trên bàn chọc chọc vào túi áo Quách tiên sinh.
“Em thật to gan.” Thấy cô sờ soạng, cậu nam sinh cũng không đành lòng đứng nhìn, vươn ngón tay giúp nhấc tấm vải trắng lên.
“Sinh ra không sợ người, chết cũng không sợ quỷ.”
Đàm Tiểu Hoà lẩm bẩm nói, rồi cô thò tay vào túi áo vest cùng túi quần lục lọi, nhưng cũng không có phát hiện có gì trong đó.
Cô bực bội đặt đũa xuống, nhíu mày trầm giọng nói: "Cô gái nói kịch bản sát nhân nhất định phải tìm được chứng cứ phá án mới được tính là kết thúc đúng không? Nhưng chức vụ của chúng ta tựa hồ cũng không liên quan gì đến phá án, thế thì chẳng phải chúng ta phải tự đi tìm chứng cứ sao?
Dương Minh nghe vậy, lại gần nói: "Đừng nghe cô ấy, người khác nhau có nhiệm vụ khác nhau, chúng ta làm chuyện của mình là được."
Đàm Tiểu Hòa liếc hắn một cái, vẻ nhu thuận vốn còn đang trên mặt đột nhiên lại biến thành một nụ cười lạnh: "Ồ, em nhớ rõ anh đã nói rằng chính mình cũng chưa từng chơi qua kịch bản sát nhân mà?"
" Dương Minh: "..."
Bây giờ họ đều là đồng đội cùng hội cùng thuyền, thế nên cũng không ai để ý đến nhiều chuyện như vậy.
...
Trong phòng ăn, hai người kia đang lặng lẽ sờ soạng thi thể Quách tiên sinh, còn trong phòng bếp, nhϊếp ảnh gia cũng đang cẩn thận kiểm tra.
So với những người chơi khác, nhϊếp ảnh gia có một đạo cụ vô cùng thực dụng, đó chính là cái máy ảnh!
Sau khi chụp lại toàn bộ chi tiết các nơi trong phòng bếp, nhϊếp ảnh gia nhìn chằm chằm vào tủ bát rơi rồi vào trầm tư, anh cũng không tự ý động đến đồ đạc ở đây để tránh lưu lại vân tay của mình.
Dù sao thì ở trong này rất có khả năng cất giấu những chứng cớ trọng yếu!
Thay vì đoán rằng quản gia hoặc người hầu là kẻ gϊếŧ người, thì trực giác của nhϊếp ảnh gia khiến anh ta nghi ngờ đầu người bếp nhiều hơn, bởi vì trong tất cả các thân phận của người chơi, chỉ có đầu bếp là không phải là người ngoài!
Ai dám nói rằng trong một kịch bản mới, hung thủ sẽ không nhất định là người chơi chứ?
...
Trong khi những người cùng hội cùng thuyền của Từ Thạc đều có tâm tư riêng, thì hắn vẫn còn đang ngồi trên sô pha nhàn nhã uống trà.
Mà lúc này, quản gia xử cũng đã trở lại sau khi thu xếp xong cho tất cả người hầu.
Khi nghe thấy tiếng động bên ngoài phòng khách, những người đang lần mò xác chết và người ở trong nhà bếp lập tức dừng công việc đang làm lại, sau đó lại tỏ vẻ lo lắng như thể đang không biết làm gì cả.
Người quản gia bước vào, liếc nhìn đầu bếp đang nói chuyện với Chiêm Thiến, sau đó nói với mấy người: "Tôi đã gọi cảnh sát rồi, nhưng do thời tiết nên cảnh sát sẽ không thể đến đây trong thời gian tới , vì vậy các bạn không cần chờ đợi nữa, nghỉ ngơi sớm thôi."
"Đừng lo lắng, cho đến khi cảnh sát đến chúng tôi sẽ không rời đi đâu." Chiêm Thiến đứng lên rồi nói.
“Làm phiền mọi người rồi.” Quản gia nói xong liền liếc nhìn mọi người, đột nhiên hỏi: “Ồ, một vị tiểu thư nữa đâu r?”
Chiêm Thiển nghe vậy thì quay mặt đi, cô cũng không có tâm trạng quan tâm tới cô họa sĩ luôn đoạt lấy màn trình diễn của mình, vì thế Đàm Tiểu Hòa ở bên cạnh đành phải khéo léo trả lời: "Hình như cô ấy bị chút kinh hãi, nên đã về phòng nghỉ ngơi rồi.”
Quản gia gật đầu xin lỗi rồi thở dài nói: "Không nghĩ tới đêm nay sẽ phát sinh chuyện như vậy, tiên sinh chúng ta bình thường đối nhân xử thế rất khiêm tốn hữu lễ, ở trong trang viên cũng chưa từng có địch ý với ai, không biết là ai lại nhẫn tâm hạ độc gϊếŧ Quách tiên sinh như vậy!” Mọi người không thể bình luận
Đối với những lời này, mọi người cũng không có ý kiến gì, bọn họ thậm chí còn không có hứng thú biết vị Quách tiên sinh này là người như thế nào, chỉ có thể tảng lờ đi rồi hư tình giả ý an ủi quản gia một hồi.
Mà khi họ chuẩn bị trở về phòng, quản gia đột nhiên nhớ ra điều gì đó rồi ngăn họ lại.
"Đúng rồi, bởi vì tiên sinh của tôi bình thường rất tiết kiệm, thế nên sau mười giờ tối trang viên sẽ tắt hết đèn. Mọi người cố gắng đừng ra ngoài đi dạo vào ban đêm, kẻo va phải thứ gì đó sẽ bị thương." Quản gia vẫn lộ ra nụ cười khiêm tốn hòa nhã trên mặt , giống như là nhắc nhở những thứ rất bình thường vậy.
Thế nhưng Chiêm Thiến, người đang quay lưng đi phía trước, đột nhiên lại vô thức rùng mình một cái rồi sợ hãi nuốt nước bọt.
Sau đó cô lặng lẽ thở ra một hơi, rồi lập tức quay lại với vẻ mặt cao quý tao nhã, ngạo nghễ gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó nhấc chân tiếp tục đi lên lầu, đôi chân dài dưới lớp váy đen không nhanh không chậm bước đi.
Mấy người khác liếc mắt nhìn nhau, tuy không hiểu gì nhưng cũng nhao nhao tỏ vẻ đã biết.
Mấy người chơi bây giờ đều tràn ngập ý tứ qua loa.
Sau khi tất cả khách khứa rời đi, quản gia đột nhiên nhìn về phía Từ Thạc vẫn còn ở bên cạnh, bình tĩnh nói: "Đầu bếp Trương, quan hệ giữa cậu cùng Chiêm tiểu thư tựa hồ cũng không tệ lắm nhỉ?"
Hứa Thạc dừng một chút, bất động thanh sắc nói: "Tính cách của Chiêm tiểu thư rất tốt, vừa nãy nói chuyện với cô ấy cũng rất hợp."
“Ừm” Quản gia bình tĩnh gật gật đầu rồi bước đến gần hắn, thấp giọng nói: "Trương đầu bếp, cậu đến trang viên làm việc cũng đã một năm rồi, chuyện đêm nay tôi cũng không muốn hoài nghi cậu, nhưng cho đến khi sự thật được tìm ra vào ngày mai, thì tôi cũng hy vọng rằng cậu có thể tuân thủ nghĩa vụ của mình và đừng làm những điều không cần thiết." nghĩ xem nguyên đầu bếp nên làm như thế nào
Từ Thạc bỏ một giây ra để suy nghĩ xem tính cách của đầu bếp như thế nào, cuối cùng hắn dứt khoát bày ra bộ dáng khẩn trương: "Quản gia, tôi biết."
"Ừm, cậu biết hậu quả khi tự tiện rời khỏi trang viên rồi đấy." Quản gia ý vị thâm trường nhìn hắn một cái rồi xoay người đi về phía phòng ăn.
“…”
Từ Thạc hơi sửng sốt, khi vẫn còn đang suy nghĩ ý tứ của câu nói này, thì quản gia đã hô: “Mau tới giúp.”
Hắn quay đầu lại, liền thấy quản gia dường như đang cố gắng mang thi thể Quách tiên sinh lên.
"Không … không phải tốt nhất là không nên di chuyển tiên sinh cho đến khi cảnh sát đến sao?" Từ Thạc hỏi.
"Tiên sinh qua đời vì trúng độc, thế nên đến lúc pháp y tới thì chỉ cần kiểm tra thi thể của tiên sinh là được, nếu cứ để tiên sinh nằm ở đây thì cũng không tốt lắm." Quản gia thấp giọng nói, trong mắt hiện lên thần sắc bi thương, tựa hồ là ông thật sự cảm thấy đau lòng.
“Được.”
Từ Thạc hơi nhíu mày, hắn đi theo quản gia, chuyển thi thể đến phòng ngủ chính ở lầu hai.
Phòng ngủ chính là phòng lớn nhất trong toàn bộ căn biệt thự, bên cạnh là phòng làm việc, bên cạnh nữa là căn phòng gần hành lang, là nơi Chiêm Thiến ở.
Khi hai người đi qua, cô dường như bị thu hút bởi động tĩnh liền mở cửa để nhìn thoáng qua.
Sau đó vẻ mặt đột nhiên trở nên rất kỳ quái.
Cô gái cao quý lãnh diễm lúc trước giờ rút cuộc cũng không thể kìm chế được mà lộ ra biểu cảm hoảng sợ!
Từ Thạc phân tích một lúc, rồi phát hiện ra rằng cái biểu cảm kia giống hệt như biểu cảm của người đầu tiên sắp trở thành bia đỡ đạn trong một bộ phim kinh dị vậy.
Sau khi giúp quản gia chuyển thi thể đến giường ngủ chính, quản gia liền kêu hắn rời đi, khi Từ Thạc đi ra, nhìn thấy Chiêm Thiến vẫn còn đang dựa vào cửa, nhìn vẻ mặt của cô có vẻ như muốn nói lại thôi.
“Có chuyện gì vậy?”
“Sao anh lại mang cái xác đó lên?” Chiêm Thiến trầm giọng hỏi.
“Quản gia thấy tội nghiệp tiên sinh phải nằm dưới đất nên nhất quyết muốn chuyển ông ấy lên giường.” Từ Thạc dang hai tay ra nói.
Sắc mặt Chiêm Thiến trở lên quái dị, như thể là có bí ẩn gì đó khó nói.
Sau đó, cô cẩn thận nhìn chung quanh rồi ghé vào bên tai Từ Thạc nhẹ giọng nói: "Anh không sợ đột nhiên xác chết của ông ta vùng dậy sao?”
Từ Thạc: "... Không đến mức đó chứ!”
Hắn cuối cùng cũng biết vừa nãy tại sao vẻ mặt của cô gái này lại trông giống như sắp trở thành bia đỡ đạn rồi, dù sao thì cô cũng ngủ ở phòng sát ngay cạnh phòng ngủ chính, ở giữa chỉ có một phòng làm việc, tương đương với việc sống ở bên cạnh xác chết.
Đặt vào trong bộ phim kinh dị, thì quả thật rất thích hợp với cái cảnh người đầu tiên bị hạ thủ dùng để tạo bầu không khí.
Cơ mà hệ thống đã phán định rằng nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, thế nên cái tình cảnh xác chết vùng dậy gì gì đó là điều không có khả năng.