Giờ đã gần như xác định được việc có hai người chơi sẽ bị gϊếŧ trong kịch bản sát nhân lần này, nhưng hắn vẫn cần biết nhiệm vụ của họ là gì.
Từ Thạc đút hai tay vào túi áo khoác trắng, quay người đi về phía phòng số 8.
Một mảnh hỗn độn ở phòng bệnh số tám đã được y tá xử lý tốt, may mắn là trong đó không có vật dụng nguy hiểm nào, nếu không lúc Đào Đào bỏ chạy vừa rồi rất có thể đã xảy ra chuyện đả thương người khác.
Trong mắt các y tá, màn vừa rồi căn bản là do Đào Đào mất khống chế gây ra, mặc dù cậu nhóc cũng là một kẻ nguy hiểm nhưng gần đây cậu đang càng ngày càng ngoan ngoãn.
Đứa nhỏ ngoan ngoãn như vậy, làm sao có thể gây chuyện chứ.
Cô y tá mang một miếng bánh sầu riêng đến dỗ cô, vừa nhìn cô gái ăn cô vừa ngồi bên cạnh nói những lời thấm thía trong Đắc Nhân Tâm.
Đào Đào càng nghe càng thấy phiền lòng.
“Cốc, cốc.”
Có tiếng gõ cửa, cơ mà cửa phòng bệnh số 8 lại không đóng, thế nên khi y tá quay đầu lại liền nhìn thấy một chàng trai trẻ đang đứng ở cửa.
Cô vội vàng đứng dậy chào: “Bác sĩ Trần.”
Vừa nói, y tá vừa cẩn thận liếc nhìn chàng trai trẻ kia, thấy sắc mặt hắn dịu dàng, mày mắt cũng khá là thư thái, không có vấn đề gì nên mới có một chút nhẹ nhõm.
Từ Thạc cười dịu dàng nói: “Tôi tới xem Tiểu Đào, cô đi làm việc của mình đi.”
Y tá không nhìn thấy sắc mặt cầu cứu của cô gái nên gật đầu rồi yên tâm giao bệnh nhân cho bác sĩ, sau đó hết, dù sao vừa nãy bệnh nhân số 8 đã mất kiểm soát, thế nên việc bác sĩ đến kiểm tra tình hình là hợp lý.
Sau khi y tá rời khỏi phòng bệnh, Từ Thạc liền thuận tay đóng cửa lại.
Đào Đào: “!!!”
Cô mở miệng, trông như kiểu giây tiếp theo sẽ chuẩn bị hét lên.
Nhưng mà lúc này, chàng trai trẻ lại nhanh chóng quay đầu lại nhìn về phía cô, cười quỷ dị âm hiểm nói: "Để tôi an phận một chút đi, bằng không cô có thể nhìn xem là người tới nhanh hay là cô chết nhanh.”
Đào Đào lập tức nghẹn lại.
Bởi vì trước đó Từ Thạc đột nhiên làm ra cái hành động gϊếŧ người, thế nên cô có chút không xác định được người bác sĩ trước mắt này là người chơi hay chân chính là kẻ tâm thần.
Dù sao thì cho dù nhân vật trong đây có bệnh, nhưng kỳ thật nếu là người chơi thì cũng có thể khống chế được cảm xúc bản thân, giống như cô ấy luôn cảm thấy trong lòng bứt rứt nhưng cũng có thể dùng ý thức để kiềm chế loại cảm xúc không thuộc về bản thân vậy.
Mà người trước mặt này, hắn quá là quái dị.
Đào Đào cảnh giác nhìn hắn, khịt mũi nói: "Bác sĩ Trần, hình như anh không phải là bác sĩ điều trị của tôi." "
“Bác sĩ Trương đang đi khám bệnh, tôi qua thăm cô trước." Sau khi thấy cô ấy sẽ không sinh sự, thanh niên liền thu hồi biểu tình âm trầm vừa rồi, một lần nữa trở nên ôn hòa hữu lễ, quan tâm hỏi: “Tiểu Côn tới tìm cô làm gì, cô có làm tổn thương nó không?"
“…”
Có ai coi cô là nạn nhân không vậy?
Đào Đào nhìn hắn một cái quái dị, suy nghĩ một chút rồi cười lạnh nói: "Bệnh nhân của anh tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó, cậu ta hỏi tôi rằng có muốn cùng cậu ấy rời khỏi nơi này hay không.”
"Như vậy, ý nguyện của cô là gì?" Từ Thạc cất bước tới gần cô, Đào Đào sợ hãi lặng lẽ lùi lại một chút.
“Bác sĩ Trần nói cái gì cậy?” Đào Đào nắm chặt bánh sầu riêng trong tay, sắc mặt hơi vặn vẹo, châm chọc nói: "Các ngươi thiên tân vạn khổ mới nhốt tôi được ở chỗ này, làm sao lại để cho tôi rời đi được?"
"Không, nếu cô muốn đi, tôi có thể để cô đi."
Từ Thạc nói xong liền hơi nghiêng người, nhìn chằm chằm vào mắt cô rồi nói: "Vậy ngươi có muốn rời khỏi bệnh viện số năm không?"
Ai mà không muốn đi chứ!
Vấn đề là cô đã chạy trốn hai lần, nhưng cô vẫn lại sẽ quay lại đây ngay khi thời gian bắt đầu lại, và nhiệm vụ cũng sẽ được đánh giá là không hoàn thành, biện pháp duy nhất mà Đào Đào có thể nghĩ ra chính là giải quyết vấn đề về vòng lặp thời gian trước.
Tất cả những gì người chơi có thể nhận được là một số thông tin về vai diễn, ngoài ra họ không biết bất cứ điều gì khác, vì vậy cô đã đi đến kho lưu trữ để tìm kiếm thông tin của bệnh viện, cố gắng tìm ra cách chơi thực sự của kịch bản sát nhân lần này từ các chi tiết tìm được.
Chỉ có hiểu rõ kịch bản mới có thể chắc chắn được.
Hơn nữa trong bệnh viện này toàn người loạn thần kinh chạy khắp nơi.
Đào Đào không rõ ý tứ của vị bác sĩ này khi đến đây nói những lời như vậy làm gì, cơ mà bệnh nhân của người này cũng từng có tiền án, thế nên sau khi do dự một chút cô liền định châm chọc một chút.
"Được rồi, tôi hiểu rồi." Chàng trai trẻ đang nhìn cô chằm chằm đột nhiên nói.
Đào Đào: "???"
Ta chưa nói cái gì mà, ngươi biết cái gì?
Từ Thạc đứng thẳng người, đút hai tay vào túi áo khoác trắng, nhìn cô chậm rãi nói: "Tối nay bệnh viện có thể sẽ có náo loạn, đến lúc đó cô có thể chạy thoát. Nhớ kỹ, đây là cơ hội cuối cùng."
Câu nói cuối cùng kia được thanh niên dùng giọng lười biếng chậm chạp nói ra, lộ ra chút ý tứ hàm xúc quái dị không rõ.
Đào Đào có một cảm giác khó hiểu trong lòng, đây thực sự có thể là cơ hội cuối cùng của cô sao?
Hoàn thành nhiệm vụ và thoát khỏi bệnh viện số 5!
...
Sau khi vụ hỗn loạn bất ngờ ở phòng thứ tám được giải quyết xong, cả bệnh viện lại rơi vào yên lặng.
Mỗi khi chạng vạng tối người đều sẽ có chút buồn ngủ, trạm y tá cũng một mảnh yên tĩnh, trong thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, trên hành lang chỉ có nhân viên vệ sinh đang lau sàn nhà.
Những vệt nước đọng phản chiếu ánh đèn sợi đốt trên trần nhà, những bức tường nhợt nhạt, cánh cửa màu lam lạnh lẽo, ánh đèn lờ mờ phản chiếu mấy màu sắc u ám, khiến cả bệnh viện như bị bao phủ trong một làn sương mờ ảo.
Văn phòng của Trần Sở.
Giám đốc Trương đang dựa vào bàn làm việc, trong lòng đang cân nhắc rồi cụp mắt theo bản năng nhìn đồ vật trên bàn.
Ông ấy đang đợi bác sĩ Trần quay lại.
Điều khiến suy đoán của ông trở nên sai lầm chính là, bác sĩ Trần Sở tựa hồ không phải người chơi.
Vậy thì nguyên nhân khiến đối phương thường xuyên gϊếŧ Lạc Côn có phải thuần túy là do nhân cách thứ hai xuất hiện để gây rắc rối sau khi bị tâm thần phân liệt không?
Dù sao thì nguồn gốc căn bệnh của bác sĩ Trần Sở cũng là từ Lạc Côn.
Trong quá trình điều trị bị bệnh nhân ảnh hưởng đến suy nghĩ cũng không có gì lạ, loại chuyện này kỳ thật ở bệnh viện tâm thần cũng không hiếm gặp, rất nhiều bác sĩ tâm lý ít nhiều đều có vấn đề.
Vừa mới vào trò chơi, ông đã dùng thân phận của mình để nắm bắt đại khái tình huống của mọi người trong bệnh viện số 5, hơn nữa bởi vì lão giám đốc thế nên bệnh viện này vẫn đang đối mặt với nguy cơ bị giải thể.
Cơ mà trên thực tế, nhân viên của bệnh viện lại căn bản không có bất kỳ phản kháng nào về chuyện này, dù sao thì bệnh viện số năm quả thật là không chống đỡ nổi nữa rồi.
Đây là một thái độ không mấy quan tâm đến từ mọi người.
Giám đốc Trương cầm lấy cái bút tùy ý quay quay, vậy nếu như nguyên nhân cốt lõi không phải đến từ kịch bản, vậy thì chỉ đến từ bệnh nhân.
Bệnh viện, bác sĩ, bệnh nhân là ba điều kiện quan trọng nhất.
Việc giải thể bệnh viện không phải là lý do chính.
Giám đốc Trương kéo một mảnh giấy từ bên cạnh sang, viết từ "Bệnh viện" lên sau đó vẽ một đường ngang trên đó.
Bác sĩ, hiện tại trong bệnh viện chỉ còn lại ba bác sĩ, ông, Trần Sở và một bác sĩ đã cùng giám đốc cũ đi khám bệnh ở bệnh viện bên ngoài, bệnh viện số 5 bây giờ nghèo nàn đến mức năng lực y tế chỉ có như thế này.
Mười ba bệnh nhân...
Khi nghĩ đến các bệnh nhân, suy nghĩ của Giám đốc Trương đột nhiên dừng lại, ánh mắt tập trung vào cái tên Trần Sở.
Nguyên bản Trần Sở đáng lẽ phải được xếp vào danh sách bệnh nhân từ lâu, nhưng sau khi giám đốc Trương vào trò chơi, ông lại bỏ qua người này.
Bởi lẽ mục tiêu trong nhiệm vụ lần này của ông không thể nhiều hơn nữa rồi!
Giám đốc Trương mệt mỏi thở dài, nhưng lúc này ánh mắt của ông lại đột nhiên dừng lại trên tờ giấy .
Mặt sau của tờ giấy này hình như còn được viết gì đó.
Giám đốc Trương lật tờ giấy lại.
"1405".
Một chuỗi các con số, có vẻ như là ghi lại thời gian.