Chương 15: Thám tử GM

(GM - Game Master hay với cách gọi ngắn gọn “GM” có thể được hiểu ngắn gọn là người trực tiếp chịu trách nhiệm về một sản phẩm trò chơi do công ty mà họ làm việc phát hành.)

Tiểu thư thần bí học đặt chén trà xuống, cầm lấy khăn giấy ưu nhã che miệng mình, ném ánh mắt quái dị qua.

Cô ấy biết rõ nguồn gốc của những bông hồng hơn bất kỳ ai khác, nếu quản gia không nói dối về điều này, thì bông hoa hồng kia không phải là quản gia đưa cho Quách tiên sinh.

Hơn nữa Đàm Tiểu Hòa còn nói, hiện tại trên người Quách tiên sinh có hoa ư?

Nghĩ đến đây, Chiêm Thiến đột nhiên đứng dậy với vẻ mặt nghiêm túc, cái ghế bởi vì động tác bất ngờ của cô mà bị kéo lê trên mặt đất, phát ra tiếng vang chói tai.

Đàm Tiểu Hòa dường như bị dọa sợ: "Sao vậy?”

Chiêm Thiến không nói gì, vẻ mặt bất định, đôi chân dài dưới làn váy dài màu đen bước đi, trực tiếp đi về phía cầu thang đại sảnh.

Nhưng vào lúc này, lão quản gia đột nhiên từ bên ngoài đi vào: "Chiêm tiểu thư? Chào buổi sáng mọi người, không biết tối qua ngủ ở đây có ngon không?”

Ông nghi hoặc liếc mắt nhìn Chiêm Thiến đang chuẩn bị đi đâu đó, tiếp theo lại lễ phép gật đầu ân cần thăm hỏi mấy người ở phía sau.

“Đa tạ chiêu đãi, rất tốt. " Tiểu thư họa sĩ gật đầu.

“"Quản gia, đã xảy ra chuyện gì sao?" Chiêm Thiến dừng bước, nhìn về phía ông hỏi.

"Đúng vậy, tôi vừa nhận được tin tức, cảnh sát đang trên đường tới trang viên, cho nên tôi tới đây báo cho các vị khách." Quản gia lễ độ nói.

Nghe vậy, mấy người đều có biểu hiện khác nhau, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, việc cảnh sát đến hỗ trợ điều tra cũng là điều tốt cho họ.

Quản gia liền nói với Từ Thạc: "Trương đầu bếp, anh đi chuẩn bị thêm bữa sáng đi."

Tối hôm qua tuy đã báo cảnh sát nhưng do mưa bão, đường núi khó đi nên việc cảnh sát đến đây bị trì hoãn, hôm nay cảnh sát có lẽ đến từ sáng sớm, bây giờ mới khoảng tám giờ tối. đồng hồ bây giờ.

“Được.” Từ Thạc gật đầu, xoay người trở lại phòng bếp.

“Chiêm tiểu thư, vừa rồi cô xảy ra chuyện gì vậy?” Sau khi hắn đi rồi, quản gia đột nhiên hỏi lại Chiêm Thiến.

“Không có gì, chỉ là tôi muốn đi xem tình hình hiện tại của Quách tiên sinh mà thôi.” Chiêm Thiến do dự một chút liền thành thật nói.

Quản gia cúi đầu nói: “Cảnh sát sắp tới rồi.”

Chiêm Thiến gật đầu, không nói gì nữa.

Mấy người lại trở lại phòng khách ngồi, lúc này quản gia cũng hỏi thăm tình trạng của mọi người, Đàm Tiểu Hòa liền nói trước là tối hôm qua vì lạ giường nên ngủ không ngon.

Ngay sau đó, quản gia lại nhận được được tin nhắn liền đứng dậy để đón tiếp những người bên ngoài tới.

Hẳn là cảnh sát tới, Đàm Tiểu Hòa đối với chuyện này căn bản không thèm để ý, Chiêm Thiến nhíu mày suy nghĩ, nhϊếp ảnh gia có chút chờ mong, hung thủ trong phòng bếp vẫn chuẩn bị bữa sáng như thường lệ.

Không bao lâu sau, quản gia mang theo một người trẻ tuổi mặc áo khoác màu be, đầu đội mũ săn hươu, ý cười dạt dào đi vào.

Cái này thoạt nhìn không giống cảnh sát chút nào, sắc mặt của quản gia tựa hồ cũng có chút không tốt.

"Yo, xin chào." người thanh niên giơ tay chào hỏi mấy người trên sô pha, sửa lại cổ áo, cười nói: "Bởi vì tối hôm qua mưa to, đường núi bị đất đá chặn lại, cho nên chỉ có tôi chạy qua đây trước."

Phỏng chừng anh cũng không nói dối, bởi vì ống quần của anh chàng này vẫn còn dính đầy bùn đất, khi anh đi vào, mỗi một bước chân đều có dấu giày, trên người còn có thêm cả một ít bụi bẩn , chỉ có chiếc mũ trên đầu là sạch sẽ.

Chiêm Thiến hơi nhíu mày: "Vị này là?”

“Mọi người không biết tôi sao?!”

Thanh niên kia cũng nhướng mày, rồi anh đột nhiên cúi xuống trước mặt cô, chỉ ngón tay cái vào chính mình, cười toe toét nói: "Thám tử nổi danh như tôi mà cô chưa từng thấy qua trên báo sao?"

Thời buổi này vẫn còn dựa vào báo chí để truyền bá tin tức ư? Không thể nào?

Chiêm Thiến vẫn duy trì ưu nhã, hơi hơi lùi về sau một chút, thản nhiên nói: "Xin lỗi, những tin tức này tôi không để ý, có đôi lúc xem qua nhưng cũng nhanh quên."

Thám tử trẻ tuổi vẫn dán lại gần như trước, vuốt ve cằm đánh giá cô, cười hì hì nói: "Phải không, tôi lại hình như là đã quen biết cô, xinh đẹp như vậy tôi cũng sẽ không quên, cô là nhà thần bí học rất nổi danh đúng không, không nghĩ tới cô còn liên quan đến chuyện trong trang viên này?"

Nghe nói như thế, trong lòng Chiêm Thiến hơi kinh ngạc, kỳ thật mấy người chơi bên cạnh cô cũng đều cảm thấy ngoài ý muốn.

Họ không ngờ rằng thân phận của những nhân vật này thực sự tồn tại bên ngoài, trước đây họ cho rằng những nhân vật này là những cái vỏ rỗng chỉ tồn tại để phục vụ trò chơi trong kịch bản mà thôi, khi mà ra khỏi trang viên thì sẽ là những kẻ không tên không tuổi.

Quản gia đúng lúc lên tiếng: "Cố tiên sinh, tôi dẫn anh đi thay quần áo trước.”

Thám tử đứng thẳng người, nhìn mọi người trên ghế sô pha, đột nhiên dừng lại, sau đó quay đầu lại như thường lệ, cười nói với quản gia : "Cảm ơn ~"

Hai người nhanh chóng rời đi, bốn người trên sô pha liền có biểu cảm kỳ lạ.

“Lại có thám tử tới, nội dung vở kịch này thật thú vị. "Đàm Tiểu Hòa nhìn bóng lưng người trẻ tuổi nghiêng đầu nói.

“Có lẽ là GM.” Chiêm Thiến vừa bị đối phương tiếp cận cũng ngồi xuống lần nữa, tâm trạng không tốt lắm nói: “Trong trò chơi kịch bản sát nhân, thường có GM khống chế kịch bản, họ tồn tại để hướng dẫn người chơi phá đảo game.”

Trò chơi sẽ không luôn kẹt ở một chỗ, khi các người chơi tiến vào góc chết, chính là lúc cần GM đi ra thúc đẩy nội dung vở kịch.

Kỳ thật với tư cách kịch bản mà nói, nội dung vở kịch này trước mắt mà nói còn rất bình thường, người chơi đích thân tiến vào trò chơi, GM khống chế toàn trường, hiện tại cũng đã tề tựu rồi.

Đàm Tiểu Hòa gật đầu: "Vậy sao, nhưng GM này thoạt nhìn rất lỗ mãng nha.”

Hiếm lắm Chiêm Thiến mới đồng tình với lời của cô, vừa nãy tiểu tử kia thế mà còn đùa giỡn cô!

Lúc này, tiểu thư họa sĩ nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên nói: "Vừa nãy tôi nhìn thấy thám tử khi nhìn thấy người chụp ảnh thì trông có vẻ hơi kỳ lạ. Chẳng lẽ hai người quen nhau?""

Tiếng nói vừa dứt, ba cô gái đều nhìn qua.

Nhϊếp ảnh gia "Ai" một tiếng, gãi đầu xấu hổ nói: "Thế nhưng, cho dù anh ấy biết tôi, tôi cũng không biết anh ấy, bản thân chúng ta cũng không có ký ức của những nhân vật này.”

Chiêm Thiến nhíu mày nói: "Trong kịch bản xuất hiện người quen biết, đây không phải là rất dễ bị vạch trần sao?"

Nếu như đột nhiên gặp được thân bằng hảo hữu của nhân vật, đối phương đi chào hỏi mà bạn lại không nhận ra, thì người bình thường hẳn sẽ cảm thấy rất kỳ quái.

Dù sao bọn họ cũng chỉ là người chơi, bọn họ tới đây để suy luận cùng phá án mà thôi, giờ chẳng lẽ còn phải diễn kịch với nhân vật trong vở kịch nữa sao?

Cơ mà hệ thống đưa ra kịch bản cho người chơi lại căn bản không có nói rõ cụ thể về tính cách nhân vật cùng những gì nhân vật đã trải qua, quả là lừa bịp mà!

...

Trong phòng bếp, sau khi mở ra thẻ nhân vật, Từ Thạc - người có trong tay một nửa kịch bản trầm ngâm nhìn bóng lưng thám tử kia.

Thám tử họ Cố này, kỳ thật cũng có quan hệ sâu xa với trang viên.

Mấy năm nay, vì một số việc, đối phương vẫn không ngừng yêu cầu được đến thăm Quách tiên sinh, nhưng chưa bao giờ được Quách tiên sinh đón tiếp.

Thậm chí ngay cả việc tiến vào trang viên này, cũng chỉ là bởi vì anh ta nhân được chuyện lần này mà bắt được cơ hội đi theo cảnh sát tới đây mà thôi.

Quan trọng hơn, đối phương dường như có liên quan đến thân phận "Trương Thủ" này, cũng có thể có liên quan đến chuyện kia.

Hy vọng vị thám tử kia không nhận ra hắn.