Chương 12: Sự thật bị che giấu

"Chậc, con nhỏ kia sao lại sợ hãi như vậy chứ, thế mà lại khóa trái cmn cửa rồi!"

Từ Thạc bực bội ấn ấn cái tay nắm cửa chính của biệt thự, dùng chìa khóa dự phòng cũng không mở ra được, đây đơn giản chính là cửa đã bị khóa trái từ bên trong.

Loại khóa chống trộm này căn bản là không có chìa khóa, chỉ có thể cho người mở ra từ bên trong.

Vừa nãy khi ở bên ngoài hắn nhìn thấy Chiêm Thiến đi ra, đột nhiên lại muốn nhìn cái bộ dáng tao nhã của cô gái kia một chút , vì thế liền lặng lẽ xuất hiện dọa cô một chút, cô gái kia quả nhiên bị dọa sợ xoay người bỏ chạy.

Nhưng bây giờ cửa lại bị khóa trái rồi!

Từ Thạc tức giận vặn vặn cái tay nắm cửa để trút giận, sau đó xoay người đi về phía sau biệt thự, tìm cửa sổ phòng mình, nhét dụng cụ xuyên qua kẽ hở trước.

Các cửa sổ ở tầng một đều được trang bị thanh chống trộm, vì vậy không thể chui qua cửa sổ, nhưng miễn cưỡng có thể mượn mái hiên cửa sổ để leo lên trên.

Hắn vừa nãy còn đang chế nhạo người ta làm Người Nhện, mà đảo mắt một cái Từ Thạc cũng đã dán lên tường, lấy tư thế mạnh mẽ trèo sang một bên, dùng móc câu cùng dây thừng leo thẳng đến gian phòng bên trái trên tầng hai.

Từ Thạc thử kéo cửa sổ xuống, lúc nãy hai tên trộm kia đi vào thế mà cũng không khóa cửa sổ, vừa vặn tiện cho hắn trèo vào.

Phòng ngủ chính mặc dù đã bị lục soát nhưng dường như không có thay đổi gì, những chiếc bình cổ trên tủ vẫn còn nguyên vẹn.

Sau khi Từ Thạc chui vào qua cửa sổ, hắn đi thẳng đến cửa mà không buồn chớp mắt, sau đó hắn cứ như vậy mà nghênh ngang đi ra ngoài.

Trong thư phòng bên cạnh đèn vẫn sáng, cửa hơi hé mở, lúc Từ Thạc đi ngang qua thì tiện thể nhìn thoáng qua, hai người bên trong vẫn đang quay lưng về phía cửa nhỏ giọng nói chuyện.

Hắn quay ra khỏi hành lang, bước nhanh xuống cầu thang rồi trở về phòng.

Từ Thạc thay váy cùng tóc giả ra, đặt tất cả các trang bị đã sử dụng trở lại vào hộp, cơ mà cái khóa hộp vừa nãy đã bị hắn cắt ra rồi, thế nên bây giờ hắn chỉ có thể cài lại.

Sau khi lau dấu vân tay và thu dọn tất cả chứng cứ trong phòng, hắn lại đi ra ngoài với chiếc hộp thiếc trên tay.

Trong bóng tối im lặng và ngột ngạt, thanh niên kia bước xuyên qua màn đêm như chốn không người, đến trước một cánh cửa.

Từ Thạc tìm được chìa khóa dự phòng liền mở cửa, nhẹ nhàng lẻn vào, sau đó thuận tay đóng khóa cửa lại, thanh âm từ một loạt động tác này thậm chí còn nhỏ hơn so với tiếng mưa rơi bên ngoài.

Đây là phòng của người hầu.

Khói thuốc mê từ khe cửa sổ ném vào lúc trước đã có tác dụng, cô gái trên giường đã ngủ say, Từ Thạc nhìn cô một cái, xác định tìm đúng người rồi mới nhét hộp thiếc vào sâu dưới gầm giường của cô gái, thậm chí còn che đậy ở bên ngoài một chút.

Hắn không có cố ý làm ra sơ hở, nếu như mấy người điều tra không phát hiện được nơi này, vậy tự nhiên sẽ không có chuyện gì đáng nói.

Nếu tìm thấy nơi này...

Đó cũng không phải chuyện của hắn!

Tuy rằng cũng có thể trực tiếp hủy thi diệt tích những thứ này, nhưng việc để cho bọn họ không tìm được bất kỳ manh mối nào, so với việc cho bọn họ chút manh mối có vẻ đúng mà không phải là sự thật thì mới là an bài tốt nhất.

Luôn luôn phải có người bị đổ lỗi, rồi sau khi tìm ra hết được manh mối thì lại khiến cho tất cả mọi người bối rối thì mới tốt.

Ai bảo hắn còn có một nhiệm vụ chính không thể tiết lộ chứ?!

Từ Thạc mở bảng nhiệm vụ ra nhìn, tuy rằng tối nay hắn làm nhiều chuyện như vậy, nhưng thanh tiến trình dưới thẻ nhân vật lại chỉ có một chút.

Dù sao đối với nhân vật này mà nói, công khai chân tướng sự tình cho mọi người biết mới chính là chấp niệm thực sự của hắn, đầu bếp lựa chọn động thủ vào bữa tối hôm nay, phỏng chừng cũng là vì nhìn trúng những lữ khách kia đến đây tá túc.

Chỉ có người ngoài mới không kiêng dè trang viên này.

Mà hôm nay, toàn bộ lữ khách đã biến thành người làm nhiệm vụ trong kịch bản sát nhân rồi, sẽ càng dốc hết sức đi điều tra hết thảy.

Toàn bộ chân tướng của kịch bản này, cần phải được suy ra từ tay của họ.

...

Bên ngoài mưa nhẹ đã tạnh, cả biệt thự dưới màn đêm hoàn toàn lâm vào tĩnh mịch, nằm im lìm trong núi sâu, giống như dã thú đang yên lặng đợi con mồi.

Từ Thạc thu dọn đồ đạc rời đi, nhưng lúc đi qua đại sảnh lại đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn như cảm nhận được thứ gì đó..

Sau đó, hắn nhìn thấy ở bên ngoài hành lang thứ hai chỗ lối đi rẽ trái, có một bóng người lặng lẽ đứng đó, sắc mặt bị ngọn nến phản chiếu hiện lên chút kinh ngạc, nhưng cũng bởi vì góc độ của ngọn nến mà khuôn mặt của cô lại trở nên rất khủng bố.

Trong lúc nhất thời, song phương đều rơi vào im lặng.

Trong lúc trở về phòng, Triển Thiên tùy tiện liếc xuống phía dưới để nhìn, dù sao thì cửa phòng cô cũng gần lối đi, mà lối đi lại đối diện với hành lang tối om.

Cô thực sự chỉ là vô thức tùy ý nhìn một cái!

Kết quả là, cô đột nhiên nhìn thấy một bóng người mờ nhạt, ngay sau đó, bóng người cô đang nhìn lập tức ngẩng đầu lên.

Chiêm Thiến sợ tới mức trái tim nhỏ bé run lên, trong đầu chỉ toàn là "Ta bị phát hiện rồi"!

Nhưng sau đó cô liền ý thức được, rằng bị phát hiện cũng không sao, vừa rồi chẳng phải cô cũng bị quản gia phát hiện đấy thôi sao, quan trọng hơn là cô cũng đâu làm gì sai!

Cô là khách được chủ nhà mời tới mà!

Thế là Chiêm Thiến lập tức lấy lại tự tin, sắc mặt khôi phục lại vẻ ưu nhã rồi bình tĩnh nhìn bóng người trong bóng tối kia, nhưng không bao lâu, người kia liền thu hồi tầm mắt, xoay người rời đi, giống như không thấy cô vậy.

Chiêm Thiến sửng sốt một chút, lẩm bẩm nói: "Cái gì, kiêu ngạo như vậy sao?"

Nửa đêm lén lén lút lút ở bên ngoài, bị phát hiện lại tỏ vẻ như không có chuyện gì, Chiêm Thiến vốn không muốn theo dõi ai, dù sao thì người có nhiệm vụ khẳng định không chỉ có mỗi mình cô, nhưng hiện tại cô lại rất tò mò rằng tên kia là ai.

Đáng tiếc là không có chút ánh sáng nào chiếu lên người nam nhân kia, thế nên cũng không thấy được cái gì cả, cũng không thể biết được làm sao người này lại đi lang thang ở ngoài trời tối như vậy?

Chiêm Thiến quái dị lắc đầu rồi xoay người trở về phòng mình, sau đó cũng tiện tay khóa trái cửa lại.

Vừa này tìm hiểu một ít chuyện với quản gia ở thư phòng, nên giờ Chiêm Thiến đang ngồi ở đầu giường, lấy một quyển sổ ra rồi bắt đầu phân tích.

Không thể tin tất cả những gì người quản gia nói, nhưng số í trong đó vẫn có thể được suy luận.

Ví dụ như, giả sử Quách phu nhân không phải vì trầm cảm mà tự tử, mà vì một tai nạn nào đó, thế nên bà trở thành hồn ma lang thang khắp trang viên với nỗi uất hận kéo dài.

Mà nếu như tất cả những chuyện này là sự thật, hơn nữa nguồn gốc việc Quách thiếu gia suy sụp cũng là bởi vì cậu tận mắt nhìn thấy mẫu thân mình tự sát, có lẽ cũng bởi vậy nên cậu mới hận cha mình, cho nên mới có một màn phụ thân bất hiếu như kia.

Chờ một chút... Chiêm Thiến đang phân tích đến đây bỗng nhiên trầm ngâm một chút.

Nguyên nhân Quách thiếu gia bị trầm cảm đóng cửa không ra là do mẹ cậu ta, vậy nguyên nhân mẹ cậu ta trầm cảm là gì?

Chẳng lẽ hai người yêu nhau xuất hiện hiểu lầm?

Chiêm Thiến cau mày suy nghĩ sâu xa, nhưng cô không biết bí mật trong trang viên có liên quan gì đến việc Quách phu nhân tự sát hay không, kết quả là cô vẫn phải đi hoàn nguyên toàn bộ chân tướng kịch bản.

Nhiệm vụ thứ nhất cô có thể ngẫu nhiên hoàn thành, thế cơ mà nhiệm vụ thứ hai này sao lại rắc rối như vậy chứ.

Nghĩ đến cái bóng trắng được hệ thống phán định là đã hoàn thành nhiệm vụ kia, Chiêm Thiến lại len lén nhìn ngoài cửa sổ, nhưng lúc này trong sân vẫn tối om, không thấy gì cả.

Sấm chớp bên ngoài không biết lúc nào thì ngừng, sau canh ba là thời điểm đen tối nhất của cả đêm, từ xa xa nhìn lại, căn biệt thự tựa như bị bóng tối vô biên nuốt chửng hoàn toàn.

Dù sao thì đêm nay cô cũng không dám ngủ.