Mạch Dịch nắm tay tôi đến một công viên nhỏ.
Có con vịt lặng lẽ bơi trên hồ nước.
Tôi mải nhìn theo bóng dáng con vật rồi nhận ra cậu đã khóc – tôi đã không nhìn kỹ cậu vì sự lúng túng của mình.
…Cậu khóc từ bao giờ?
Từ lâu lắm rồi tôi không nhìn thấy cậu khóc.
Thật khó để an ủi một người đàn ông đang khóc, cũng không hề thấy phiền, chỉ là cảnh tượng này làm tôi bế tắc
…..
Tôi không biết mình phải làm sao cho phải.
Lời chia tay cứ ở mãi trong họng không sao thốt ra nổi.
Tôi tra chìa vào ổ cũng là lúc cậu ôm lấy tôi, lần này dùng sức.
Tôi vỗ vỗ cậu: “Bình tĩnh nào em, cửa mở rồi kìa.”
Chúng tôi làʍ t̠ìиɦ ngay bên cánh cửa.
Lúc này tôi nghĩ đến trải nghiệm gần đây của mình với mấy cánh cửa.
Hôm qua, tôi mới cùng Hứa Tiêu ân ái bên cửa, lần này lại cùng Mạnh Dịch giẫm lên vết xe đổ.
Sau đó, Mạnh Dịch đột nhiên hỏi tôi: “Anh còn yêu em không?” Nước mắt cậu đong đầy khóe mắt.
…Đây thật sự là điều khó nói.
“Tình nghĩa vẫn còn.” Tôi đáp.
Tôi cùng Mạnh Dịch bên nhau, có thể qua nổi bảy năm là nỗ lực của cậu.
Mà tôi thì chỉ muốn buông tay.