Chương 17: Hồi ức

Cả người Mạnh Dịch thẫm đẫm vẻ phong trần mệt mỏi.

Tầm nhìn của tôi không rõ, nhưng vẫn thấy vành mắt đen của cậu từ nơi rất xa.

Tôi ân hận vì đã không giữ khoảng cách với Hứa Tiêu.

….Hiện giờ buông tay em ra có còn kịp không?

——Không kịp nữa rồi, Mạnh Dịch đã thấy tất cả

Nhưng tôi vẫn buông tay Hứa Tiêu.

Cậu kéo tay tôi, không thấy tôi phản đối, lập tức ôm lấy tôi.

….

Mạnh Dịch luôn thích ôm lấy tôi.

Lòng cậu vẫn còn vương sương sớm mai, rất lạnh lẽo, làm tôi muốn thoát ra.

Lúc này tôi nghe Mạnh Dịch nói: “Anh xem như ngày hôm qua chưa xảy ra chuyện gì được không?” âm thanh cậu trầm ổn “Em, anh và kẻ kia.” Cậu nhìn về Hứa Tiêu.

Tôi cũng quay đầu lại.

Hứa Tiêu đứng ở rất xa.

Cặp kính che đi ánh mắt em.

Gương mặt tĩnh lặng.