Chương 10: Viên thuốc

Tôi đứng đầu gió.

Đằng xa có tiếng ca hát đâu đây, là hai giọng nam hát đến khàn cả tiếng.

Nếu một ngày em và anh không còn bên nhau

Xin hãy hãy chôn em ở nơi có mùa xuân bất diệt

Nếu có một ngày….

Bầu không khí tự nhiên bi thương hẳn.

Tôi xem giờ, gửi tin nhắn cho Hứa Tiêu.

—-Tôi hỏi bây giờ tôi đến được chứ?

….Ôi chao, lưu lượng điện thoại thật đắt, đọc báo vẫn là tốt nhất không quan tâm đến tiền điện thoại.

…….

Tôi luôn nghĩ Hứa Tiêu là người xuất sắc.

Trên bất kỳ loại giấy tờ luôn tự tin ký tên mình bằng bút đỏ, em ấy là thế đấy.

Em ấy yêu màu đỏ.

—-Đã như thế từ rất lâu rồi.