- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Cái Gọi Là Không Quen Không Biết
- Chương 4
Cái Gọi Là Không Quen Không Biết
Chương 4
Editor: Anh Anh
"Ngôi Sao Nhỏ cái gì? Đoàn nghệ thuật Ngôi Sao Nhỏ?" Tô Hồng khó tin lặp lại lần nữa: "Anh muốn nắm giới giải trí từ con nít lên à, đổi thành con đường dưỡng thành?"
Trần Lộ làm ra biểu cảm bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Chủ ý này không tệ."
Tô Hồng: "... BOSS, khẩu vị này quá nặng rồi."
"Cô yên tâm." Trần Lộ ung dung thong thả đi găng tay, rồi đưa gậy golf cho cô: "Tôi không phải luyến đồng, ít nhất cũng phải nuôi lớn mới được."
"... BOSS tôi sai rồi." Tô Hồng nghiêm túc nói: "Trước đây tôi vẫn cảm thấy anh biếи ŧɦái đến mức không phải người, bây giờ nghĩ lại, anh quả thật biếи ŧɦái thành thần rồi!"
Lúc Mao Anh và Lâm Mậu đến đoàn kịch thì có không ít người vây quanh hội trường nhỏ, hiệu trưởng Hoàng hiệu nhìn thấy Mao Anh đến cuối cùng thở phào nhẹ nhõm: "Mao Mao à, mau tới đây, mọi người đều đã chờ lâu lắm rồi."
Mao Anh không hiểu gì cả, Lâm Mậu ở phía sau cậu ngó dáo dác nửa ngày, nhìn thấy mấy người ăn mặc cực kỳ có thể diện đứng dưới sân khấu.
Lâm Tử Kiến nhìn Mao Anh nhíu mày: "Mao Mao?"
Mao Anh do dự gật gật đầu: "Là tôi... Anh là ai?"
Lâm Tử Kiến nhìn về phía hiệu trưởng Hoàng: "Đoàn kịch các ông chỉ có một người gọi là Mao Mao à?"
Hiệu trưởng Hoàng vội vã nói: "Cậu bé ấy chính là Mao Mao, đóng vai chính hoàng tử tiên cá, chắc chắn không sai!"
Lâm Tử Kiến âm thầm thở phào nhẹ nhõm, anh quan sát đứa trẻ từ đầu đến chân, xem như thoả mãn gật gật đầu: "Trông cũng không tệ."
Mao Anh đầu đầy dấu chấm hỏi, Lâm Tử Kiến cười với cậu: "Bạn nhỏ thật tốt bụng, làm việc tốt không để lại tên? Cậu chỉ cho Boss cái tên mụ, vất vả lắm mới tìm ra được."
Lâm Mậu đứng đằng sau nghe thấy ba chữ làm việc tốt thì hơi kinh ngạc, cậu ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, cũng không thấy cái người bị thương hôm đó.
Hiển nhiên Mao Anh nhận thấy có thể đối phương tìm nhầm người, nhưng cũng không lập tức phủ nhận, chỉ cau mày hỏi lại một lần nữa: "Các anh là ai?"
Lâm Tử Kiến giơ một bản hợp đồng trong tay, anh hơi cúi người xuống mở ra cho Mao Anh xem: "Đây là hợp đồng của Anh Hoàng... Nếu cậu đồng ý thì chúng tôi muốn ký thời hạn dài nhất với cậu, từ khi ra mắt đến khi đóng khung hình tượng, đương nhiên cậu có yêu cầu gì thì có thể đề xuất, chỉ cần trong phạm vi năng lực của boss chúng tôi thì đều sẽ thỏa mãn." Dừng một chút, vẻ mặt Lâm Tử Kiến ôn hòa nói: "Cứ cầm hợp đồng về cho ba mẹ xem qua, nếu bọn họ có yêu cầu gì thì cũng có thể thêm vào."
Lúc Lâm Tử Kiến trở lại công ty thì Trần Lộ đang hầu hạ mấy bồn hoa anh trồng trong phòng, xưa nay anh vẫn là một người biết hưởng thụ, chỗ làm việc cũng làm như một nhà trọ đơn, có phòng nghỉ ngơi và phòng vệ sinh riêng, trước bàn đặt một bể cái lớn.
"Tìm được rồi?" Trần Lộ tỉa tót cây văn trúc xong thì tiện tay cầm thức ăn qua cho cá ăn: "Đứa nhỏ lớn lên xinh đẹp không?"
Lâm Tử Kiến hết chỗ nói: "BOSS, ngày đó anh không nhìn rõ à?"
Trần Lộ cây ngay không sợ chết đứng liếc qua một cái: "Nhìn rõ, nhưng trang điểm đậm quá, trên mặt vẽ toàn vảy cá."
"..." Lâm Tử Kiến có xúc động muốn mắt trắng trợn.
Trần Lộ hừ một tiếng: "Nhiều Mao Mao lắm à? Nhưng tóm lại vai chính chỉ có một thôi chứ."
Lâm Tử Kiến thở dài: "Ngũ quan mang phong cách tây phương, khí chất cũng không tệ, trấn giữ được cục diện." Anh suy nghĩ một chút, đưa máy ảnh cho Trần Lộ xem: "Chính là đứa nhỏ này."
Trần Lộ hờ hững quan sát một lúc, đột nhiên đưa tay chỉ vào một gương mặt đằng sau Mao Anh: "Đây là ai?"
Lâm Tử Kiến a một tiếng, anh đến gần nhìn hồi lâu, lại không nhớ rõ có nhân vật này: "Hình như đi cùng Mao Anh... Chắc là chân chạy."
Mao Anh nhìn hợp đồng trước mặt, biểu cảm cực kỳ vi diệu, Lâm Mậu ngồi đối diện cậu như không có việc gì viết viết vẽ vẽ, thỉnh thoảng đưa cho cậu xem.
"Tớ bảo." Mao Anh không nhịn được gõ gõ cái bảng của cậu: "Người bọn họ tìm là cậu nhỉ?"
Lâm Mậu mặt không cảm xúc lắc đầu, cậu cúi đầu viết chữ: "Tớ không biết... Người tớ cứu hôm đó không có tới (ノ へ  ̄,) "
"Cứu?" Mao Anh tự động bỏ qua cái biểu cảm nức nở cuối câu kia, ra vẻ không thèm để ý nói: "Cậu cứu người?"
"Phải." Lâm Mậu tiếp tục viết: "Hôm đó anh ta trốn trong phòng để quần áo, lúc nhìn thấy tớ còn có vẻ rất hung ác ((⊙﹏⊙))o." Cậu để bút xuống, khoa tay mua chân chỉ vào bụng, thấy xung quanh không có ai, mới cẩn thận từng li từng tí nhẹ giọng nói: "Chỗ, chỗ này... Rách, rách! Rất rất, rất nhiều máu..."
Mao Anh bật cười: "Nghe cậu nói chuyện thật là mệt phát sợ... Vẫn nên viết thì hơn."
Lâm Mậu hơi ngượng ngùng cúi đầu viết chữ lên bảng: "Ông nội tớ nói phải luyện tập nhiều mới tốt ┗|*'0′*|┛!"
Mao Anh hiếu kỳ hỏi: "Vậy bình thường cậu luyện nói với ai?"
Lâm Mậu: "Con vẹt trong nhà ~(≧▽≦)/~ "
Lúc Lâm Thế Đông cho chim ăn ở trên ban công thì thấy Lâm Mậu đeo bảng vẽ đi vào sân, con vẹt xám trong l*иg tre vỗ cánh lớn tiếng nói: "Nhóc nói lắp về rồi! Nhóc nói lắp về rồi!"
Lâm Mậu từ đằng xa đã nghe thấy, trên mặt cậu không có biểu cảm gì, ánh mắt lại rất tức giận.
"Tao, tao mới... Không, không không phải... Nói nói, nói lắp!" Cậu nói xong mới kinh ngạc phát hiện câu này của mình không có chút sức thuyết phục nào, lại cầm bút dúng sức viết lên bảng: "Tao mới không phải nói lắp! Chim thối! ╭∩╮()︿︶)╭∩╮ "
Lâm Thế Đông cười híp cả mắt: "Con viết có ích gì, bọn nó xem có hiểu đâu."
Lâm Mậu nhíu mày, mặt không cảm xúc giơ bảng viết chữ: "Ông nội mới phải! Đừng dạy bọn nó linh tinh!"
Lâm Thế Đông vỗ vỗ đầu Lâm Mậu: "Được rồi được rồi, ở nhà thì không cần viết, nói chuyện với ông nội chứ."
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Cái Gọi Là Không Quen Không Biết
- Chương 4