Editor: Anh AnhTrần Lộ đối mặt với ai vẫn luôn là một vẻ, tôi chính là kiểu treo ngược như thế đấy, ba mẹ tôi cũng phải nhìn sắc mặt, mặc dù anh là một doanh nhân đường hoàng đạo mạo, nhưng trong xương lại có một luồng khí thế lưu manh cặn bã, lúc không biết xấu hổ thì quả thật là vô địch thiên hạ, dù là phóng viên lâu năm cũng không có cách nào bắt chẹt anh.
Tin đồn Lâm Mậu bị bao nuôi đã bị xào không phải ngày một ngày hai, lúc thi đấu còn bị lấy ra viết bài, Trần Lộ nhíu mày, đối mặt với ống kính, cười du côn nói: "Tôi là ông chủ của Anh Hoàng, tôi phát lương cho tất cả ngôi sao, tiệc sinh nhật ngôi sao cùng là tôi bỏ tiền, nếu theo cách nói của anh, chẳng phải là tôi bao nuôi tất cả nghệ sĩ à?"
Phóng viên nghẹn lời, phản bác: "Ý của tôi là lén lút qua lại, ngài và Lâm Mậu quá gần gũi..."
"Gần gũi anh nói đến là cái gì?" Trần Lộ ngắt lời đối phương, anh thu lại nụ cười, lạnh lùng nói: "Tôi là một thương nhân đứng đắn, Lâm Mậu còn chưa trưởng thành, anh đang ép tôi phạm pháp hay cố ý vu khống tôi xâm phạm trẻ chưa thành niên?"
Phóng viên đang giơ mic chảy đầy mồ hôi lạnh, Lâm Tử Kiến đúng lúc đi ra, vẻ mặt tươi cười giảng hòa.
Tô Hồng ghé vào tai Trần Lộ nói: "Cuộc thi sắp kết thúc rồi."
Trần Lộ gật đầu, anh không có cảm xúc gì, con ngươi thâm trầm chững chạc, chỉ nói câu: "Biết rồi."
Tô Hồng nở nụ cười: "Anh không tò mò với kết quả à?"
Trần Lộ liếc nhìn đồng hồ đeo tay, anh đứng dậy cài lại khuy tay áo, cởi cà vạt, cúi đầu châm thuốc, hất cằm lên nói: "Tôi đi đây."
Tô Hồng giang tay, làm ra biểu cảm bất đắc dĩ đồng ý.
Lâm Mậu nâng cúp đứng sau sân khấu nhìn xung quanh, cậu còn chưa tẩy trang, gương mặt tinh xảo động lòng người, Ôn Ngôn đã đổi sang thường phục từ lâu, lại đây chào hỏi: "Chờ BOSS à?"
Lâm Mậu gật đầu, cậu giơ bảng hỏi: "Các anh thì sao?"
"Anh?" Ôn Ngôn chỉ chỉ Lâu Phong Đài đang đứng dựa vào tường đằng sau: "Hai bọn anh đi ăn khuya, buổi tối hát lâu như vậy đói gần chết rồi."
Khác với Ôn Ngôn, Lâu Phong Đài quấn mình rất kỹ, trên mặt chỉ lộ mỗi chiếc kính mát.
"Cậu ta lộ liễu quá." Ôn Ngôn thở dài, vẻ mặt rất xoắn xuýt: "Thật sự không biết cậu ta nghĩ thế nào, quấn mình trông như biếи ŧɦái."
"..." Lâm Mậu không biết nên phụ họa hay giải thích thay Lâu Phong Đài, cuối cùng chỉ có thể mặt không cảm xúc giơ bảng: "Chơi vui vẻ ~(≧▽≦)/~ "
Ôn Ngôn cũng không yêu cầu cao: "Vui hay không không quan trọng, đừng có ăn một bữa cơm mà còn có người đuổi phía sau là được."
Lâm Mậu vẽ biểu cảm ha ha, Lâu Phong Đài hiển nhiên chờ không nổi nữa, cách cái kính mắt lớn cũng có thể cảm nhận được cậu đang nhăn mặt, nâng cánh tay về phía Ôn Ngôn.
"Được rồi anh đi đây." Ôn Ngôn vỗ vỗ vai Lâm Mậu, ngẫm nghĩ một chút, liền cho cậu một cái ôm: "Cố lên!"
Lâm Mậu hơi cảm động, há miệng lại không nói ra câu gì, cậu thấy Ôn Ngôn chạy chậm càng ngày càng xa, ánh sao ban đêm rải đầy lên cái bóng của thiếu niên còn sót lại dưới mặt đất, từ từ kéo dài, lại càng ngày càng lóe sáng.
"Em đang nhìn gì thế?" Phạm Đồng ghé mặt tới, cậu như con kiến đang đóng gói hành lý: "Đi rửa mặt đi, ông chủ cũng chưa đến ngay được."
Lâm Mậu có chút do dự, cậu cẩn thận từng li từng tí gói cúp vào trong quần áo, cũng không lấy sữa rửa mặt, dựa vào bồn rửa mặt trong phòng hóa trong lau mặt qua loa, Phạm Đồng ở một bên đưa giấy lau: "Ôi, chậm một chút chậm một chút, kẻ mắt phải rửa sạch, bằng không sau đó còn xấu hơn."
"..." Lâm Mậu cố gắng tẩy sạch đôi mắt, tẩy một nửa thì nhắm hai mắt ngẩng đầu lên cho Phạm Đồng xem đã rửa sạch chưa, kết quả đợi nửa ngày không thấy ai nói chuyện, cậu hiếu kỳ giơ tay khua khua đằng trước, thì bị người nắm chặt cổ tay.
"Đừng nhúc nhích." Trần Lộ cầm giấy ướt để lên mí mắt Lâm Mậu: "Chú lau giúp em."
Lâm Mậu híp mắt, cậu ngoan ngoãn để Trần Lộ lau một hồi, hoàn toàn không biết mặt mình bị lau thành gấu trúc, kẻ mắt lem nhem hết ra ngoài.
Trần Lộ chẳng hề cảm thấy mình không hiền hậu, lau xong thì vỗ tay hài lòng nói: "Được rồi."
Lâm Mậu ngây thơ gật đầu, cũng không soi gương, đội mũ lên giơ bảng viết chữ: "Chúng ta đi thôi nào ~(≧▽≦)/~ "
Trần Lộ cởϊ áσ khoác ném cho đứa nhỏ, anh chỉ chỉ đỉnh đầu, nở một nụ cười du côn: "Đi lên núi."
Gió núi buổi tối lớn đến đáng sợ, Trần Lộ cởϊ áσ gió trùm lên đầu Lâm Mậu, đứa nhỏ xỏ tay vào vào áo của đối phương, không nhịn được cúi đầu ngửi mùi thuốc lá trên cổ áo của Trần Lộ.
Trên núi trồng tùng bách thành rừng, ánh trăng sáng xuyên qua các chạc cây đan dệt, loang lổ rơi trên người bọn họ.
Trần Lộ đi phía trước, anh có sống lưng rộng rãi, bàn tay nắm lấy Lâm Mậu vừa rắn chắc vừa ấm áp.
"Ngoại trừ ca hát, Meo Meo còn muốn làm gì." Trần Lộ đột nhiên hỏi, anh không quay đầu lại, âm thanh bị gió thổi có chút mơ hồ.
TruyenHDLâm Mậu suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Chỉ, chỉ ca hát... Không, không còn."
Trần Lộ như đang mỉm cười, Lâm Mậu không nhìn thấy, chỉ có thể nghe thấy trong họng đối phương phát ra tiếng cười trầm thấp.
"Hiện tại không nghĩ ra được cũng không sao." Trần Lộ thản nhiên nói: "Em có thời gian cả đời để từ từ suy nghĩ, muốn làm gì, thích làm gì."
Lâm Mậu chẳng hiểu gì chớp chớp mắt, Trần Lộ cũng không giải thích, bọn họ đã leo lên trên đỉnh ngọn núi, dưới chân là biển đèn lấp lánh rực rỡ.
Tòa cao ốc Anh Hoàng ở cách đó không xa, Lâm Mậu có thể nhìn thấy áp phích của mình bao phủ cả tòa nhà, nhìn từ góc độ nào cũng có thể thấy rõ mặt của mình.
"Từ chỗ này có thể nhìn thấy toàn cảnh." Trần Lộ thoả mãn híp mắt, anh dùng lực ấn ấn đỉnh đầu Lâm Mậu: "Bây giờ em chính là nòng cốt của toàn bộ CBD thành phố."
Lâm Mậu: "..."
*CBD: Viết tắt của Central Business District – Khu trung tâm hành chính, thương mại và là bộ mặt của một thành phố