Editor: Anh AnhTrước khi cuộc thi đấu bắt đầu, đề tài nóng nhất là quán quân sẽ rơi vào tay ai, tuy người tinh tường cũng đã nhìn ra bất kể tám đứa trẻ này có thứ hạng thế nào, thì việc ký hợp đồng với Anh Hoàng đã là chuyện như chắc như đinh đóng cột, nhưng không biết kế hoạch bảo mật quá tốt hay là có mánh lời gì mà Anh Hoàng không hề để lộ chút nào về việc chức quán quân sẽ nghiêng về ai.
Số phiếu bình chọn của Lâu Phong Đài và Lâm Mậu trên mạng chiếm hai vị trí đầu, hiếm thấy là fan hai phe lại rất hòa bình, thích Lâm Mậu cũng thích Lâu Phong Đài, sùng bái Lâu Phong Đài cũng cảm thấy Lâm Mậu không tệ.
Xé nhau ác nhất ngược lại là hai phe CP, Lâu Ôn & Lâu Miêu.
"Lâu gia và Ôn Ôn mới là một tổ hợp được công nhận, có thể dỡ cái CP không chính thức kia đi được không?"
"Ha ha, lầu trên chưa từng nghe đến câu nói chính thức bức tử đồng nhân à."
"Thích mỹ cường nhất! Cường cường mới là vương đạo!"
"Đọc tiểu thuyết LS quá 180 phút à? Mời xem thử hình vẽ phong cách hai mãnh nam cơ bắp cuồn cuộn sẽ là cảnh tượng như thế nào, tuyệt bích đâm mù mắt chó vàng 24K của mi đấy."
"Đảng Lâu Miêu kia, mấy người không có ảnh beep beep beep đúng không, 【 Ảnh chụp 】 Đây mới gọi là chân tướng, hiểu không?"
Phạm Đồng vừa lướt đủ loại đại chiến CP vừa tiện tay quăng ảnh chụp chung của Lâu Phong Đài và Ôn Ngôn lên, quay đầu làm mới lại weibo của mình, quả nhiên tấm hình của Lâm Mậu đã xóa, bên dưới mục bình luận là một mảnh gào khóc thảm thiết, hận bản thân không click chuột phải lưu lại.
Không bao lâu thì nhận được tin nhắn của Lâm Tử Kiến: "Giữ lại ảnh của Lâm Mậu, sau này sẽ để cậu và Mạc Sam sang Pháp công tác, tất cả chi phí đều do công ty chi trả."
Phạm Đồng thấy mục đích đã đạt được, quyết đoán nhắn lại một tin: "Thành giao!"
Lâm Tử Kiến dở khóc dở cười, trả lời: "Cậu ấy, có tài năng của nghệ sĩ, còn tính cách lại của thương nhân, làm gì cũng phải vớt chút lợi ích mới được."
Phạm Đồng gửi link trang web đang diễn ra trận chiến CP cho đối phương xem, đáp lễ nói: "Tôi chuyên nghiệp như vậy, có thể không vớt được lợi ích sao."
Lâm Tử Kiến nhìn câu không có ảnh beep beep beep kia mà hoàn toàn cạn lời...
Trần Lộ tìm người cưỡng chế xóa ảnh của Lâm Mậu, còn của Ôn Ngôn và Lâu Phong Đài lại không có ai quản, sau đó Ôn Ngôn có chút hối hận, lúc muốn xóa mới phát hiện khi đó dùng điện thoại Lâu Phong Đài đăng, mình đăng mình xóa thì cũng quá mất mặt, nhưng kỳ lạ là Lâu Phong Đài lại không hề có ý muốn xóa.
Trước khi hai người lên sân khấu thì kiểm tra lại trang phục một lần cuối cùng, rốt cục Ôn Ngôn không nhịn được, ghé vào tai Lâu Phong Đài nhỏ giọng nói: "Cái đó... Cậu xóa bức ảnh kia đi..."
Lâu Phong Đài hời hợt liếc nhìn cậu, không nói gì.
Ôn Ngôn lúng túng ho khan, quay mặt sang chỗ khác.
Lâu Phong Đài nở nụ cười, đúng lúc ánh đèn chiếu thẳng xuống, tôn lên gương mặt tuấn tú rực rỡ như tranh vẽ của cậu.
Dưới sân khấu vang lên một trận gào rú, vô số người vẫy gậy huỳnh quang và biển tên của hai người, đầu óc Ôn Ngôn trống rỗng, mãi đến tận khi Lâu Phong Đài nắm eo mình.
"Nếu anh đã thừa nhận chúng ta là CP thì phối hợp một chút." Lâu Phong Đài nhìn thẳng phía trước, thản nhiên nói: "Tình cảm của chúng ta tốt, fan cũng vui vẻ, anh nói có đúng không."
Ôn Ngôn: "..."
Lâu Phong Đài và Ôn Ngôn mở đầu, dĩ nhiên Lâm Mậu và Phạm Đồng là chốt màn, khi đứa nhỏ mặt không cảm xúc giơ bảng "Chào mọi người ~(≧▽≦)/~" cúi chào trên sân khấu, dưới sân khấu đã hoàn toàn phát điên, toàn trường điên cuồng hò hét đáng yêu quá dễ thương quá.
Trần Lộ híp mắt đứng sau sân khấu, Lâm Tử Kiến sợ đến mức tim nhỏ không nhịn được run lên.
Mạc Sam vẫn cứ không sợ chết kí©h thí©ɧ anh: "Bây giờ có phải hơi hối hận khi nâng đỡ người ta tỏa sáng không?"
Trần Lộ không để ý lắm cười cười: "Hối hận cái gì?"
Mạc Sam cười không nói, vẻ mặt mọi người đều biết anh đừng phủ nhận.
Biểu cảm của Trần Lộ vẫn hờ hững, anh nhìn Lâm Mậu giơ bảng viết chữ trên sân khấu, gương mặt đứa nhỏ dần dần rút đi vẻ trẻ con non nớt, bắt đầu lộ ra dáng vẻ của một thiếu niên cực kỳ tuấn tú.
Mạc Sam thở dài: "Cậu ấy sẽ càng ngày càng hot, giống như chim non lớn lên... Biết bay càng ngày càng bay xa."
"Chim có thể bay cũng không thể bay ra khỏi bầu trời." Trần Lộ bình tĩnh nói, anh chỉnh lại vạt áo, không định tiếp tục xem tiếp, dù sao bất kể kết quả thi đấu như thế nào, sau cuộc thi đối mặt với sự oanh tạc điên cuồng của truyền thông mới là vấn đề lớn hơn.
"Hiện tại tôi cho em ấy tất cả, không phải là để trói buộc em ấy." Trần Lộ nhìn về phía Mạc Sam, chậm rãi nói: "Cái l*иg có xinh đẹp cỡ nào, cũng có lúc không đủ, nếu đã cho, thì nhất định phải cho em ấy thứ tốt đẹp nhất."
Trần Lộ cười cười: "Sau đó, tôi chính là trời của Lâm Mậu."