- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Cái Gọi Là Không Quen Không Biết
- Chương 9
Cái Gọi Là Không Quen Không Biết
Chương 9
Editor: Anh Anh
Lúc Mạc Sam nhìn thấy Lâm Mậu thì phản ứng đầu tiên là tội dụ dỗ trẻ chưa thành niên phải ngồi mấy năm tù... Trần Lộ chậc một tiếng: "Nhận cha nuôi thôi mà, cũng không phải biếи ŧɦái."
Mạc Sam cười lạnh: "Anh đừng nói mình không biết cha nuôi là có ý gì, giả bộ cái gì mà giả bộ."
Trần Lộ không sao cả nhún vai.
Mạc Sam biết không khuyên được anh, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn về phía Lâm Mậu đang chuẩn bị dằng trước, đứa nhỏ cầm mic, có thể thấy được đang hơi khẩn trương, mấy giám khảo nhìn chằm chằm vào ống kính dồn dập thảo luận.
"Sao vậy?" Mạc Sam đi tới hỏi.
Nữ giám khảo duy nhất trong đó - Đường Lâm ngẩng đầu cười cười: "Đứa nhỏ này ngoại hình rất đẹp, rất bắt ống kính."
Mạc Sam khom lưng nhìn một lát, bất ngờ nhíu mày, anh dùng tay ra hiệu, ý bảo cuộc tranh tài bắt đầu, có thể ghi hình.
Lâm Mậu xiết chặt bảng viết chữ trong tay, cậu nghe thấy Mạc Sam cầm mic nhìn mình hỏi: "Đầu tiên hãy tự giới thiệu về mình nhé?"
Lâm Mậu vội vàng cúi đầu viết một hàng chữ, sau đó giơ bảng lên, mấy giám khảo hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt đều hơi ngờ vực, Mạc Sam nhíu mày, anh liếc nhìn Trần Lộ đang đứng trong hậu trường, đối phương vẫn bình tĩnh, không có quy củ gì cậm điếu thuốc trong miệng.
"Đây là nơi thi đấu, anh hy vọng có thể nghê được giọng của em." Mạc Sam mười ngón tay đan chéo chống cằm, đây là tư thế nghiêm túc tiêu chuẩn của anh: "Chứ không phải... Thông qua phương thức viết chữ."
Lâm Mậu mím môi, cậu vô cảm giơ bảng lên lần thức hai, trên đó chỉ viết một câu.
"Giọng của em, chỉ cần dùng phương thức ca hát là đủ rồi."
Có vài người là diễn viên trời sinh, cũng có những người trời sinh có giọng hát du dương êm ái, giống như Lâm Thế Đông đã nói, có vài loài trời sinh đã không biết nói, nhưng một khi nó cất lên tiếng hót véo von, thì ngay cả nắng sớm đẹp nhất trong rừng cũng phải ảm đạm phai mờ.
Khi bút của Mạc Sam vang lên tiếng rơi "Lạch cạch" trên bàn thì mới phục hồi tinh thần lại, anh có chút thất thố ho khan một cái, đỡ trán cố gắng tìm từ: "Ừm, cái đó... Rất tuyệt, rất rất tuyệt... Không, cực kỳ đáng khén... Ôi trời ạ." Mạc Sam lắc đầu cười, anh hỏi Lâm Mậu: "Em thật sự mới chỉ 15 tuổi? Cấp hai?!"
Lâm Mậu nghiêm túc giơ bảng viết chữ: "Em có thẻ học sinh nè ╮( ̄▽ ̄ ")╭ "
"..." Mạc Sam ngẩn người với ╮( ̄▽ ̄ ")╭ cuối cùng: "Cái này nghĩa là gì?" Anh hỏi.
Lâm Mậu không biểu cảm làm động tác buông tay.
Trần Lộ trong hậu trường phụt tiếng bật cười, anh chỉ vào động tác của Lâm Mậu mà cười không mở nổi mắt, Lâm Tử Kiến đứng bên cạnh tay chân luống cuống hô: "BOSS...", Trần Lộ khoát tay, anh lau khóe mắt một cái, chậm rãi thu lại ý cười.
Đứa nhỏ đứng trước sân khấu nghiêm túc minh họa cho đủ loại ký hiệu kỳ quái của mình, nhóm giám khảo hiển nhiên rất thích cậu, cho dù tổ quay phim đã thu dọn mà bọn họ cũng không có ý chấm dứt.
Trần Lộ đợi một lúc mới đứng dậy, anh đút hai tay trong túi quần, gọi về phía sân khấu: "Meo Meo."
Lâm Mậu quay đầu nhìn sang.
Trần Lộ nhướn cằm, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng: "Đến chỗ cha nuôi này."
"Tên mụ của em mới không phải là Meo Meo đâu!" Lâm Mậu mặt không cảm xúc giơ bảng viết chữ, chưa hết, cậu còn vẽ thêm một biểu cảm tức giận.
Đáng tiếc Trần Lộ chẳng hề quan tâm.
"Chú nói em tên gì thì em tên như vậy." Trần Lộ ném chìa khóa xe cho Lâm Tử Kiến, khom người ngồi vào ghế say, anh chống lên cửa xe vươn tay ra với Lâm Mậu: "Vào đây."
Lúc bị lôi vào trong xe thì thoạt đầu Lâm Mậu còn thử giãy giụa mấy lần, Trần Lộ nói: "Còn không nghe lời thì cha nuôi sẽ đánh mông đấy." Nói xong còn thật sự kéo Lâm Mậu nằm nhoài lên đầu gối của mình, vỗ nhẹ lên mông cậu mấy cái.
Lâm Mậu xấu hổ đến mức gần như không nhấc nổi đầu lên, cậu không dám lên tiếng, ngoại trừ đỏ mặt thì không còn cách nào khác, cuối cùng chỉ có thể tức giận vẽ lên bảng mấy cái hình lớn ┗( T﹏T)┛
Ngược lại thì tâm trạng Trần Lộ cả đường rất tốt, thậm chí anh còn dùng giọng hát ngũ âm không đầy đủ ngâm nga bài hát vừa nãy của Lâm Mậu, ngón tay gõ nhịp lên đùi, anh hỏi Lâm Mậu: "Meo Meo muốn ra đĩa hát không?"
Lâm Mậu vô cảm đưa bảng viết ra: "Không phải quán quân mới có thể ra đĩa à Σ(っ °Д °;) っ Em còn chưa phải quán quân đâu %(! >_<)%!"
Trần Lộ nhíu mày: "Không cần lo lắng, em có cửa sau mà."
Lâm Mậu chớp chớp mắt, Trần Lộ đắc ý chỉ chỉ bản thân: "Chú chính là cửa sau của em."
Rốt cuộc Lâm Tử Kiến không nghe nổi nữa, ánh mắt anh ngập tràn đồng tình nặng trĩu: "BOSS à... Cửa sau còn có ý khác đấy..."
Trần Lộ đưa Lâm Mậu đến cửa nhà cũng không lập tức rời đi, anh đứng dựa vào cửa xe nói chuyện với đứa nhỏ: "Ngày mai mấy giờ tan học? Chú tới đón em."
"Đi đâu?" Lâm Mậu chậm rì rì viết lên bảng: " Em muốn ở lại luyện giọng... ╭(╯^╰)╮ "
Trần Lộ: "Luyện cái gì nữa, suốt ngày mi mi mi mô mô mô, mua cho em con mèo để em ngày ngày gọi nó không phải là được à."
Lâm Mậu: "<(  ̄︿ ̄)︵θ︵θ︵θ︵θ︵? (>口<-) "
Trần Lộ chỉ vào (>口<-) sau cùng cười hỏi: "Đây là chú?"
Lâm Mậu nghiêm túc viết câu: "Phật sơn vô ảnh cước!"
"..." Trần Lộ khom lưng cười đến nỗi suýt thì trượt ngã khỏi cửa xe, anh ho khan một tiếng, vươn tay xoa đầu Lâm Mậu: "Chú nói thật, ngày mai cha nuôi sẽ tới đón em, chúng ta đi cưỡi ngựa nhé? Meo Meo có thích ngựa không?"
"Σ(⊙▽⊙ "Hả..." Đôi mắt trên gương mặt vô cảm của Lâm Mậu cũng phát sáng mắt, cậu nhanh chóng vẽ hình một con ngựa: "Ngựa? Ngựa còn sống á?!"
Trần Lộ không trả lời, anh ôm khuỷu tay, cười rất vô lại: "Muốn xem thì ngày mai bé ngoan phải chờ chú, không được chạy mất biết chưa."
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Cái Gọi Là Không Quen Không Biết
- Chương 9