Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cái Giá Của "Yêu"?

Chương 1: (h+)

Chương Tiếp »
Chát!Chát!Chát!.

Liên tục là những tiếng vung roi được phát ra. Ngoài trời mưa gió, trong căn phòng cũng đầy nỗi sợ, tối tăm này là hình ảnh người con trai cao lớn, vung những đường roi rất mạnh. Một cô gái nhỏ nằm dưới nền đất lạnh tanh. Cơ thể cô trần trịt những vết thương cũ và mới.

"Còn dám bỏ trốn nữa không hả?!" Lời nói đầy sự tức giận từ người con trai. Nó mang khí lạnh ngút trời phai lẫn sự nổi nóng, thể hiện tâm trạng đang không ổn của cậu.

"Em... em.. không... dám..." Cô gái nhỏ nhắn run cầm cập. Phát ra lời nói thật khó với cô. Cổ họng đã la tới khan rồi.

"Nói!" Hắn liền ra tay đánh một roi ngay chiếc lưng nhỏ đó.

"Không...không...dám...nữa...!" Giọng nói yếu ớt cố gắng từ chữ của cô gái.

"Hảo! Tốt lắm!" Hắn không đánh nữa mà tiến lại cô. Ôm cô ném lên giường. Cô cũng chẳng đâu mà còn sức phản kháng tên ác ma này.

Giờ đây cô chỉ là một con búp bê lõa thể không hơn không kém.

Hắn lấy một thùng đựng đầy những thứ đồ chơi tìиɧ ɖu͙© từ dưới gầm giường ra. Vừa nhìn thấy cô liền hoảng sợ, sợ rằng không biết hắn sẽ làm gì tiếp theo?

"Mẫn Nhi! Nếu tôi cho những thứ này vào lỗ huyệt hay lỗ hậu của em sẽ như nào nhỉ?!" Hắn cười, nụ cười đầy man rợn.

"Không...không...được đâu!" Cô vừa run lùi về phía sau nhưng ngay lập tức liền bị hắn kéo lại.

Không nhanh không chậm một quả trứng đồ chơi liền bị hắn nhét vào tiểu huyệt. Quá bất ngờ Mẫn Nhi la toáng lên.

Hắn bật công tắc rung mạnh nhất. Làm cho cả cơ thể cô cũng run lắc theo. Tiểu huyệt nhỏ bé tiết ra dịch như lũ thấm cả ga giường. Cô không muốn rên ra những thứ tiếng dâʍ đãиɠ đó, cắn chặt môi chịu đựng.

Hắn thấy cô không rên, liền bực bội. Lấy rôi quất ngay đùi cô một cái "chát".

"Còn không rên!"

"Ưʍ...a..dừ..ng...lại..ư..!". Bị đánh quá đau cô đành phải miễn cưỡng rên ra những thứ tiếng đó.

"Ư.." cái trứng đồ chơi bỗng dưng dừng làm cho cô như từ thiên đàng xuống địa ngục. Đang kɧoáı ©ảʍ mà bỗng chốc chở nên khó chịu.

"Chậc! Hết pin rồi! Mất hứng!" Nói rồi hắn mạnh bạo lấy nó ra.

Mất đi kɧoáı ©ảʍ, Mẫn Nhi cảm thấy cơ thể như lửa đốt.Khó chịu ngay hạ thân cần thứ gì lắp đầy. Cơ thể ưởng người khát khao hắn.

"Ồ! Em đang cần tôi à!" Hắn thấy biểu hiện dâʍ đãиɠ của cô liền cười tà mị.

Cô chẳng nói gì nhưng cơ thể lại thành thật hơn.

"Cầu xin tôi đi!" Hắn từ cởi phục tranh của mình ra.

Cô như hiểu ý hắn. Giờ cô là nô ɭệ, có quyền cầu xin chủ nhân mà.

"Xin...ng..ài..giúp em!"

Hắn nhếch môi.

"Được! Theo ý em!" Ngay lập tức cho côn th*t đã cương nãy giờ vào tiểu huyệt đang khát khao kia. Mạnh bạo ra vào.

"Ưʍ...a...nh..ẹ...thôi..a..!"

Hắn chả để ý đến lời cầu xin của cô. Giờ đây chỉ biết mỗi du͙© vọиɠ của bản thân.

Hai cơ thể phối hợp với nhau tạo nên những tiếng giao nhau khiến ai nghe thấy cũng đỏ mặt. Căn phòng tối tăm, lạnh tanh giờ thì nồi nặc mùi dục tình.

Hắn đúng là kẻ dai sức, liên tục ra vào mạnh bạo mà không biết mệt. Mỗi lần thúc là tới nơi sâu nhât. Khiến ai kia dù đau cách mấy cũng cảm giác sung sướиɠ ngút trời.

Sau một hồi,

hắn càng ra vào nhanh hơn. Đôi chân nhỏ bấu vào tấm lưng vàng đồng. Hắn gừ một tiếng rồi phóng ra thứ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đó vào cơ thể cô, ngay cùng lúc cô cũng ra. Cả hai thứ đó hòa huyện với nhau đến ướt cả ga giường.

Mẫn Nhi mệt mỏi mà ngất lịm đi. Hắn nhẹ nhàng bế cô vào phòng tắm, chà rửa kĩ càng, không dám động mạnh vì cơ thể cô hiện có rất nhiều vết thương do chính tay anh làm nên.

Đặt cô lên giường. Rồi cả hai cùng chìn vào giấc ngủ.....
Chương Tiếp »