Bạch Hổ bật cười, chưa từng thấy tu sĩ nào không biết tốt xấu như thế, nhưng xem như nể mặt Phật Tu, Bạch Hổ cũng không thật sự nổi giận, mà chỉ trực tiếp đem Vân Ca hất ra cửa động.
Huyễn Mạt trong lòng cả kinh, muốn đi cứu Vân Ca, kết quả lại bị Bạch Hổ ngăn lại.
Huyễn Mạt quay đầu lại nhìn thoáng qua Bạch Hổ cách đó không xa: "Vốn muốn nể tình sư tôn, tha cho ngươi một mạng, hiện tại xem ra không cần!" Huyễn Mạt trong mắt tràn đầy sát ý!
Bạch Hổ cả kinh, làm sao có thể? Từ xưa đến nay, chưa từng có Phật Tu nào có thể động sát ý, cho dù là tổn thương bọn họ, bọn họ vẫn là ôm lòng nhân từ, mưu toan cảm hóa, Phật Tu này làm sao có thể?
"A…." Huyễn Mạt nhẹ nhàng nhảy lên, trực tiếp đứng trên vách đá trơn ẩm, vách đá vỗn dĩ không có gì cả bởi vì một cổ khí tức kỳ lạ tới gần mà phát quang, một hình dạng dử tợn xuất hiện trên vách đá, lúc có lúc không….
Bàn tay trắng noãn như ngọc của Huyễn Mạt trong nháy mắt biến thành quỷ dị hắc sắc, một một cơn lốc màu đen nổi lên trong lòng bàn tay…
Bạch Hổ kinh hãi: "Ngươi… Ngươi… Làm sao có thể?"
Ha ha… Huyễn Mạt cũng không để ý tới sự kinh ngạc của Bạch Hổ, bởi vì trong nháy mắt, cơn lốc đen đã tầng tầng lớp lớp vây quanh vách đám trong khoảnh khắc đó, kim sắc vốn dĩ lúc có lúc không trong nháy mắt biến thành hắc sắc quỷ dị, kèm theo kim quang thỉnh thoảng chợt lóe, thoạt nhìn khiến người kinh hãi.
"Một linh hồn cũng dám càn rỡ như thế?" Huyễn Mạt hừ lạnh một tiếng, thu hồi bàn tay đã khôi phục trắng noãn như ngọc, sau đó liền thấy một linh hồn màu trắng quanh quẩn ở đầu ngón tay, Huyễn Mạt mặt không biểu tình trực tiếp dùng cơn lốc đen vây quanh kim sắc đã sắp tắt…
"Chủ nhân!" Giọng nói như hấp hối truyền đến: "Xin chủ nhân bỏ qua cho ta, ta nhất định sẽ phụng mệnh chủ nhân."
"A…." Huyễn Mạt không nói gì, tùy ý để kim sắc từng chút bị hắc ám thôn phệ.
"Chủ nhân! Chủ nhân!" Giọng nói càng ngày càng suy yếu, cuối cùng có thể biết Huyễn Mạt căn bản không có ý định buông tha nó, như vậy từng chút dằn vặt nó, mà không phải trực tiếp dập tắt ý thức cuối cùng của nó, chỉ có thể bởi vì nguyên nhân đó mà thôi, Bạch Hổ chỉ có thể chấp nhận, cắn răng: "Chủ nhân, ta biết cách áp chế tâm ma!"
"….." Huyễn Mạt nhìn lại, thu hồi khí tức hắc sắc, sau đó thấy kim sắc trong nháy mắt trương lớn vài phần, giãy dụa vài cái trên mặt đất, căn bản biến hình không được.
Tinh khiết thiện chi tâm của Phật Tu khiến Phật Tu căn bản không thể sinh ác niệm, linh khí của Phật Tu hầu như đều là màu vàng tinh khiết, Phật Tu tu vi càng cao, kim sắc càng tinh thuần, mà hắc sắc, chỉ có ma tu mới có thể là hắc sắc…
Bạch Hổ không biết vì sao Phật Tu bề ngoài tản ra hương vị ngọt ngào mê người này lại có linh lực hắc sắc, nói cách khác đã nhập ma rồi?
Bạch Hổ đương nhiên không biết, ngay cả Vân Ca đều không biết đồ nhi của nàng trong lúc nàng dùng tất cả biện pháp muốn khôi phục cho nàng ấy thì đã nhập ma rồi.
Không có ai biết Huyễn Mạt là thế nào nhập ma, ngoại trừ bản thân Huyễn Mạt.
Khi nàng ở trong sa mạc nhìn thấy Vân Ca không có hơi thở nằm giữa vũng máu, trong nháy mắt đó, Huyễn Mạt thiên hôn địa ám, tất cả kiên trì cùng tín ngưỡng trong nháy mắt sụp đổ, từng bước một ôm lấy thân thể người đó, sau đó nàng hiểu rõ ác ma trong lòng nàng đã không khống chế được nữa…
Vì người này, nàng khống chế tâm tình của mình, áp chế khát vọng thị huyết của bản thân, nhưng người này cứ như vậy mà chết ở trước mặt của nàng…
Nếu như sinh mệnh không có người này, nàng chán ghét tu sĩ, chán ghét con người, chán ghét yêu tu, chán ghét ma tu, chán ghét thế giới này, nhưng sẽ không đả thương người, sẽ không gϊếŧ người, bởi vì làm không được, trái tim của nàng không thể động một tia ác niệm, động một chút sẽ dẫn đến toàn thân đau đớn, đau đến không cách nào hô hấp, thậm chí thương tổn chính bản thân cũng làm không được.
Nhưng nàng gặp người này, vì người này nàng có thể không chán ghét con người, bởi vì người này thích hài tử đơn thuần ngây thơ, nàng có thể không chán ghét tu sĩ, bởi vì người này chính là tu sĩ, nàng có thể không chán ghét ma tu, bởi vì nàng không muốn đem tinh lực của mình lãng phí trên người bất luận kẻ nào ngoài người này.
Nhưng vì sao những người đó muốn đến trêu chọc nàng? Nàng không muốn bại lộ bản thân, bởi vì sau khi bại lộ, nàng sợ, sợ bản thân không bảo vệ được người này, càng sợ người này cũng sẽ giống như những người khác, lộ ra ánh mắt tham lam!
Lúc nàng phát hiện bản thân thay đổi, cơ hồ là mừng rỡ như điên, có thể động sát niệm, thậm chí có thể….gϊếŧ người!
Trong thân thể của nàng có một nửa dòng máu chính là ma vương thích gϊếŧ chóc, loại rung động của linh hồn bởi vì bảo vệ một người mà bị kích hoạt rồi, thậm chí bao phủ hoàn toàn tinh khiết thiện chi tâm!
Nhưng nàng lại áp chế xuống, mạnh mẽ áp chế xuống, cộng thêm phật thân vấn đề cũng không phải rất lớn, sau đó…
Tại sao phải làm Phật Tu? Người mình yêu cũng không bảo vệ được! Thấy Vân Ca không có khí tức, thân thể lạnh lẽo nằm ở sa mạc, khi đó nàng nghe được có một thanh âm dưới đáy lòng, nàng nghe được chỉ cần từ bỏ phật thân, nhập ma thì có thể cứu được người này, vì vậy nàng không có một tia do dự liền nhập ma.
Sau khi Vân Ca sống lại, nàng có thể khống chế khát vọng thích gϊếŧ chóc bên trong thân thể, nhưng khi thấy con thú ngu xuẩn này đem Vân Ca đánh ra ngoài, nàng lại không thể xuất thủ ngăn lại, bởi vì nàng sợ Vân Ca thấy nàng nhập ma dáng vẻ xấu xí, cho nên loại khát vọng thích gϊếŧ chóc này nàng cũng không ngăn được nữa!
"…." Bạch Hổ chỉ cảm giác linh hồn của mình vẫn đau đớn như bị kim đâm, đau đến không thở nổi, nhưng vẫn phải nói: "Mấy nghìn năm trước, có một Phật Tu là là tình huống như vậy…." Bạch Hổ dừng một chút: "Sau đó… Hắn đã chết…."
Huyễn Mạt nhìn lại: "….." Không nói gì, nhưng Bạch Hổ lại cảm giác được ấn ký trong đầu đang phát nhiệt, sau đó một cổ cảm giác đau đớn kịch liệt lan khắp toàn thân, Bạch Hổ đau đến lăn lộn trên mặt đất, trong lòng lại bắt đầu hối hận, có phải hắn đã chọn sai rồi không, chủ nhân này quá hung tàn rồi! Có phải hắn không nên dối gạt người này hay không….
Huyễn Mạt cuối cùng xác định kẻ này không có tác dụng gì, đáng tiếc ấn ký lại không thể giải trừ, Huyễn Mạt trực tiếp lập một ấn ký trong đầu kẻ này, khiến nó không thể biến hình, sau đó liền nghĩ tới hai kẻ ngu xuẩn ở hậu sơn Vân Phù Môn, lại nghĩ tới kẻ này là thượng cổ thần thú, truyền thừa của thượng cổ thần thú… Vì vậy hạ một mệnh lệnh cho kẻ này .
………
Hậu sơn Vân Phù Môn, Lâm Duyên đã sắp trúc cơ, nhưng vẻ mặt một chút cao hứng cũng không có, làm sao có thể làm sao có thể vui vẻ? Mỗi lần băng thú đều điều chỉnh đến trạng thái cao hơn nàng một bậc, đối với hành động này nàng chỉ nhìn băng thú nhìn ánh mắt của băng thú cũng biết là nó sợ là nếu không làm như vậy thì nó sẽ trược tiếp đánh chết nàng, nếu như nàng là trúc cơ… Nàng không thể tưởng tượng ngày tháng sẽ có bao nhiêu nước sôi lửa bỏng!
Sau đó cũng cảm giác được một đạo khí tức rất quen thuộc đang hướng về phía hai người…. Ách… Không phải, là hướng về phía một người một thú.