Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cái Giá Của Nhận Sai Nữ Chủ

Chương 112

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mặt trời chiều như lửa đỏ số mệnh đã đến, dùng hết tất cả nhiệt độ của bản thân, giống như vẫy mực mà đem ấm áp vẫy ra hơn nửa bầu trời, giống như một lần tỉnh mộng.

Cả tu tiên giới đều mê thất trong cảnh tượng hùng vĩ này.

Hai người đều không nói gì.

Lần đầu tiên, hai người lấy quan hệ sư đồ ngồi ở chỗ này, nhìn mỹ cảnh bên đằng xa, Vân Ca không hiểu sao sầu não nói ra một câu: "Nhân ngôn lạc nhật thị thiên nhai, ngắm thiên nhai thật sự vĩnh viễn nhìn không thấy nhà."

Khiến Huyễn Mạt hiểu loại cảm giác bất định trong lòng nàng.

Lần thứ hai đến nơi này, hai người đã là quan hệ tình lữ, lòng nàng tràn đầy vui vẻ nghe người nàng yêu lâu như vậy, yêu đến tuyệt vọng như vậy nhìn nàng thận trọng hứa hẹn cả đời, nhưng cả đời cũng chỉ là mấy ngày mà thôi, nàng lại trơ mắt nhìn người nàng yêu chết trước mặt nàng.

Ánh sáng ấm áp màu lửa đỏ kia thủy chung không cách nào ánh vào đôi mắt đen tuyền của Huyễn Mạt, đôi mắt luôn nhìn theo một người bỗng nhiên đau đớn.

Ký ức bắt đầu loang lổ, rõ ràng rồi tắt ngắm, Huyễn Mạt ôm chặt người trong lòng, trong nháy mắt toàn bộ tan vỡ, nàng hai lần tận mắt chứng kiến Vân Ca chết trước mặt nàng….

Nàng luyến tiếc Vân Ca phải trải qua thống khổ như vậy, loại cảm giác tâm bị đào ra, máu chảy đầm đìa bày ra trước mặt, nhắm mắt lại còn có thể cảm giác được nhiệt độ của đối phương, nhưng vừa mở mắt đã bị vô tận thống khổ bao phủ…

"Ta yêu ngươi." Huyễn Mạt đột nhiên mở miệng nói, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống mái tóc của Vân Ca.

Vân Ca muốn ngẩng đầu, lại bị ôm chặt lấy, Vân Ca sửng sốt một chút: "….."

Sau đó Vân Ca trực tiếp bạo phát, tránh khỏi vòng tay Huyễn Mạt.

Giương mắt liền thấy được đôi mắt Huyễn Mạt đỏ rực.

"Cùng ngươi đến đây, thành thật cũng không thể được rồi đúng không?!" Trong miệng hung tợn nói, sau đó trực tiếp thừa dịp đối phương còn chưa kịp phản ứng, trực tiếp chế trụ đầu của Huyễn Mạt, hung hăng hôn nàng.

Cùng người này nói lãng mạn, quả thực có thể bức tử người, cho tới bây giờ vô luận vấn đề gì đều là một mình Huyễn Mạt gánh lấy! Gánh cái lông!

Trước khi kết thúc nụ hôn dài nóng rực, Vân Ca còn cắn môi đối phương một cái mới bỏ qua.

"Ta là thê tử của ngươi, có chuyện gì vì sao không thể nói cho ta biết? Ngươi sống, ta sống, nếu như ngươi có chuyện gì, ta có chết cũng cùng ngươi!" Vân Ca giữ khuôn mặt Huyễn Mạt, hung tợn nói ra từng chữ một.

Huyễn Mạt bỗng nhiên ôm chặt Vân Ca: "Sư tôn….."

Vân Ca ôm thắt lưng của Huyễn Mạt: "Được rồi, hiện tại nói cho sư tôn biết, rốt cuộc là thế nào?"

"…." Huyễn Mạt trầm mặc.

Vân Ca thật sự nóng nảy rồi: "Quên đi, ta đi tìm Lâm Duyên, ngươi ở nơi này chờ cho ta! Dám chạy, sau này đừng gọi ta sư tôn nữa!" Vân Ca nói xong hung hăng hôn Huyễn Mạt một cái, sau đó rời đi.

Vân Ca không nhìn thấy, sau khi nàng đi khỏi, ánh mắt Huyễn Mạt đã trầm tĩnh lại.

Nàng làm sao đành lòng khiến sư tôn trải qua thống khổ như vậy. Làm sao có thể nhẫn tâm? Nếu như có thể nàng hận không thể để sư tôn triệt để quên nàng.

Quên mất, sẽ không đau nữa.

Mặt trời chiều đã chậm rãi xuống núi.

Vân Ca về đến nơi cực hàn, bởi vì thói quen, cho nên sau khi từ thần giới trở về, các nàng tiếp tục ở tại nơi cực hàn.

"Lâm Duyên!" Vân Ca xa xa đã thấy Lâm Duyên cùng Băng Lăng.

Lúc Lâm Duyên thấy Vân Ca, sửng sốt một chút: "Đại sư tỷ, tại sao ngươi trở lại? Ngươi không ở bên cạnh Huyễn Mạt sao?"

Vân Ca kéo qua Lâm Duyên: "Ta nghĩ hỏi ngươi một chuyện!"

"Đại sư tỷ, ngươi mau đến cùng Huyễn Mạt a!" Lâm Duyên nghĩ đến chút chuyện, trong lòng cũng nóng nảy.

"Lâm Duyên?!" Vân Ca lập tức phản ứng kịp, phản ứng của Lâm Duyên thật sự là không đúng lắm: "Ngươi những lời này có ý gì?"

Lâm Duyên nghe được câu này lập tức phản ứng kịp, đại sư tỷ cái gì cũng không biết, lập tức bụm miệng: "Ta cũng không nói gì!"

"Nói!" Trong lòng Vân Ca bây giờ cảm giác khủng hoảng càng lúc càng lớn, giống như là vừa động, trong nháy mắt vô hạn mở rộng, khiến Vân Ca không thể nào thích ứng!

"Đại sư tỷ, ngươi trước bình tĩnh, ta nói!" Lâm Duyên thấy biểu tình của Vân Ca, cũng biết không xong.

"Nói mau!" Vân Ca cơ hồ là cắn răng nghiến lợi.

"Cái kia, đại sư tỷ, ngươi biết thiên đạo là thế nào dựng dục ra không?" Lâm Duyên cẩn thận hỏi.

Vân Ca sửng sốt một chút, nàng ở đây còn mơ hồ, nữ nữ sinh con?

Hiển nhiên là không đúng, hai người …

Dựa theo góc độ khoa học mà nói, tế bào sinh sản của một người làm thế nào cũng không thể dựng dục được một sinh mạng, mặc dù đang ở tu tiên giới cũng không cần phải nói cái gọi là khoa học.

Nhưng như vậy vẫn là không đúng.

"Cái kia… Đại sư tỷ, lý giải chuyện này có chút khó khăn, đại khái chính là hai người các ngươi một người chính là huyết nhục chi khu, một người khác chính là thần lực thiên đạo cần để xuất thế." Lâm Duyên khó khăn giải thích.

"Cái gì gọi là thần lực thiên đạo cần để xuất thế?" Vân Ca nhíu mày: "Thiên đạo xuất thế cần thần lực chẳng lẽ không phải là thần lực của thần giới sao?"

"Không phải." Lâm Duyên tách khỏi ánh mắt của Vân Ca, nói tiếp: "Thần lực của Thần giới khẳng định không đủ để giúp thiên đạo xuất thế , bởi vì nơi đó thần lực đã không phải là thần lực thuần túy lúc trước."

Mà Huyễn Mạt có tinh khiết thiện chi tâm, tu chính là Phật Tu, quan trọng nhất là trong linh hồn cùng huyết mạch nàng chảy chính là thần lực nguyên thủy nhất.

"Ý của ngươi….." Vân Ca đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Lâm Duyên: "Huyễn Mạt sẽ như thế nào?"

"Thần lực trong linh hồn và huyết mạch bị rút đi, sau đó đã không cách nào cung cấp điều kiện sinh tồn cơ bản." Lâm Duyên nhìn Vân Ca: "Đại sư tỷ, ngươi mau đi tìm nàng đi…"

Vân Ca trong nháy mắt kế tiếp bỏ qua Lâm Duyên, sau đó cơ hồ là trong nháy mắt biến mất trước mặt Lâm Duyên cùng Băng Lăng.

Trong lòng Vân Ca lần đầu tiên cảm thấy khủng hoảng như vậy, dường như tất cả máu trong cơ thể trong nháy mắt đều chảy ngược.

Nàng gần như không thể suy nghĩ.

Lúc nhìn thấy người kia ngồi trên võng, mắt và mũi của Vân Ca đều chua xót: "Mạt Mạt…."

Tiểu cô nương Huyễn Mạt hướng nàng nhẹ nhàng nở nụ cười: "Sư tôn, vì sao ngươi lại trởi về?"

Bởi vì đã chống đỡ không được, cho nên cũng đã biến trở về dáng vẻ lúc ban đầu, dáng vẻ Vân Ca lần đầu tiên thấy Huyễn Mạt.

Phật thân của nàng, đây là thiên đạo một lần nữa dành cho của nàng, nhưng nàng vẫn không dùng được, bởi vì tất cả thần lực của nàng đã cho thiên đạo.

"Sư tôn…." Huyễn Mạt vươn tay, mỉm cười nhìn về phía Vân Ca.

Vân Ca đem người bế lên, nước mắt không ngừng rơi xuống: "Mạt Mạt…."

Bàn tay nhỏ nộn nộn của tiểu hài tử vươn đến, lau nước mắt của Vân Ca, giọng nói cũng đã trở lại mềm ngọt như lúc ban đầu: "Sư tôn lúc trước còn gọi ta là quỷ thích khóc, hiện tại thế nào bản thân lại khóc.?"

Vân Ca cúi đầu liền thấy tiểu cô nương hai má phồng lên, ánh mắt sáng rõ, dường như chứa đầy tinh tú.

Lúc trước, Vân Ca yêu nhất chính là dáng vẻ này chỉ cần nàng vừa lộ ra dáng vẻ như vậy, Vân Ca trên cơ bản chỉ có thể ôm nàng dỗ dành, trong lòng mềm thành một bãi nước, dù cho nàng gây ra sai lầm lớn cỡ nào, Vân Ca cũng không muốn trách cứ một câu.

Nhưng hiện tại Vân Ca lại chỉ muốn khóc.

Trong lòng hình như có thứ gì bị xé rách, đau đến không cách nào hô hấp.

"Sư tôn…." Tiểu hài tử thanh âm nhỏ nhẹ: "Quên ta đi…..giống như… Chúng ta…. Chưa từng gặp nhau….."

Ánh mắt của Tiểu Huyễn Mạt chỉ còn lại màu đen sâu thẳm, dần dần mất đi ý thức….

Sư tôn quên ta đi.

Nhưng ở thời khác mất đi ý thức…

Nàng dường như thấy được nữ nhân một thân bạch y kia đạp ánh dương quang đi về phía nàng, nàng nho nhỏ chết lặng ngồi trong gốc ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng nữ nhân, lại thấy được một nụ cười trấn an.

Người kia mi mục như họa, tựa như một đóa u lan trong sơn cốc, khí chất cao ngạo, rồi lại ấm áp.

"Ngươi muốn cùng ta đến Vân Phù Môn không?" Nàng nghe được thanh âm dễ nghe nhất trên đời đang nói với nàng.

Thế giới của nàng từ nay về sau một mảnh tươi sáng.
« Chương TrướcChương Tiếp »