Người ta thường nói, cái đẹp của người con gái nằm ở thần thái chứ không phải ở lớp da bên ngoài.
Cô không còn đề phòng Nguyễn Chu Vi nữa, lúc thả lỏng, nét mặt càng toát lên vẻ lười biếng và khıêυ khí©h khó tả.
Nguyễn Chu Vi trố mắt nhìn, sau đó giơ ngón tay cái với cô: "Giỏi."
"Cảm ơn anh đã nói cho tôi nhiều như vậy." Cô vẫn nghiêm túc nói.
Nguyễn Chu Vi khịt mũi: "Tôi muốn một lời cảm ơn thiết thực hơn."
"Anh muốn gì nào?"
Anh cúi người: "Muốn nhìn mặt em."
Thẩm Tế Sơ né tránh ánh mắt của anh ta: "Đừng có mơ."
"Sao lại không được chứ? Tôi đã nói cho em một tin quan trọng như vậy, em không cảm ơn tôi lấy một lời sao."
"Tôi đã cảm ơn rồi mà."
"Không tính."
"Sao lại không tính?" Thẩm Tế Sơ thấy anh ta càng ngày càng quá đáng, càng ngày càng đến gần, liền giơ tay vỗ vào mặt anh ta: "Lại gần thêm chút nữa thử xem?"
Nguyễn Chu Vi quen thói cà lơ phất phơ, vốn định trêu chọc cô thêm chút nữa, nụ cười bên khóe miệng còn chưa kịp nở, chỉ cảm thấy một lực cực lớn trong nháy mắt đã hất văng anh ta ra.
Cùng với tốc độ phản ứng cực nhanh của dị năng giả, anh ta ngay lập tức xoay người trên không trung, sau khi tiếp đất, đầy kinh ngạc nhìn chằm chằm vào người vừa ra tay——cô gái đang gặm đùi gà bên cạnh Thẩm Tế Sơ.
Ngoại hình bình thường, tóc ngắn, trên mặt còn có tàn nhang nho nhỏ, trông như một học sinh còn đang đi học.
Nguyễn Chu Vi nhiều lần xác nhận: "Vừa rồi là cô?"
Tần Ny gật đầu, ngữ điệu không chút gợn sóng: "Không được phép lại gần cô ấy."
Nguyễn Chu Vi cẩn thận đánh giá cô ấy: "Trên người cô có phản ứng dị năng rất mạnh, cô là dị năng giả...không đúng, tư liệu cho thấy cô và tiểu mỹ nhân đều là người thường, không có dị năng, vậy nên..."
Anh ta dừng một chút, tròng kính lóe lên tia sáng lạnh lẽo: "Thiên phú giả."
Thẩm Tế Sơ ngẩng đầu: "Nguyễn Chu Vi."
"Hửm? Gọi tôi làm gì?"
"Nếu anh dám ra ngoài nói lung tung, tôi sẽ không để anh bước ra khỏi phòng đâu."
Nguyễn Chu Vi lập tức cười, xoa xoa chỗ vừa bị Tần Ny đấm một cái: "Tôi là loại người như vậy sao? Đã ở chung với tiểu mỹ nhân em lâu như vậy, cái gì cũng nói cho em biết, còn cho hai người ăn đùi gà và gà quay, vậy mà không tin tưởng tôi sao?"
Thẩm Tế Sơ không nói gì.
Cô rất khó tin tưởng người khác.
Đặc biệt là dị năng giả trong thời kỳ mạt thế.
"Yên tâm đi, thiên phú giả cũng không phải bí mật động trời gì, trước đó Khu C1 còn xuất hiện hai người, có gì đâu mà kỳ lạ hay phải ra ngoài nói lung tung, hơn nữa Khu An Toàn hiện tại đang chiêu mộ thiên phú giả, nếu cô ấy đến đó, chắc chắn sẽ được hoan nghênh."
Tần Ny lập tức nói: "Tôi không đi, anh dám để tôi đi, tôi sẽ gϊếŧ anh."
Nguyễn Chu Vi nhướn mày: "Ồ, tính tình còn khá lớn đấy, yên tâm, tôi không ép buộc con gái nhà người ta đâu, đây là lựa chọn của cô."
Thẩm Tế Sơ ngồi đối diện anh ta: "Thiên phú giả gia nhập quân đội, đều bị đẩy lên làm tiên phong, thường xuyên đơn thương độc mã xông vào doanh trại địch, hầu như thiên phú giả nào cũng không sống quá 20 tuổi."
"Đúng vậy, vậy nên cô ấy không đi cũng tốt, hơn nữa có cảm giác dị năng của cô ấy vẫn chưa trưởng thành."
"Anh không nói, sẽ không ai biết."
Nguyễn Chu Vi: "Yên tâm đi, tôi là người như thế nào em còn không yên tâm sao? Nếu không lúc trước em cũng sẽ không kết bạn với tôi đâu nhỉ."
Thẩm Tế Sơ cong khóe mắt: "Phải, anh biết mà."
Ai mà biết được lúc đó cô muốn tăng độ hảo cảm với Nguyễn Chu Vi, chỉ là đơn thuần nhận nhầm anh ta đang mặc đồ nữ là nữ chính...