"Đúng đúng!" Tần Ny gật đầu.
Thẩm Tế Sơ bật dậy khỏi ghế: "Cậu nói gì cơ? Dị năng giả cấp một và cấp đặc biệt đều đến?!"
"Đúng vậy." Cô ấy nhìn Thẩm Tế Sơ với vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi cảm nhận được trước, một phút nữa là đến nơi rồi."
Dị năng giả cấp một chỉ có mấy người, cấp đặc biệt thì trong căn cứ chỉ có một người.
"A Ny, lấy áo khoác và khăn quàng cổ cho tôi!"
Tần Ny lập tức lấy đồ đến.
Thẩm Tế Sơ vội vàng mặc áo khoác, quàng khăn che kín mặt, tiện tay còn bốc một nắm đất bôi lên má.
Tần Ny trợn tròn mắt: "..."
Thẩm Tế Sơ búng nhẹ vào trán cô ấy: "Làm tốt lắm, sau này cũng phải nhắc nhở tôi như vậy."
Tần Ny vui mừng gật đầu: "Được."
Giọng nói vừa dứt, cửa nhà kính liền mở ra.
Nguyễn Chu Vi dẫn theo mấy dị năng giả xuất hiện ở cửa, nhiệt tình chào hỏi: "Tiểu Sơ Sơ, lâu rồi không gặp, chúng tôi vừa đi làm nhiệm vụ về, ghé qua đây lấy chút rau tươi về nấu lẩu."
"Lẩu?" Vừa mới quàng khăn xong, Thẩm Tế Sơ trong nháy mắt liền hứng thú.
"Đúng vậy, cả căn cứ đều có thể đi ăn, tổ chức ăn lẩu ngay tại nhà ăn, em cũng đi đi."
Thẩm Tế Sơ vô cùng động lòng, vừa định lên tiếng thì liền nhìn thấy Hạ Xuyên Dã chậm rãi đi theo sau bọn họ.
Trên người anh vẫn là bộ quân phục màu rằn ri đó, dáng người cao thẳng như cây tùng, nhưng gương mặt lại lạnh lùng như băng giá ngàn năm, hơn nữa lông mày như bị một tầng hắc khí bao phủ, âm u đáng sợ, cô khựng lại, theo bản năng dời mắt đi chỗ khác.
Nguyễn Chu Vi gọi người đi vào nhà kính hái rau, chú ý tới ánh mắt của cô, liền hạ giọng nói nhỏ: "Đội trưởng Hạ bên kia em đừng quản, cũng đừng nói chuyện với anh ta, chúng tôi vừa đi làm nhiệm vụ về, trên đường anh ta suýt chút nữa bị một con zombie tấn công thành công, bây giờ tâm trạng rất dễ nổi nóng, ai cũng không dám nói chuyện với anh ta."
"Zombie?" Dị năng giả cấp đặc biệt mà cũng có thể bị zombie tập kích sao?
Nguyễn Chu Vi nói: "Là một con zombie nữ, muốn... hôn anh ta."
Hai mắt Thẩm Tế Sơ mở to tròn xoe, kinh ngạc như mèo: "Hả?"
Nguyễn Chu Vi ho khan một tiếng: “Cái con zombie kia, mắt nó… cũng giống như mắt em vậy, rất xinh đẹp, hơn nữa còn có ba phần giống đôi mắt này của em, nhưng mà chắc chắn là không đẹp bằng em rồi, chắc là đội trưởng Hạ của chúng tôi độc thân lâu quá, nên mới suýt chút nữa bị tập kích, tôi cũng là đàn ông mà, có thể thông cảm, có thể thông cảm."
“… Cuối cùng con zombie kia ra sao rồi?”
“Còn có thể ra sao nữa?” Anh ta lại nói: “Trước đó trong căn cứ có người muốn làm bạn đời với đội trưởng Hạ, trước mặt sau lưng lén lút nhìn đội trưởng Hạ, chỉ là chưa từng làm chuyện gì quá phận, ai biết con zombie kia thế nhiên lại tiến hóa đến mức có thể câu dẫn cả dị năng giả, lúc ấy mặt đội trưởng Hạ đen xì, nổi trận lôi đình, con zombie kia bị anh ta bẻ gãy cổ, chết đến không thể chết hơn."
Thẩm Tế Sơ hít một ngụm khí lạnh, sờ sờ cổ mình: "Nghe ghê quá.”
Bọn họ đang nói chuyện khe khẽ, ai ngờ Hạ Xuyên Dã đứng ở cửa như có cảm giác, ánh mắt thẳng tắp quét về phía bọn họ.
Nguyễn Chu Vi không được tự nhiên lắm chuyển chủ đề: "Củ cải em trồng giòn thật đấy…”
Thẩm Tế Sơ cũng lặng lẽ lùi về sau nửa bước.
Dị năng giả suýt chút nữa bị zombie chiếm tiện nghi.
Chắc là có thể tức đến nổ tung.
Tránh voi chẳng xấu mặt nào.
Nhưng rất nhanh, cô lại nghĩ đến chuyện gì đó, nhỏ giọng nhắc nhở Nguyễn Chu Vi: “Tôi cảm thấy những người các anh đã tiếp xúc với con zombie kia thì vẫn nên đi kiểm tra một chút thì hơn.”