Chương 46: Cảm Ơn

“???”

Hàng bà tử chau mày, bà ta thật sự chỉ véo một chút, vì sao mọi người đều không tin bà ta?

Nhìn thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình, Hàng bà tử vô cùng khó chịu, sao lại không thể giải thích rõ thế này?

“Một lọ thuốc mỡ là hai mươi văn, tiền an dưỡng là tám văn” Đại phu Thôi nói.

Hai mươi tám văn, đây không phải là cướp tiền sao?

Bà ta bán hai mươi tám quả trứng gà mới kiếm được nhiều tiền như vậy, hiện giờ lại dùng ở trên người con ranh Kiều Hiểu Khê này, Hàng bà tử tức giận đến tay run rẩy!

Chả nhẽ con ranh này lại là thứ không thể chạm vào?

Mới chỉ véo một chút đã hồng tím xanh tím một mảnh kia.

Hàng bà tử không tình nguyện mà cởi giày, từ dưới hai miếng độn giày lấy ra hai mươi tám đồng tiền, cuối cùng ném xuống mặt đất.

“Thôn trưởng, tiền chữa bệnh và tiền an dưỡng ta đều trả!”

Nói xong, Hàng bà tử căm giận mà rời đi, bóng dáng rất chật vật.

Kiều Hiểu Khê nhìn đồng tiền trên mặt đất, trong lòng vui sướиɠ, cô bé đã kiếm được hai mươi tám văn, càng quan trọng hơn là tiền này được kiếm từ trong tay Hàng bà tử!

Kiều Như Nguyệt nhặt tiền lên, giao cho Thôi đại phu hai mươi văn: “Làm phiền Thôi đại phu lấy bình thuốc mỡ cho Hiểu Khê”

Kiều Hiểu Khê vô cùng đáng thương mà nhìn Kiều Như Nguyệt, muốn nói không có thuốc mỡ cũng không sao cả, ban đầu thì có chút đau, nhưng qua mười ngày nửa tháng là sẽ tan hết thôi.

Nhưng cô bé lo lắng nếu mà mình nói ra thì Kiều Như Nguyệt sẽ mua hai bình……

Sau khi đại phu Thôi rời đi thì mọi người xem náo nhiệt cũng tan theo.

Kiều Như Nguyệt chuẩn bị vào nhà bôi thuốc mỡ cho Hiểu Khê thì lại phát hiện thôn trưởng Lư và Trần Thiết Trụ còn ở đây.

Thôn trưởng Lư là người bận rộn, sẽ không dễ dàng đến nhà nàng, vì thế Kiều Như Nguyệt mời hai người vào trong nhà chính ngồi. Bởi vì không có lá trà nên nàng rót hai chén nước sôi để nguội cho hai người.

Thôn trưởng Lư thấy dáng vẻ bận rộn của Kiều Như Nguyệt, đáy mắt lộ ra ánh mắt vừa lòng.

Ông ấy lại nhìn cậu em vợ ở một bên, khóe miệng cong lên.

“Thôn trưởng, ngài có chuyện gì sao?”

Không phải Kiều Như Nguyệt không chú ý tới ánh mắt của thôn trưởng Lư nhìn mình, chỉ là trước kia nguyên chủ một lòng nhào vào Chương Thanh Thành, người trong thôn đều xem thường nàng, lại càng không có giao tiếp gì với thôn trưởng Lư.

Thôn trưởng Lư cười cười bảo Trần Thiết Trụ tự nói.

“Kiều muội tử, hôm nay cảm ơn ngươi đã cứu ta ở y quán trên trấn trên, ta mang theo chút trứng gà cho ngươi và Hiểu Khê ăn, còn có năm mươi văn tiền, ngươi nhận lấy đi”

Trần Thiết Trụ vừa nói vừa mở chiếc rổ được che đến kín mít ra, bên trong lại tràn đầy một rổ trứng gà.

Ít nhất có…… bốn năm chục quả đúng không?

Còn trả năm mươi văn tiền?

Trần Thiết Trụ nhẹ giọng nói chuyện vói Kiều Như Nguyệt, ánh mắt căn bản không dám đối diện với Kiều Như Nguyệt, trên mặt bỗng nhiên đỏ như đít khỉ.

Trên trán Trần Thiết Trụ được quấn băng gạc, băng gạc như tuyết trắng khiến cho mặt hắn càng đỏ hơn!

Kiều Hiểu Khê yên lặng tính toán ở trong lòng, năm mươi quả trứng gà thêm năm mươi văn chính là một trăm văn!