Chương 4: Trâm ngọc có linh

Từ nhỏ trên mặt Kiều Như Nguyệt đã xuất hiện tàn nhang, tuy rằng một trắng che trăm xấu, nhưng mà mỗi lần soi gương đều khiến cho nàng thấy phiền lòng.

Mỗi lần đều bỏ ra số tiền lớn để chữa bệnh, nhưng mà trước sau vẫn lặp lại, tàng nhang càng ngày càng nhiều hơn.

Hiện tại có một tấm thẻ làm mờ tàng nhang thần kỳ như thế, Kiều Như Nguyệt ôm tâm lý thử xem mà dùng.

Nàng đi đến bờ sông ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm gương mặt của mình, bóp nát thẻ làm mờ tàng nhang ở trong lòng bàn tay, thế là một màn thần kỳ liền xuất hiện.

Tàn nhang thế mà thật sự giảm đi rất nhiều, nếu muốn nói cụ thể hơn thì đó chính là thiếu mất một phần ba!

Vấn đề mà ở thế kỷ 21 cũng không thể giải quyết, không nghĩ tới sau khi xuyên tới cổ đại liền có thể giải quyết!

Tâm tình của Kiều Như Nguyệt cực kỳ tốt~

【 Ký chủ có thể đổi thẻ tiêu trừ tàng nhang, 300 điểm công đức, có thể loại trừ tất cả tàng nhang, vết sẹo và nốt ruồi trên người ngươi】

Hiện tại Kiều Như Nguyệt chỉ có đúng 10 điểm công đức, thế mà hệ thống lại nói việc làm ăn 300 điểm công đức với nàng.

Kiều Như Nguyệt: “……”

【 Ký chủ hoàn thành càng nhiều nhiệm vụ thì sẽ có càng nhiều điểm công đức hơn. Bắt đầu nhiệm vụ chủ tuyến: Tẩy trắng! Đối tượng tẩy trắng đầu tiên: Nữ nhi thứ tư Kiều Hiểu Khê, năm nay hai tuổi, ở Đinh gia trong thôn Toàn Âm. Nhiệm vụ một: Chuộc lại Kiều Hiểu Khê】

Kiều Như Nguyệt nhìn đồ mình mang ra từ khách điếm, may mà nàng có dự kiến trước.

Hiệu cầm đồ.

Lão chưởng quầy nhìn rõ ràng là một cái bọc quần vải lụa thì liền nhìn Kiều Như Nguyệt với vẻ quái dị.

“Cô nương, mấy cái vải lụa này đều đã mặc rồi, cộng thêm đôi giày lụa này, lão phu trả ngươi bốn lượng”

Bộ quần áo lụa này đã bị Chương Thanh Thành mặc rồi, vậy nên Kiều Như Nguyệt chỉ muốn xử lý sạch sẽ.

Lão chưởng quầy tiếp tục nói: “Tỉ lệ và chạm trổ của chiếc trâm ngọc này không tồi, lão hủ có thể trả cho ngươi 16 lượng, tổng cộng là hai mươi lượng”

Kiều Như Nguyệt sửng sốt.

Đây chính là do trượng phu đã chết của nguyên chủ đưa, đáng giá như vậy à?

Kiều Như Nguyệt cầm trâm ngọc ở trong tay, thế mà lại cảm nhận được bên trong có một chút hơi thở sống rất nhỏ.

Nó đã sinh ra linh khí rồi à?

Chỉ là hiện tại linh khí này rất yếu ớt, giống như một cái bấc đèn có thể bị tắt bất cứ lúc nào.

Kiều Như Nguyệt thả huyền khí trong cơ thể ra bảo vệ nó.

Điều làm cho người thấy kinh ngạc chính là cổ linh khí kia đã ổn định lại!

“Chưởng quầy, ta không bán cây trâm ngọc này nữa”

Kiều Như Nguyệt cất trâm ngọc vào trong lòng ngực, lấy huyền khí của mình để dưỡng trâm ngọc, sau đó cầm bốn lượng bạc rời đi.