U hồn là cấp thấp nhất của quỷ hồn, cả người tỏa ra tia sáng màu trắng, sợ ánh sáng, ban ngày ở trong nhà, chỉ có thể xuất hiện vào ban đêm, giống như hai cái nàng nhìn thấy ở Đinh gia lúc trước.
Thanh hồn tỏa ra ánh sáng màu xanh, có chút kháng tính nhất định với ánh sáng, thực lực mạnh hơn u hồn rất nhiều.
U hồn ở trong nhân gian nhiều năm, dựa vào tăng trưởng tu vi sẽ thăng cấp thành thanh hồn.
Đột nhiên có một luồng lệ khí mãnh liệt bùng nổ, không tốt, thanh hồn kia muốn gϊếŧ người!
Gϊếŧ người ở trước mí mắt của nàng, đúng là khinh thường thiên sư huyền học là nàng mà.
Kiều Như Nguyệt bật dậy từ trên giường, tìm phương hướng lệ khí rồi nhanh chóng bay qua.
Kiều gia ở cuối thôn, con sông kia thì ở đầu thôn, lúc Kiều Như Nguyệt chạy tới chỉ nhìn thấy một đoàn máu thịt của một đứa trẻ chưa thành hình tỏa ra ánh sáng màu xanh bay trên mặt nước.
Thì ra là nó tấn giai thành thanh hồn?
Đứa bé chưa thành hình gặp được ở Đinh gia kia!
Cả người nó tràn ngập oán khí và hận ý, hoàn toàn khác hẳn lúc nhìn thấy vào ban ngày.
Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, tại sao đứa bé này lại biến thành như vậy?
“Lộc cộc lộc cộc…”
Đúng lúc này, ở giữa nước sông truyền đến tiếng bọt nước, Đinh Đại Lực đã hoàn toàn đi vào vào lòng sông, mơ hồ có thể thấy được có một chút tóc nổi trên mặt sông.
Đứa bé này lợi dụng quỷ khí mê hoặc Đinh Đại Lực đi vào trong sông, nó muốn làm Đinh Đại Lực chết đuối!
Phải nhanh chóng làm Đinh Đại Lực lấy lại tinh thần, nếu không hắn ta sẽ luôn đắm chìm trong ảo ảnh mà đứa bé này tạo ra, mãi cho đến khi chết mới thôi.
Nếu lúc này Đinh Đại Lực đứng ở trước mặt nàng thì Kiều Như Nguyệt chỉ cần vẽ một lá bùa dán lên trán hắn ta là có thể chặt đứt quỷ khí, làm hắn ta tỉnh táo lại.
Nhưng hiện tại Đinh Đại Lực đang ở giữa sông, nàng cũng không có lá bùa và bút.
Ngay lúc Kiều Như Nguyệt đang rất nôn nóng, cây trâm ngọc trong lòng ngực lại một lần nữa hưng phấn, Kiều Như Nguyệt lấy nó ra, thầm nghĩ: Một cây trâm ngọc sinh ra một tia linh khí mỏng manh…
Sau khi suy nghĩ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Kiều Như Nguyệt nắm cây trâm ngọc ở trong tay, giống như nắm một huyền khí vậy.
Cổ tay của nàng chuyển động, mặc niệm khẩu quyết, nhanh chóng ném trâm ngọc ra ngoài.
“Tích —— Ào!”
Trâm ngọc xuyên qua nước sông, nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu của Đinh Đại Lực một chút, sau đó lập tức bay ra khỏi mặt nước, xoay tròn một cái lại bay trở về trong tay của Kiều Như Nguyệt.
Kiều Như Nguyệt ngạc nhiên với mức độ nghe lời của cây trâm ngọc này, rõ ràng không phải huyền khí, lại có thể nghe theo chú ngữ, nghe theo mệnh lệnh của nàng như huyền khí.
Dưới dòng sông, ngay lúc trâm ngọc chặt đứt quỷ khí, nữ tử trẻ tuổi có dáng người đẫy đà mặc quần áo hở hang trước mặt Đinh Đại Lực lập tức biến mất, cả người hắn ta bị sặc một ngụm nước sông thật lớn, lúc này mới phát hiện mình đang ở trong sông!!
Đinh Đại Lực nhanh chóng vươn tay bơi về phía bờ sông, nhưng mà hắn ta vừa mới lộ mặt ra khỏi mặt nước đã nhìn thấy một thứ giống như đống máu thịt bay đến trước mặt hắn ta.
“!!!”
Hình như lúc trước hắn ta có nhìn thấy thứ này một lần, nhưng mà chỉ là thoáng qua, sau đó lại nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp kia, lần này hắn ta đã nhìn thấy vô cùng rõ ràng.