Chương 8: Kí ức bị mất
Sau gần một tuần tìm kiếm trong vô ích,hắn mới nhớ ra một việc:Lúc Minh Minh đưa Trúc Ly về,hắn đã định đuổi theo nhưng Nam Cường tìm mọi cách giữ hắn ở lại.Sau khi hắn ta nhận được một cuộc điện thoại bèn chạy đi ngay,không nói gì nữa. Có khi nào anh ta liên quan đến sự mất tích của Minh Minh?
Hắn hỏi địa chỉ của anh rồi phóng xe đến.Khi nghe thấy tiếng chuông cửa,Minh Minh định ra mở nhưng Nam Cường khuôn mặt biến sắc,kéo cô vào trong phòng,dặn:"Ngọc Ngọc,em phải ở yên trong này,không được ra ngoài,đấy là kẻ xấu biết chưa?"
Nó gật đầu,ôm con gấu bông vào lòng,ngồi trên giường.Dưới nhà có tiếng la hét ầm ĩ,giọng nói đó...rất quen,dường như nó đã nghe thấy ở đâu rồi.Nó áp tai qua cửa,nghe được câu nói:"Hàn Du,cậu đừng đùa,Mình Minh làm gì có ở nhà tôi"
Hàn Du? Cái tên này thật thân thuộc,nó định mở cửa chạy ra xem đó là người nào nhưng không sao mở được,cửa đã bị khóa chặt.Bọn họ còn cãi nhau một lúc lâu,người tên là Hàn Du mới bỏ về,cách cửa phòng nó bật mở,anh bước vào.
"Tại sao anh lại khóa cửa? Tại sao không cho em nhìn mặt người tên Hàn Du ấy?"_nó hỏi
"Anh...anh bảo rồi,cậu ta là người không tốt"
"Hàn Du là ai?"
"là người yêu của Trúc Ly"_câu nói này của anh đột nhiên làm nó đau nhói ở tim,tại sao lại như vậy nó cũng không sao hiểu được.
Nó đưa anh ra khỏi phòng rồi trùm kín chăn,nước mắt bỗng rơi ướt gối mà không có nguyên do....
Hắn càng nghi ngờ Nam Cường hơn,anh ta tìm đủ lí lẽ để đuổi hắn ra khỏi nhà,một mực nói không có Minh Minh,vậy sao không cho hắn tìm người,thật bực mình,cho dù có chết hắn cũng phải tìm được Minh Minh-một người vô cùng quan trọng đối với hắn.
Nam Cường tâm trí hỗn loạn,bấm số gọi cho Trúc Ly:"Ly,không ổn rồi,Minh Ngọc có vẻ sắp nhớ ra Hàn Du..."
"Hừ,để tôi nghĩ xem,dễ thôi,anh chỉ cần cưới cô ta,xong xuôi đâu đó,dù cô ta có nhớ ra thì cũng là vợ của anh mà,không phải sao?"
Anh cúp máy,khẽ thở dài rồi gõ cửa phòng nó:"Minh Ngọc,anh có chuyện muốn nói với em"
Nó mở cửa,đôi mắt sưng húp.Anh bỗng ôm nó,hỏi:"Chúng ta yêu nhau cũng được 5 năm rồi,lần trước chưa kịp đám cưới đã có sự cố,anh....chúng ta cưới nhau đi,anh yêu em"
Theo như Trúc Ly nói,nó nghĩ có lẽ do bố mẹ đã sắp đặt,chỉ gật nhẹ đầu,nhưng thật sự nó không muốn...
Ngày đám cưới,nó được trang điểm rất đẹp,nhưng cái nó thiếu là nụ cười,tại sao yêu nhau lâu như vậy,được lấy người nó yêu mà lại không vui,đầu nó chỉ có mỗi hai chữ:"Hàn Du" Mặc bộ váy trắng dài,nó như nàng công chúa vậy,nhẹ nhàng bước vào lễ đường.Khi chuẩn bị trao nhẫn cưới thì cánh cửa bị đạp tung,một chàng trai tuấn tú mang vẻ phong độ ngang tàng bước vào.Khuôn mặt đó...khiến tim nó loạn nhịp,miệng bất giác thốt lên hai chữ duy nhất trong đầu:"Hàn Du...?"
Hắn bước vào,nắm chặt tay nó,ôm nó vào lòng,ánh mắt bừng lên vẻ tức giận như muốn gϊếŧ chết chú rể-chính là Nam Cường và người đang ngồi hàng ghế đầu,khuôn mặt biến sắc-Trúc Ly
Nó ngước khuôn mặt lên,như nhớ được gì đó,nó đẩy hắn:"Hàn Du....là người yêu của Trúc Ly"
"Ai bảo cậu như vậy? Mà cậu không nhớ gì sao?tại sao lại lấy Nam Cường?"
"Anh ấy nói"_nó chỉ vào Cường
"Minh Minh,cậu không nhớ gì?"_hắn lo lắng
"Tôi là Minh Ngọc,và bố mẹ chúng tôi đã định hôn ước...."_nó kể lại lời Trúc Ly
Hắn bực tức,nắm cổ áo Nam Cường:"nói,anh và Trúc Ly đã làm gì Minh Minh của tôi" Lúc này,một tiếng va chạm lớn vang lên,Minh Minh bị Trúc Ly đẩy mạnh,đầu đập xuống hàng ghế,Trúc Ly nhếch mép:"Làm gì à? Muốn anh quên cô ta,anh có biết em yêu anh không?tại sao anh lại chọn cô ta?" Bỗng một cái tát giáng vào mặt Trúc Ly,nhưng không phải hắn...
"Cô lừa tôi đủ rồi"_nó nghiến răng,ném bó hoa cưới vào mặt Trúc Ly