Bóng tối còn chưa đổ xuống, các tòa nhà cao tầng trong trung tâm thành phố đã sáng đèn.
Cúp điện thoại, Hạ Dĩnh liếc mắt nhìn thời gian, năm rưỡi chiều rồi. Hôm nay hiệu suất làm việc của cô khá cao cho nên không cần phải tăng ca.
Ba năm trước, Hạ Dĩnh nhảy việc đến công ty thời trang này, đảm nhiệm vị trí Giám đốc điều hành, cầm đống lương cao mà bán mạng cho tư bản. Gần cuối năm, công việc của cô bận đến bù đầu, không phải tham dự các cuộc họp hành mỗi ngày thì sẽ phải đi gọi điện hẹn gặp khách hàng.
Vừa mới vuốt phẳng những nếp gấp ở vạt áo, Hạ Dĩnh nghe thấy có người gõ cửa. Cô bị ép phải ngồi trở lại ghế, chưa thể tan làm.
"Chị ơi, bây giờ chị có thời gian không?" Lý Vũ mở cửa đi vào, nở nụ cười để lộ hàm răng trắng.
Hạ Dĩnh liếc nhìn cà vạt của đối phương, đó là kiểu mới của một thương hiệu xa xỉ, cũng phải xấp xỉ khoảng bốn triệu. Vẻ mặt bình tĩnh nói: "Cậu có chuyện gì muốn nói?"
Trong mắt Lý Vũ tràn đầy sự chân thành, thái độ khiêm tốn: "Em sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian của chị, em nghe nói lần này nhân viên tốt nhất của bộ phận không phải là em, em chỉ muốn đến hỏi một chút xem em có chỗ nào làm chưa tốt, cần phải cải thiện ạ."
Hạ Dĩnh nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Cậu còn trẻ, cơ hội về sau sẽ còn rất nhiều. Vì thế hiện tại không cần phải quá lo lắng về những vấn đề này."
Khác với thái độ chân thành đang thể hiện ra bên ngoài mặt Lý Vũ, thực chất kỹ năng làm việc hay trình độ của cậu thanh niên này cũng chỉ ở mức bình thường.
Nói về điểm mạnh... Có lẽ là miệng ngọt như đường.
"Em thực sự đã rất cố gắng và em nhất định sẽ chăm chỉ hơn nữa để bản thân tiến bộ trong tương lai, suốt hai tháng qua, em là người cuối cùng còn ở lại trong bộ phận..." Khi chuyển chủ đề, Lý Vũ thận trọng thăm dò và nói: “Thật ra Phó tổng giám đốc Triệu rất hài lòng với em."
Hạ Dĩnh mỉm cười, vẻ mặt đối phương tràn đầy oán hận vì thua cuộc, đang lo lắng muốn hỏi dò ý kiến lãnh đạo. Dù đã rất cố gắng che dấu nhưng đáng tiếc kỹ năng diễn xuất không tốt, chỉ cần là người thông minh thì nhìn thoáng qua đã có thể nhận ra.
Lý Vũ không chú ý nhiều đến công việc, nhưng luôn rất chú ý để làm hài lòng các sếp.
Hạ Dĩnh càng coi trọng chất lượng thực tế hơn. Nói thật thì chàng trai đang đứng trước mặt cô sở hữu vẻ ngoài không tệ, nhưng so với bạn trai cô cũng chỉ được coi là bình thường mà thôi.
Vì thế mỹ nam kế không có tác dụng với Hạ Dĩnh, cũng bởi vậy mà Lý Vũ chuyển sang lấy lòng Phó tổng giám đốc mới của công ty.
Lần này cậu ta nhận được sự tiến cử của Phó tổng giám đốc, có hi vọng đạt được danh hiệu "nhân viên xuất sắc nhất" năm nay của công ty.
Nhưng mà Hạ Dĩnh có cấp bậc cao hơn, là người đưa ra quyết định cuối cùng cho nên mọi công sức trước đó của cậu ta như đổ sông đổ biển, không kiềm chế được mới xông vào tranh giành.
Ngón tay Hạ Dĩnh gõ nhẹ lên bàn, không đủ kiên nhẫn để nói vòng vo qua lại, trực tiếp nói trúng tim đen Lý Vũ: "Tiểu Lý, hình như dạo này buổi sáng cậu đều không làm gì phải không? Nếu buổi chiều cậu mới bắt đầu làm việc thì chắc chắn sẽ không thể hoàn thành tiến độ chỉ trong vài giờ được."
"Vì thế sau khi mọi người tan làm, cậu chỉ có thể ở lại và tiếp tục làm thêm đến mười giờ để kịp deadline, tôi nói không sai chứ?" Âm thanh của Hạ Dĩnh vẫn nhẹ nhàng như cũ.
Những nỗ lực làm việc giả dối bị vạch trần, sắc mặt Lý Vũ trông rất khó coi, môi mấp máy nhưng không thể mở miệng đáp lời. Làm thế nào mà cô có thể biết tất cả mọi thứ!
Vẻ mặt của Hạ Dĩnh không thay đổi, nhưng bầu không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt.
"Thực tế công ty coi trọng nhất là làm việc có hiệu quả, cậu rất xuất sắc, nếu làm việc chăm chỉ nhất định sẽ được đền đáp. Từ giờ trở đi, hãy cố gắng hoàn thành mọi việc càng sớm càng tốt." Hạ Dĩnh không nhìn cậu ta nữa, nói xong lập tức rời khỏi văn phòng.
Đều là người đi làm, trách nhiệm của mỗi cá nhân là không để việc của mình gây ra ảnh hưởng tới tiến độ chung, nhưng cố tình không hoàn thành phần việc rồi lừa dối mọi người như thể mình cố gắng lắm bằng thời gian tăng ca thì là vô đạo đức, đồng thời sẽ khiến bầu không khí văn phòng đi xuống, chuyện này cô tuyệt đối không thể tha thứ.
***
Nhà ga tàu điện ngầm đông nghịt người.
Màn hình điện tử nhắc tàu điện ngầm đã vào ga số 10, đám đông cố hết sức tiến về phía trước.
Hôm nay là thứ sáu, trên gương mặt những công nhân trí thức đều lộ ra sự nhẹ nhõm đôi chút sau một tuần làm việc với sự mệt mỏi kéo dài, sinh viên đại học thì tràn đầy vẻ háo hức trước hai ngày nghỉ sắp tới với những cuộc đi chơi đây niềm vui.
Độ chênh lệch về tuổi tác giữa hai nhóm đối tượng trên không lớn, nhưng có thể dễ dàng nhận ra ai thuộc nhóm nào dựa vào biểu hiện rất rõ ràng của họ.