Chương 4: Vậy bồi dưỡng tình cảm một chút đi

Quét nhẹ thẻ phòng lên đầu đọc một chút, liền vang lên một tiếng tích.

Tay Thiệu Thừa Quân đặt trên chốt cửa, còn chưa ấn xuống, Tân Dung đã đứng sang một bên không nhúc nhích.

“Thiệu tổng, nói ở chỗ này đi.”

Âm thanh của Tân Dung không trong trẻo như lúc trước, ẩn chứa một tia chậm chạp, chắc là do làm việc mệt mỏi.

Khu vực ăn uống ở tầng trên cùng là một trong những nhà hàng chất lượng cao nhất trên du thuyền. Bữa tối chính thức không giống như tiệc tự chọn, mất nhiều thời gian hơn, khách khó tính hơn và khó giải quyết hơn, giờ ăn lại bao gồm một số tiết mục biểu diễn, nên người phục vụ cũng không dễ dàng.

Lúc này đêm đã khuya, tiếng sóng biển bên ngoài du thuyền hoàn toàn không nghe thấy, giọng nói khàn khàn của Tân Dung xuyên qua hành lang, thổi mạnh vào tai Thiệu Thừa Quân. Cũng không biết như thế nào, không hiểu tại sao trong lòng Thiệu Thừa Quân hơi hơi rung động.

Vóc dáng Tân Dung không lùn, nhìn chiều cao cũng tầm 177,178 , nhưng Thiệu Thành Vân cao hơn cậu nửa cái đầu, vóc dáng lại cường tráng hơn, nhìn biểu cảm của anh thì có vẻ ngưng trọng, lộ ra vẻ lạnh lùng đáng sợ.

“Nói cái gì?” Anh hỏi lại Tân Dung, đôi mắt rất sâu, làm người ta nghiền ngẫm không ra.

Tân Dung trầm mặc vài giây, mới nói, “Thiệu tổng gọi tôi tới, là vì chuyện trưa hôm nay sao?”

Thiệu Thành Vân vừa mới tập thể dục về, trên da dính một tầng mồ hôi, cảm thấy không được thoải mái cho lắm, lúc này cũng không có tâm trạng nói chuyện với Tân Dung.

Anh lại dùng thẻ phòng quét lên cửa một lần nữa, lại có một tiếng tích vang lên, anh ta ấn tay nắm cửa xuống, nói với giọng điềm tĩnh, “Tôi mới tập thể dục xong, tắm xong rồi nói, tiến vào giúp tôi sắp xếp đồ đạc.”

Tân Dung ngẩn người, Thiệu Thừa Quân đã đẩy cửa phòng ra, bước vào.

Trên thực tế, Tân Dung trên đường đến đây, đã tưởng tượng ra một số khả năng xảy ra, điều tồi tệ nhất cậu cũng đã nghĩ đến.

Nhưng Thiệu Thừa Quân trước hết về mặt khí chất cũng không phải là người đáng khinh, anh đeo túi tập thể hình đi đến trước mặt Tân Dung vài bước, tuy vẻ mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt lại kiên định, không lộ ra ý tưởng lung tung rối loạn gì.

Tân Dung không có nhiều ấn tượng xấu về anh, chỉ là cảm thấy thân phận hai người cách nhau quá xa, không muốn xảy ra phiền phức, chỉ muốn cách càng xa càng tốt.

Thiệu Thừa Quân trở tay nắm lấy cửa, liếc nhìn cậu một cái, ý nghĩa rất rõ ràng: Anh đối với Tân Dung không còn thừa bao nhiêu nhẫn nại.

Tân Dung dù sao cũng là người ở dưới mái hiên, công việc này rất quan trọng đối với cậu, cậu chỉ có thể đi theo vào phòng.

Thiệu Thừa Quân ném cái túi tập thể hình lên chiếc tủ thấp bên cạnh cửa, i hướng cạnh cửa lùn trên tủ một ném, chỉ vào đống áo sơ mi còn chưa bóc tem ở bên cạnh, nói, "Lấy mấy cái áo sơ mi này ra cất vào tủ đi. Đem hết đồ trang trí ở đây mang đi, giữ cho tôi một chỗ làm việc.”

Chuyến du ngoạn năm ngày bốn đêm này, vốn dĩ không nằm trong kế hoạch của Thiệu Thừa Quân, nên anh không mang theo thứ gì ngoại trừ máy tính xách tay. Cũng may là trên du thuyền cũng có cửa hàng, buổi chiều nhân viên liền tặng cho anh mấy bộ áo sơ mi quần tây hoàn toàn mới, còn chưa có bóc tem.

Thiệu Thừa Quân nói xong liền tự mình đi vào phòng trong, thay quần áo rồi vào phòng tắm tắm rửa. Hơn mười phút sau anh đi ra, thấy phòng ngoài tất cả đã được thu dọn sạch sẽ, Tân Dung đang treo chiếc áo sơ mi được ủi cuối cùng vào tủ.

Thiệu Thừa Quân mặc áo choàng tắm, Tân Dung nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại, ngẩn người một chút. Thiệu Thừa Quân lại bày ra bộ dáng không có gì, nhìn quanh phòng, như hài lòng với sự ngăn nắp sạch sẽ của Tân Dung, nói với cậu: "Vừa lúc mấy ngày này ở trên thuyền tôi không có trợ lý, cho nên em không cần phải quay lại nhà hàng để làm việc. "

Ngụ ý, là muốn giữ Tân Dung bên mình.

Sau khi nghe câu này, liền thấy thật phiền phức, hết trò này đến trò khác không ngừng, cậu cũng nghĩ không ra tại sao Thiệu Thành Vân nhất quyết muốn làm thân với mình, đang nghĩ trong lòng làm sao để cự tuyệt, Thiệu Thừa Quân đã sắp đi tới trước mặt.

Giữa bọn họ chỉ cách nhau một bước, đằng sau Tân Dung là tủ quần áo, không còn chỗ để lùi. Thiệu Thừa Quân cũng không có ý ép buộc cậu, cũng chỉ là đến gần nói chuyện với cậu, nhưng khí thế đặt ở trước mặt, Tân Dung vẫn cảm nhận được cảm giác bị áp bức từ một người đàn ông trưởng thành vô cùng rõ ràng.

Cậu vô thức liếʍ môi dưới, bởi vì động tác nhỏ đột nhiên này của cậu mà ánh mắt Thiệu Thành Vân dán chặt vào môi cậu, hai giây sau anh mới phát ra âm thanh.

“Hợp đồng đối với em cũng không tệ, sao em không đồng ý?” Thiệu Thành Vân rất trực tiếp hỏi.

Tân Dung rất thiếu tiền, Thiệu Thừa Quân đọc thông tin của cậu thì biết mẹ cậu đã tốn rất nhiều tiền chữa bệnh trước khi qua đời. Một căn nhà cũng bị bán để lấy tiền cho ca phẫu thuật ghép thận. Đáng tiếc là mẹ Tân xuất hiện phản ứng sau khi phẫu thuật, kéo dài thêm một năm và cuối cùng rời đi.

Tân Dung đến nay vẫn còn những món nợ chưa trả xong, đối với một chàng trai mới ngoài hai mươi tuổi, muốn dựa vào tiền lương mà kiếm đủ số tiền này cũng không phải là điều dễ dàng.

Đổi lại là một người khác, một người thừa kế của Thiệu thị từ trên trời rơi xuống muốn kết hôn với họ vì hợp sinh thần bát tự, người ta chắc sẽ đồng ý ngay tại chỗ mà không cần hỏi bất cứ điều gì. Thiệu Thừa Quân không thể hiểu được phản ứng của Tân Dung.

Tân Dung bị Thiệu Thừa Quân chặn trước tủ quần áo cũng không tránh được, chỉ đơn giản dựa vào cửa tủ, tư thế cũng thả lỏng một chút, không còn căng thẳng như trước.

“Trước khi ngài đến gặp tôi, chắc đã tra lý lịch của tôi chứ.” Tân Dung nói, giọng điệu nhẹ nhàng, lông mi rơi xuống dưới mắt, “Mẹ tôi đã qua đời cách đây hai năm, trước khi đi bà ấy đã nói với tôi một điều cuối cùng, đó là dặn tôi đừng đùa giỡn trong hôn nhân. Đừng tùy tiện kết hôn với ai. Tôi đã hứa với bà ấy rồi. "

Bây giờ đến lượt Thiệu Thừa Quân sững sờ vài giây.

Khi Tân Dung g nói nửa câu đầu, cậu như người đã hiểu rõ sự đời, cảm giác như niên thiếu lão thành. Nửa câu sau nói về những lời dặn của mẹ cậu trước khi qua đời, lại có vẻ rất ngây thơ, như thể cậu rất coi trọng di ngôn của người mẹ đã khuất của mình.

Cha mẹ Tân Dung ly hôn từ khi còn trẻ, Tân Dung sống với mẹ từ năm 5 tuổi. Còn cha ruột của Tân Dung kinh doanh vận tải hàng hóa, của cải tuy không thể so với Thiệu thị nhưng vẫn kiếm được một số tiền không nhỏ, lẽ ra Tân Dung không nên chật vật đến như vậy.

Thiệu Thừa Quân nhớ đến tài liệu mà mẹ cho anh xem, sau khi ba Tân tái hôn lại có thêm con trai, chắc là từ đó liền không còn quan tâm vợ trước và con lớn nữa. Mẹ Tân gặp phải người không tốt, gả cho một kẻ bạch nhãn lang, nửa đời sau cũng sa vào đó. Trước khi mất dặn dò Tân Dung như thế cũng là điều hợp lý.

Tân Dung nói xong im lặng, nhìn Thiệu Thành Vân, giọng điệu chân thành, " Thiệu tổng, còn xin ngài giơ cao đánh khẽ."

Sau một khoảng trầm mặc ngắn ngủi, Tân Dung nhìn thấy Thiệu Thừa Quân nhẹ nhàng bâng quơ mà cười cười.

Tân Dung cũng đã từng nhìn thấy nụ cười kiểu này trên gương mặt người khác - chỉ là cong khóe miệng, ánh mắt lại không có độ ấm.

Bất kể những gì Tân Dung nói có phải là sự thật hay không, dù là lời tận đáy lòng, Thiệu Thừa Quân sẽ không rung động trước điều đó. Tân Dung không phải là bên được quyền lựa chọn.

Thiệu Thừa Quân không trả lời bất cứ điều gì, cũng không tiếp tục chủ đề vừa rồi, mà nói với Tân Dung, "Nếu đêm nay em ở lại đây, tôi sẽ nói với quản lý Chúc rằng em sẽ không đến nhà hàng vào ngày mai."

Nói xong, anh để ý thấy cơ thịt bên má của Tân Dung giật giật, như thể đang âm thầm nghiến răng.

Nhưng cuối cùng Tân Dung cũng không phản bác, chỉ im lặng tiếp nhận sự sắp xếp, trầm giọng nói: "Tôi còn chưa ăn cơm, tôi về ăn cơm chiều trước, được không?"

Sau khi nhà hàng đóng cửa, quản lý Chúc nói với cậu rằng Thiệu Thừa Quân muốn cậu đến phòng cho khách một chút. Trong lòng Tân Dung có chuyện cũng ăn không vào, liền trực tiếp tới khoang thuyền .

Khi Thiệu Thừa Quân nghe cậu nói di ngôn của người mẹ đã khuất, nội tâm anh bình tĩnh, khi nghe cậu cầu xin anh giơ cao đánh khẽ, anh ta cũng thờ ơ không kém, lúc này thấy cậu thần sắc ẩn nhẫn mà nói chính mình chưa ăn cơm, vậy mà anh vô thức cau mày và nói ngay: "Tôi gọi phục vụ mang đến phòng cho em.”

Tân Dung không muốn tiếp nhận ân tình của anh, “Không cần đâu, Thiệu tổng.”

Thiệu Thừa Quân giơ ngón tay chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, “Chờ đó.” Ngữ khí không được xen vào.

Tân Dung không có biện pháp, chỉ có thể ngồi lại trong phòng.

Phục vụ đưa cơm vào khoang thuyền cần ít nhất nửa giờ, nhưng nhưng trong vòng mười phút sau cuộc gọi của Thiệu Thừa Quân, trước cửa đã có tiếng gõ cửa vang lên.

Tân Dung đứng dậy đi mở cửa, trong lòng cầu nguyện không phải là đồng nghiệp quen biết tới giao đồ ăn. Sau khi cửa được mở ra, có một người phục vụ không quen mặt đang đứng ở hành lang.

Trên du thuyền có hơn năm sáu trăm nhân viên, chưa từng gặp mặt nhau là chuyện bình thường. Tân Dung âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy khay từ từ trong tay đối phương, cảm ơn rồi quay về phòng.

Thiệu Thừa Quân đang ngồi ở chiếc bàn dài, vừa bắt đầu một cuộc họp từ xa. Tân Dung bưng đồ ăn cũng không dám ăn đồ ăn, không biết trong khay này có đồ ăn khuya Thiệu Thừa Quân tự gọi cho mình hay không.

Đang do dự thì phía sau có hai tiếng gõ vang, cậu xoay người sang chỗ khác, Thiệu Thừa Quân dùng đốt ngón tay gõ lên bàn, trầm giọng nói: "Đều gọi cho em."

Tân Dung nghe anh nói như vậy, liền bưng khay đến góc xa nhất của cái bàn dài, để không quấy rầy Thiệu Thừa Quân mở họp, sau đó mở ra một hộp mì xào hộp, bắt đầu vùi đầu ăn mì.

Thời gian đã gần tới 11 giờ đêm, tuy rằng phòng ốc được trang bị cửa sổ hai lớp nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng sóng biển nhấp nhô, ngược lại còn mang đến một loại cảm gác yên tĩnh cùng trống trải chỉ có trên biển.

Thiệu Thừa Quân đeo tai nghe mở họp, Tân Dung không nghe thấy tiếng nói ở đầu kia. Thiệu Thừa Quân nói cũng rất ít, thỉnh thoảng mới nói vài câu, nói với tốc độ nhẹ nhàng và giọng nói đều đều.

Tân Dung nghe vào trong tai, tầm mắt không có nhìn qua, rồi lại không tự chủ được mà nghe giọng của người đàn ông rồi thất thần.

Cậu đã làm việc trên du thuyền hơn hai năm, xung quanh phần lớn là những người cùng lứa tuổi, chơi rất náo nhiệt, nhưng cái loại náo nhiệt này cùng Tân Dung như cách một tầng, cậu không quá thích cũng không lưu luyến lắm.

Bây giờ ở trong phòng của Thiệu Thừa Quân, nghe anh mở họp cùng cấp dưới, mà chính mình đang ngồi ở một góc ăn bữa tối, không hiểu sao trong lòng lại dấy lên cảm giác yên ổn.

Cuộc họp từ xa của Thiệu Thừa Quân kéo dài khoảng nửa giờ. Tân Dung ăn xong mì xào, uống một hớp canh, sau đó đứng dậy đem bộ đồ ăn đã dùng ném vào thùng rác, thức ăn chưa ăn xong còn lại trên khay.

Ánh mắt Thiệu Thừa Quân thỉnh thoảng rơi vào trên người cậu, Tân Dung dường như bị nhìn đến quen, cậu cũng không còn không được tự nhiên như khi ở nhà hàng nữa.

Cậu dọn dẹp xong rồi lại ngồi vào chiếc ghế trong góc, chiếc ghế đơn này có một vòng tay vịn, Tân Dung cuộn tròn ngồi ở bên trong, , lặng lẽ nhìn điện thoại, đầu hơi nghiêng, dựa vào bức tường bên cạnh, có vẻ như đang buồn ngủ.

Một lát sau, Thiệu Thừa Quân khép lại máy tính, ngồi sau bàn nói với cậu, “Mệt mỏi liền đi ngủ.”

Tân Dung nhìn về phía anh, chậm rãi từ trên ghế đứng lên, thấp giọng hỏi, “Tôi về phòng của mình được không, Thiệu tổng?”

Thiệu Thừa Quân cũng nhìn cậu, Tân Dung đang đứng trong bóng tối với ánh đèn tối hơn, trên người mặc một bộ quần áo hơi rộng, càng làm cho dáng người cậu cao hơn và mảnh mai hơn.

Thiệu Thừa Quân vừa rồi lúc đang họp vẫn luôn nhìn xem Tân Dung ăn cái gì, báo cáo của cấp dưới không nghe vào, lại nhớ dáng vẻ Tân Dung ôm hộp ăn mì rất rõ ràng.

“Ở đằng kia có một phòng dành cho khách.” Thiệu Thừa Quân nóiliếc nhìn căn phòng bên tay phải của Tân Dung, “Cậu còn thiếu cái gì, có thể gọi người đưa tới.”

Tân Dung cuối cùng cũng cảm thấy không thể chịu nổi trước những hành vi độc đoán liên tiếp này, cậu đột nhiên có loại xúc động, cùng lắm thì nghỉ việc, cũng không thể bị người thúc ép như vậy.

Lời từ chối gần như tới bên miệng, lại nghe thấy Thiệu Thừa Quân nói, “Theo ý của mẹ cậu, kết hôn như thế nào mới không xem như trò đùa?”

Tân Dung ngẩn ra, hoàn toàn không nghĩ đến câu hỏi này, đầu óc chợt nghĩ tới, giật mình, do dự mà nói, “Ít nhất, ít nhất cũng phải hiểu biết lẫn nhau, có chút cơ sở tình cảm......”

Thiệu Thừa Quân ngồi sau bàn bình tĩnh nhìn cậu, nửa phút sau mới nhẹ giọng nói, “Được, vậy bồi dưỡng tình cảm một chút đi.”

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

*Lời của editor:

Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.