Chương 10: Không nổ trong tay em là được

Nhà hàng luôn rất bận rộn, tới lui đều là khách. Sau khi Thiệu Thừa Quân ngồi xuống, anh không làm phiền công việc của Tân Dung nữa. Anh ấy chỉ đặt một phần cơm trộn kiểu Nhật Bản, món tráng miệng trước đó bao gồm cả rượu cũng không gọi, đơn giản là ăn một phần. Trước khi Tân Dung có thể nói thêm một câu, anh ấy đã rời đi.

Trong lòng Tân Dung có một cảm giác khác thường, nhưng không thể nói chính xác là tại sao. Cậu cảm thấy trong ngày hôm nay mình đã nghĩ nhiều quá về Thiệu Thừa Quân, liền không muốn suy nghĩ nhiều nữa. Trước đây, cậu chưa bao giờ có trải nghiệm tình cảm như vậy. Chỉ trong hai ba ngày, cậu đột nhiên gặp phải nhiều sự việc liên quan đến Thiệu Thừa Quân, không thể tránh khỏi sự trốn tránh trong tâm trí.

May mắn là có quá nhiều công việc vặt trong nhà hàng, đó cũng là một cách để chuyển hướng sự chú ý.

Sau khi bận rộn xong một vòng bữa trưa, Mạnh Đông Lâm gọi Tân Dung vào phòng nghỉ của nhân viên và nói chuyện với cậu một lát. Điều đầu tiên anh ta nói vẫn liên quan đến việc giúp cậu trả tiền đặt cọc, thiếu chút nữa anh ta dường như đã đưa thẳng thẻ ngân hàng vào tay Tân Dung.

Tân Dung đã tìm mọi lý do tốt xấu để cố gắng ngăn cản, ít nhất là đã thuyết phục được Mạnh Đông Lâm không tiếp tục ý định đó, chỉ là trong lúc đó anh ta không còn miễng cưỡng Tân Dung nữa.

Hai người đã nói chuyện về những điều khác, Mạnh Đông Lâm có nhiều bạn trên tàu và luôn cập nhật tin tức, không tránh khỏi nghe về sự việc trong phòng VIP đêm trước. Ví dụ như Thiệu Thừa Quân dẫn Tân Dung vào và họ đã chơi trong mấy tiếng đồng hồ, làm cho người khác đồn đại.

Mạnh Đông Lâm lo lắng rằng Tân Dung có thể đang bị ép buộc và xấu hổ mở miệng, nghiêm túc hỏi cậu một vài lần. Nhưng hiện tại, có những việc mà Tân Dung có thể nói, và cũng có những việc mà cậu không thể nói.

Hai người là bạn bè nhiều năm, đã chơi với nhau từ bé và không giấu giếm lẫn nhau. Tân Dung cũng không muốn bịa đặt một chút lý do để lừa dối đối phương, liền thẳng thắn với Mạnh Đông Lâm: "Cái này em có thể tự làm được, anh Đông đừng hỏi nữa, tạm thời em cũng không thể nói cho anh biết."

Mạnh Đông Lâm không còn cách nào khác, cúi đầu hút thuốc trầm mặc một lát, sau đó anh bắt đầu nói về kế hoạch của mình với Tân Dung.

Qua hai tháng cuối năm, Mạnh Đông Lâm không có ý định gia hạn hợp đồng với du thuyền. Anh mở hai quán bar ở Bình Châu, kinh doanh ngày càng phát đạt, năm sau anh ta còn chuẩn bị mở thêm một quán nữa. Anh ta làm chủ quán lại suốt ngày trôi trên biển cũng không phù hợp, nhiều khách hàng đến chỉ để trải nghiệm các món cocktail cao cấp do anh ta pha chế, và các nhà đầu tư cũng dễ dàng có ý kiến khi anh không quan tâm đến việc quản lý quán.

Nhưng điều anh ta lo lắng nhất vẫn là Tân Dung, sợ cậu làm việc một mình trên tàu chịu thiệt. Khi nói về việc mở quán bar mới sắp tới, anh ta cũng đồng thời đề nghị Tân Dung không làm xong một năm cũng không cần tiếp tục. Quán bar đang thiếu người, nhất là những người đáng tin cậy, tiền lương được trả gấp đôi, anh đề nghị Tân Dung đến đó để quản lý tài chính và các công việc khác.

Sau khi Mạnh Đông Lâm kể xong ý kiến của mình, ở trong gạt tàn dập tắt tàn thuốc.

Tân Dung đứng im lặng bên cửa sổ, ánh mắt của cậu nhìn ra biển.

Những nơi trên khoang tàu có thể phục vụ khách đều rực rỡ và lộng lẫy, nhưng khu vực làm việc ở tầng dưới của tàu lại chật chội hơn nhiều. Tân Dung đã ở trên tàu suốt hai ba năm qua, mặc dù đã kiếm được một ít tiền, nhưng cả ngày ở giữa khoang hành khách và nhà hàng, có đôi khi đều cảm thấy thế giới của mình càng sống càng hẹp.

Cậu tựa vào tường, không biết có phải vì ánh đèn mà khuôn mặt cậu có chút trắng bệch. Cậu đặt hai tay vào túi áo đồng phục, tư thế đứng thẳng và thảnh thơi, nhìn bóng bên vẫn là cậu bé yên tĩnh xinh đẹp kia.

Mạnh Đông Lâm hỏi ý kiến của cậu, ánh mắt của Tân Dung quay trở lại trong phòng cười đáp, "Anh Đông, để em suy nghĩ một chút."

Cậu luôn ít nói, rõ ràng khuôn mặt xinh đẹp như vậy nhưng tính cách lại không hề khoa trương. Mặc dù Mạnh Đông Lâm thích kết bạn và có những người bạn đến từ khắp nơi, nhưng trong suốt những năm qua, Tân Dung vẫn luôn là người anh ta tin tưởng nhất trong lòng.

Cuối cùng, Mạnh Đông Lâm thở dài và nói: "Anh thật sự không thể yên tâm để em ở đây một mình. Hãy cân nhắc kỹ về việc làm bên quán bar, một quán bar chuyên nghiệp. Khi nào bạn em tìm được một nơi tốt hơn, anh sẽ không nói một lời nào mà cho em đi."

Tân Dung bị anh ta chọc cười, vai cậu ấy nhún nhảy trong tiếng cười, trông như một đứa trẻ rất trong sáng. Cậu cười và trả lời: "Được rồi anh Đông, em sẽ nghiêm túc cân nhắc."

Bữa tối tại nhà hàng ở tầng cao nhất vẫn bắt đầu lúc sáu giờ, lần này Thiệu Thừa Quân đến rất đúng giờ.

Tân Dung vẫn là người đến đầu tiên rót nước và đưa thực đơn cho anh ấy, một cách từ từ và chỉnh chu giới thiệu các món đặc biệt của tối nay. Thiệu Thừa Quân và cậu ấy trò chuyện không vội không chậm, cuối cùng Tân Dung cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Ánh mắt của anh đảo qua dưới bàn có chút nghi hoặc hỏi: "Thiệu tổng, tay anh bị gì?"

Cứ như vậy hỏi một câu, trong ký ức của Tân Dung, những đoạn hồi ức rời rạc bỗng dưng ghép lại. Trưa nay khi Thiệu Thừa Quân đến nhà hàng, anh ta luôn để tay trong túi, sau đó khi ăn cơm chỉ dùng tay phải cầm đũa trên bàn. Tân Dung nhớ như mơ rằng anh ấy vẫn không dùng tay trái.

Sau câu hỏi đột ngột của Tân Dung, Thiệu Thừa Quân ngỡ ngàng một chút, sau đó cười nhạt nói: "Không sao, không cẩn thận cắt một chút."

Thực tế, nó nghiêm trọng hơn nhiều. Buổi sáng Tân Dung rời đi không bao lâu, Thiệu Thừa Quân cầm ly uống cà phê, lẽ ra cà phê đã nguội, nhưng cái cốc bất ngờ nổ tung. Một vài mảnh vỡ đâm vào lòng bàn tay của Thiệu Thừa Quân, gây thương tổn khá sâu và chảy máu cũng không ít.

Thiệu Thừa Quân chỉ có thể đến phòng y tế trên tàu để băng bó vết thương. Vì máu không ngừng chảy, sau đó anh ta phải quay lại để khâu đơn giản. Do đó, buổi trưa anh ấy đến nhà hàng muộn hơn.

Câu chuyện này thực sự khá đáng ngờ. Lúc Thiệu Thừa Quân lúc ấy nhìn bác sĩ khâu vết thương, anh không thể không nghĩ trong lòng rằng nếu không có Tân Dung thật không được. Tân Dung vừa đi khỏi, chưa đầy nửa giờ sau đó anh đã liền bị thương.

Dù trước đây, Thiệu Thừa Quân hoàn toàn không tin vào số mệnh 30 tuổi này, cho rằng ngoài ý muốn chính là tai nạn, không thể phóng đại những yếu tố ngẫu nhiên. Nhưng giờ đây gặp gỡ Tân Dung, anh lại bắt đầu tin rằng có thể thật sự có sự định mệnh giữa con người và con người.

Tân Dung nhớ tới khi Thiệu Thừa Quân mới đến nhà hàng vào buổi trưa hỏi mình buổi chiều có muốn trở về không, lúc đó anh đã bị thương và không có ai chăm sóc. Tân Dung cảm thấy lương tâm áy náy, lại không thể trực tiếp đi nắm tay qua kiểm tra vết thương của Thiệu Thừa Quân. Tân Dung nhíu mày, cậu hỏi: "Vết thương này là như thế nào?"

Tay trái của Thiệu Thừa Quân vẫn đặt dưới bàn, khi nhìn thấy Tân Dung giống như lo lắng cho mình, trong lòng anh đột nhiên thoải mái, thương tổn cũng dường như không còn đau như trước. Anh ấy nói: "Không nghiêm trọng, chỉ mất vài ngày là khỏi." - Nhưng anh không tiết lộ cho Tân Dung nguyên nhân mình bị thương.

Tân Dung nghe xong, không biết nghĩ về điều gì, nhất thời không nói gì nữa.

Đợi đến khi Thiệu Thừa Quân lật lại thực đơn và nói cho cậu biết rượu và món ăn mà anh muốn gọi, cậu mới nói: "Thiệu tổng, anh đã bị thương, đừng uống rượu và hãy ăn chút đồ thanh đạm thôi."

Nói xong, anh chỉ vào các món chính như tôm hùm trắng và cá thu đao trên thực đơn, "Đều là hải sản tươi sống, thử những món này đi."

Thấy Tân Dung trông nghiêm túc, khoé môi của Thiệu Thừa Quân không khỏi nhếch lên và nói, "Hãy quyết định cho anh."

Tân Dung đối đãi Thiệu Thừa Quân đặc biệt chu đáo trong đêm nay, luôn hướng đến bàn của anh, hỏi anh có cần gì không, chỉ còn thiếu việc đút thức ăn vào miệng anh mà thôi.

Đợi khi Thiệu Thừa Quân gần xong bữa ăn, Tân Dung lại mang đến một tô canh nóng, thì thầm nói với anh: "Công việc trong tay tôi sắp bàn giao lại với đồng nghiệp. Thiệu tổng, anh chờ một chút, tôi sẽ cùng anh trở về."

Sáng nay khi Tân Dung rời khỏi phòng, Thiệu Thừa Quân đã suy nghĩ về cách đưa người về một cách tao nhã. Bây giờ anh bị thương, vấn đề được giải quyết ngay tức thì.

Thiệu Thừa Quân thong dong bình tĩnh uống nửa tô canh còn lại, sau đó cùng Tân Dung ra khỏi nhà hàng.

Khi anh đứng dậy, Tân Dung tự nhiên nhìn thấy bàn tay trái anh đang bị băng bó. Vết thương lần này không nhẹ, bác sĩ trên tàu đối diện với bệnh nhân đặc biệt này cảm thấy sợ hãi hơn bình thường, cho nên gói đặc biệt kín mít, nhìn rất dọa người.

Tân Dung nhịn suốt cả quãng đường, khi đến hành lang gần phòng, không còn ai xung quanh, cậu hỏi Thiệu Thừa Quân: "Vết thương có đau không?"

Người đàn ông dùng tay phải không bị thương kéo cậu vào lòng, nói nhẹ nhàng: "Không đau, chỉ hơi bất tiện thôi."

Còn một ngày rưỡi nữa tàu sẽ cập bến, Thiệu Thừa Quân hiện giờ rất cảm tạ vết thương này. Khả năng kết hôn của anh phụ thuộc hoàn toàn vào vết thương này.

Tân Dung đêm trước đã cố tình đẩy anh ta ra xa nói cho cùng dù là một đứa trẻ nhỏ cũng có lòng tự trọng, mong muốn một mối quan hệ tôn trọng lẫn nhau, không muốn chỉ đơn giản đầu hàng cho bản năng của cơ thể. Thành tựu của cảm giác được tôn trọng từ Thiệu Thừa Quân đã khiến cậu cảm thấy vui vẻ.

Vì vậy, sáng hôm nay sau khi bị thương, Thiệu Thừa Quân không ngay lập tức gọi Tân Dung trở về, chỉ chờ cậu tự phát hiện. Cho đến bây giờ, anh vẫn không đề cập đến nguyên nhân bị thương, có lẽ sau này, Tân Dung cũng sẽ nhận ra.

Tân Dung quay đầu nhìn anh ta và nói: "Thiệu tổng, tôi có thể giúp anh làm chút việc."

Câu nói này là điều mà Thiệu Thừa Quân thích nghe, nhưng anh vẫn giữ bình thản, không biểu lộ bất cứ điều gì, dẫn Tân Dung vào trong.

Tân Dung cúi xuống muốn giúp anh thay giày, Thiệu Thừa Quân cười thở dài, xoa xoa mặt cậu, kéo cậu đứng lên: "Không cần, anh tự làm được."

Sau đó, anh thấy Tân Dung đi đến quầy bar bên kia, cẩn thận xem từng chai rượu và ly, cho đến khi cậu ấy trở về trước mặt Thiệu Thừa Quân, sắc mặt cậu trở nên nghiêm trọng hơn một chút, nói với Thiệu Thừa Quân: "Thiệu tổng, có phải ly đã nổ?... Đây là lỗi của tôi."

Không đợi Thiệu Thừa Quân nói gì, Tân Dung tiếp tục: "Xin lỗi, tôi đã làm việc quá không cẩn thận."

Sáng nay, Tân Dung đi đến nhà hàng lấy bữa sáng, lúc đó cậu gọi một ấm cà phê xay mới nhưng quên không lấy cốc đựng cà phê. Sau khi trở về phòng, cậu ấy liền rót cà phê vào ly thủy tinh.

Thiệu Thừa Quân lúc đó cũng thấy, nhưng không nói gì, anh ta không quá cầu kỳ về những chi tiết nhỏ nhặt như vậy. Nhưng việc cốc bị vỡ lại là điều cả hai không ngờ đến.

Ngay khi Tân Dung xin lỗi, Thiệu Thừa Quân ngay lập tức cắt ngang cậu ấy, bảo cậu đừng nghĩ nhiều.

"Không nổ trong tay em là được." Thiệu Thừa Quân nhẹ nhàng nắn nót tay của Tân Dung mà không hề trách móc.

Nghe điều này, Tân Dung cảm thấy một chút chua chát, lòng bàn tay bất giác nắm chặt một chút. Thiệu Thừa Quân đã đi qua bên cạnh cậu, cậu nghiêng đầu nhìn hướng về phía bóng lưng của người đàn ông.

Giữa Tân Dung và Thiệu Thừa Quân chênh lệch mười hai tuổi, thời gian mười hai năm này xác định rằng họ đang ở những giai đoạn cuộc đời hoàn toàn khác nhau.

Thiệu Thừa Quân điềm tĩnh, lịch lãm, rộng rãi kiến thức và cực kì mị lực, anh ấy là loại người đã trải qua sự trầm lắng và trưởng thành. Dễ dàng khiến người khác mơ ước và say mê anh ấy.

Mặc dù Tân Dung không phải là người hành động thiếu suy nghĩ, cậu cũng đã trải qua nhiều sự biến động của cuộc đời, tính cách của cậu ấy hơi lạnh lùng và suy tư, nhưng trong trận đấu này lại hoàn toàn không phải là đối thủ của Thiệu Thừa Quân.

Thiệu Thừa Quân đã nắm bắt được tính cách của cậu sau thời gian ngắn gần nhau, biết rằng cậu là người biết ơn đến cảm giác được đối xử tốt và sẽ nhớ mãi những ân cần từ người khác. Thế nên, Thiệu Thừa Quân cố ý để cậu ấy cảm thấy nợ nần một chút ở đây, từ đó dần dần thu hút cậu và giữ lại bên mình.

Hiện tại, tay trái của Thiệu Thừa Quân tạm thời không thể sử dụng, anh ấy không thèm để ý chút nào, nhưng Tân Dung biết rằng vết thương của anh liên quan đến sự lơ đễnh và không cẩn thận của mình, ngược lại cậu ấy chăm sóc anh mọi lúc.

Khi đến lúc hai người chuẩn bị đi ngủ, Thiệu Thừa Quân đứng trước tủ quần áo, một tay cởi nút áo. Tân Dung đi qua cửa phòng chính, do dự một lát, cuối cùng tự mình đề nghị: "Thiệu tổng, để tôi giúp anh."

Thiệu Thừa Quân bảo cậu vào, Tân Dung lấy áo ngủ ra từ tủ quần áo, sau đó giúp Thiệu Thừa Quân cởϊ áσ sơ mi. Ánh đèn nhẹ nhàng trong phòng soi sáng cơ thể nam giới cường tráng và săn chắc, Tân Dung trong lúc nhất thời không biết nên nhìn ở đâu, một mặt kéo áo ngủ cho Thiệu Thừa Quân lên vai, mặt khác không tự nhiên cúi đầu.

Thiệu Thừa Quân cảm thấy phản ứng của cậu ấy khá đáng yêu, cười và nắm lấy má cậu, yêu cầu cậu ngẩng đầu: "Có gì ngại ngùng, những gì cần có anh có đủ chứ?"

Hai má Tân Dung nóng lên một trận, nhăn mày, động tác không lưu loát buộc dây áo ngủ cho Thiệu Thừa Quân, đồng thời tránh mắt, "Thiệu tổng, có muốn tắm không?"

Ban đầu ý định của cậu chỉ là đi mở nước cho bồn tắm, không ngờ Thiệu Thừa Quân không chỉ không thả cậu ra, ngón tay còn không ngoan ngoãn xoa nhẹ môi của cậu, khẽ cười, "Được rồi, em giúp anh tắm."

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

*Lời của editor:

Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.