Chương 18
“Như tôi đã nói, bạn bè, người quen, bạn trong giới kinh doanh.” Roarke đặt cà phê sang bên trong lúc Eve nhấp cà phê và rảo bước. “Biết bao ý kiến và nhận thức khác nhau về cùng một phụ nữ chẳng phải là kỳ quặc sao? Hỏi người này thì cô sẽ nghe nói Sharon là người chung thủy, hào phóng. Hỏi người khác thì cô ấy là kẻ đầy thù oán, mưu mô. Người khác nữa thấy cô ấy là kẻ nghiện tiệc tùng, không bao giờ đủ sôi động, trong khi người khác lại bảo cô rằng Sharon thích những buổi tối êm ả chỉ có một mình. Sharon của chúng ta quả là một diễn viên xuất sắc.”
“Cô ấy khoác những bộ mặt khác nhau dành cho những con người khác nhau. Điều đó cũng rất bình thường thôi.”
“Bộ mặt nào, hoặc vai diễn nào đã gϊếŧ chết cô ấy?” Roarke rút ra một điếu thuốc, châm lửa. “Tống tiền.” Dáng vẻ trầm tư, Roarke thở ra một luồng khói thơm. “Sharon hẳn phải giỏi chuyện đó. Cô ấy thích đi sâu vào lòng người và có thể ban phát sức quyến rũ đáng kể trong khi làm như thế.”
“Và cô ấy đã ban phát nó cho anh.”
“Một cách hào phóng.” Cái nụ cười bất cần đó lại lóe lên. “Tôi không sẵn sàng để đổi thông tin lấy tìиɧ ɖu͙©. Thậm chí dù Sharon không phải là con gái của bạn tôi và không hành nghề chuyên nghiệp thì cô ấy cũng không quyến rũ được tôi theo cách ấy. Tôi thích một mẫu người khác.” Ánh mắt Roarke hướng vào Eve lần nữa, có nét trầm ngâm. “Hoặc tưởng là mình thích. Tôi chưa hình dung được lý do tại sao mẫu người năng động, thôi thúc và nhạy cảm lại hấp dẫn tôi bất ngờ như thế.”
Eve rót thêm cà phê, nhìn Roarke qua mép ly. “Lời nói đó không tâng bốc được đâu.”
“Không có ý như thế. Mặc dù đối với một người có thợ làm tóc rất thiếu thẩm mỹ và không chọn lựa cách trang điểm chuẩn mực thì cô vẫn dễ nhìn một cách đáng ngạc nhiên.”
“Tôi không có thợ làm tóc hay thời gian để trang điểm.” Cũng không định hướng cuộc thảo luận về phía chúng. “Hãy tiếp tục suy diễn. Nếu Sharon DeBlass bị mưu sát bởi một trong những nạn nhân bị cô ấy tống tiền thì Lola Starr có liên can ở điểm nào?”
“Một bài toán, phải không?” Roarke rít một hơi thuốc vẻ trầm ngâm. “Họ không có điểm chung nào khác ngoài sự lựa chọn nghề nghiệp. Thật đáng ngờ nếu họ quen nhau hoặc chia sẻ thị hiếu chọn khách hàng. Tuy nhiên có một người, ít nhất là thoáng qua, đã biết cả hai.”
“Một kẻ đã chọn cả hai.”
Roarke nhướng một bên mày, gật đầu. “Cô xác định rõ hơn đấy.”
“Ý anh là sao khi nói tôi không biết mình đang lao vào chuyện gì?”
Vẻ lưỡng lự của Roarke rất thoảng qua, được che đậy rất trơn tru, không dễ gì nhận thấy. “Tôi không chắc cô hiểu thứ quyền lực mà DeBlass có hoặc có thể sử dụng. Vụ tai tiếng vì cháu gái bị gϊếŧ có thể làm tăng thêm quyền lực đó. Lão muốn làm Tổng thống, lão muốn áp chế những giá trị luân lý và tâm tư lên đất nước và xa hơn nữa.”
“Anh nói lão có thể lợi dụng cái chết của Sharon về mặt chính trị? Bằng cách nào?”
Roarke dụi tắt điếu thuốc. “Lão có thể tô vẽ cháu gái thành nạn nhân của xã hội, với nạn mua bán tìиɧ ɖu͙© là vũ khí gây án. Làm sao một thế giới đã cho phép mãi da^ʍ hợp pháp, kiểm soát thụ thai toàn phần, điều chỉnh tìиɧ ɖu͙© và hơn thế mà lại không chịu trách nhiệm về hậu quả?”
Eve có thể hiểu cuộc tranh luận nhưng cô lắc đầu. “DeBlass cũng muốn loại bỏ luật cấm vũ khí. Cô gái bị bắn bằng một loại vũ khí không hẳn là được phép sử dụng dưới luật pháp hiện hành.”
“Điều đó làm cho án mạng trở nên ám muội hơn. Liệu Sharon có thể tự vệ nếu cô ấy cũng được trang bị vũ khí không?” Khi Eve dợm phản đối, Roarke lắc đầu. “Câu trả lời không thành vấn đề mà chính là bản thân câu hỏi kia. Chúng ta đã quên các nhà sáng lập và những nguyên lý căn bản cho kiến thiết đất nước của họ rồi sao? Quyền trang bị vũ khí của chúng ta. Một phụ nữ bị gϊếŧ trong chính nhà mình, trên giường của chính mình, một nạn nhân của tình trạng tự do tìиɧ ɖu͙© và không có khả năng tự bảo vệ. Đạo đức suy tàn hơn, phải đấy, suy tàn hơn nhiều.”
Roarke tản bước sang để tháo gỡ bảng điều khiển. “Ô, cô sẽ lý luận rằng gϊếŧ người bằng súng lục là luật lệ thì đúng hơn là ngoại lệ khi mà bất cứ ai có mong muốn và tài chính cũng có thể mua được một khẩu, nhưng lão ta sẽ lớn tiếng át giọng thôi. Đảng Bảo thủ đang thắng thế và lão là mũi giáo.”
Roarke nhìn Eve tiêu hóa ý tưởng trong khi cô rót thêm cà phê. “Cô có chợt nghĩ có thể lão không muốn tên gϊếŧ người bị bắt chăng?”
Bị mất cảnh giác, Eve ngước lên nhìn. “Tại sao lão không muốn? Bỏ qua chuyện cá nhân, chẳng phải sự việc đó sẽ tặng thêm đạn dược cho lão sao? ‘Thằng cặn bã hạ cấp, đồϊ ҍạϊ đã gϊếŧ cháu gái đáng thương, lầm lạc của tôi’.”
“Đấy là một nước cờ mạo hiểm, phải không? Có lẽ thủ phạm là một trụ cột thẳng thắn, tốt đẹp trong cộng đồng của lão mà cũng đều lầm lạc như nhau. Nhưng chắc chắn phải có một kẻ giơ đầu chịu báng.”
Roarke chờ đợi một lúc, quan sát Eve cân nhắc mọi mặt. “Cô nghĩ ai đã quyết khiến cô chịu Kiểm tra khi đang điều tra vụ này? Ai đang theo dõi từng bước chân cô đi, giám sát từng giai đoạn điều tra của cô? Ai đang tìm hiểu lý lịch, cuộc sống riêng cũng như cuộc sống nghề nghiệp của cô?”
Người run rẩy, Eve đặt tách cà phê xuống. “Tôi nghĩ DeBlass đã gây áp lực về vụ Kiểm tra. Lão không tin tôi, hoặc chưa quyết định được là tôi đủ năng lực để đứng đầu cuộc điều tra. Lão cũng cho người theo dõi Feeney và tôi từ Đông Washington.” Cô thở ra một hơi dài. “Làm sao anh biết lão đang tìm hiểu về tôi? Vì anh đang tìm hiểu chăng?”
Roarke không phiền lòng với vẻ giận dữ trong ánh mắt hay lời lẽ buộc tội của Eve. Anh ta thích như thế hơn là nỗi lo lắng mà người khác ở địa vị đó có thể đã thể hiện. “Không, vì tôi theo dõi lão trong lúc lão theo dõi cô. Tôi quyết định là sẽ thấy hài lòng khi được tìm hiểu về cô ngọn ngành, dần dần thôi, hơn là đọc những báo cáo.”
Roarke bước đến gần, lướt ngón tay qua mái tóc rối của Eve. “Tôi tôn trọng tính riêng tư của những người mà tôi quan tâm đến. Và tôi quan tâm đến cô, Eve à. Chính xác là tôi không biết tại sao, nhưng cô lôi cuốn được điều gì đó từ tôi.”
Khi Eve dợm lùi bước, Roarke siết chặt những ngón tay. “Tôi mệt mỏi vì mỗi khi mình có được một khoảnh khắc bên cô, cô lại bày ra chuyện gϊếŧ người giữa chúng ta.”
“Có chuyện gϊếŧ người giữa chúng ta.”
“Không đâu. Nếu có gì thì đó là điều đã mang chúng ta đến đây. Đó là vấn đề chăng? Cô không thể bỏ lại Trung úy Dallas đủ lâu để cảm nhận sao?”
“Đó là con người của tôi.”
“Vậy đó là người tôi muốn.” Mắt Roarke đã tối sầm vì nôn nóng thèm muốn. Nỗi thất vọng mà anh ta cảm nhận chỉ là với chính bản thân, vì bị thôi thúc cực độ đến nỗi anh ta có thể van xin bất cứ lúc nào. “Trung úy Dallas sẽ không sợ tôi, ngay cả khi Eve có sợ.”
Cà phê đã làm Eve hưng phấn. Đó là thứ khiến cho cơ thể cô quá kí©h thí©ɧ với trạng thái thần kinh phấn khích. “Roarke, tôi không sợ anh.”
“Không sợ sao?” Roarke xáp đến gần hơn, mân mê trên ve áo Eve. “Cô nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô bước qua vạch giới hạn?”
“Quá nhiều,” Eve thầm thì. “Không kể hết. Tìиɧ ɖu͙© không có vị trí cao trên danh sách ưu tiên của tôi. Nó làm ta xao lãng.”
Vẻ tức giận trong mắt Roarke bật sáng thành một tiếng cười. “Quả đúng là thế. Khi nó được làm tốt. Chẳng phải đã đến lúc em để anh làm cho em thấy sao?”
Eve siết chặt cánh tay anh ta, không rõ mình có ý định tiến vào hay bước ra. “Đây là một sai lầm.”
“Vậy chúng ta sẽ phải làm cho nó đáng giá,” Roarke thầm thì trước khi miệng anh ta chiếm lấy miệng cô.
Cô tiến vào.
Cô vòng tay ôm quanh người Roarke, ngón tay luồn vào tóc anh ta. Thân xác cô va vào thân xác anh ta, run rẩy, trong khi nụ hôn trở nên thô ráp, rồi gần như là tàn bạo. Miệng Roarke nóng bỏng, gần như khắc nghiệt. Cú sốc của nó phát đi những ngọn lửa phản ứng thẳng đến trung tâm của Eve.
Đôi bàn tay nhanh nhẹn, nóng vội của Roarke đã kéo áo Eve tuột khỏi quần jean, tìm kiếm làn da của cô. Để đáp lại, Eve trượt tay trên áo anh ta, liều lĩnh tìm đường qua lớp lụa là đến da thịt.
Anh đã hình dung cảnh tượng anh ta lôi Eve xuống sàn nhà, đưa bản thân mình vào trong Eve cho đến khi những tiếng thét của cô vang vọng như tiếng súng, rồi tinh khí phun ra như máu. Sự việc sẽ nhanh chóng và mãnh liệt. Và kết thúc.
Roarke giật ngược người, hơi thở run bắn trong phổi. Mặt cô đỏ bừng, môi đã mọng lên. Anh xé vai áo cô.
Một căn phòng đầy bạo lực, mùi khói súng vẫn còn làm không khí hôi hám và vũ khí vẫn nằm trong tầm tay.
“Không phải ở đây.” Roarke nửa bồng bế, nửa lôi kéo Eve đến thang máy. Đến khi cửa mở ra thì anh ta đã xé toạc tay áo rách. Roarke xô Eve dựa vào bức tường phía sau khi cánh cửa đóng lại và lần mò với bao súng của cô. “Tháo cái vật quái quỷ này ra. Tháo nó ra.”
Eve đập vào ổ khóa và để cho bao súng đong đưa trong một bàn tay trong lúc cô loay hoay mở cúc áo của Roarke bằng bàn tay kia. “Sao anh mặc lắm quần áo thế?”
“Lần sau thì không.” Roarke giật chiếc áo sơ mi tả tơi sang một bên. Bên dưới là một chiếc áσ ɭóŧ mỏng, gần như trong suốt để lộ ra bộ ngực nhỏ, săn chắc và núm nhũ hoa căng cứng. “Em muốn được chạm vào đâu?”
“Anh đang làm tốt đấy.” Eve phải bấu một tay lên vách tường để không bị ngã quỵ.
Khi cửa mở ra lần nữa, họ đã tan chảy vào nhau. Họ xoay vòng ra ngoài; răng của Roarke nhấm nhá dọc theo cổ họng cô. Eve buông rơi túi xách và bao súng.
Cô lướt nhìn căn phòng: cửa sổ rộng, những chiếc gương, những gam màu chìm. Cô ngửi được hương hoa và cảm nhận tính đàn hồi của lớp thảm dưới chân. Trong khi loay hoay cởϊ qυầи của Roarke, Eve chợt nhìn thấy cái giường.
“Chúa ơi.”
Cái giường to đồ sộ, như một hồ nước xanh thẫm màu màn đêm bao phủ bởi những thành gỗ cao có chạm trổ. Nó được đặt trên bục bên dưới một cửa sổ kính vòm nhìn thấy trời. Đối diện phía bên kia là một lò sưởi bằng đá màu xanh nhạt, ở đó gỗ thơm đang cháy lèo xèo.
“Anh ngủ ở đây?”
“Anh không định ngủ đêm nay.”
Roarke cắt ngang sự lóng ngóng của Eve bằng cách kéo cô lên hai bậc tam cấp trèo lên bục và đẩy cô ngã lên giường.
“Em phải vào trụ sở lúc bảy giờ.”
“Im đi, Trung úy.”
“Được thôi.”
Cười nửa miệng, Eve lăn lên người Roarke và gắn chặt môi cô vào môi anh ta. Năng lượng hoang dã, liều lĩnh đang bùng nổ trong cô. Eve không thể chuyển động đủ nhanh, tay cô không đủ nhanh để thỏa mãn cơn thèm khát.
Eve loay hoay tuột giày ống ra, để mặc cho Roarke lột quần jean của cô quá khỏi hông. Một làn sóng kɧoáı ©ảʍ gợn qua người cô khi nghe thấy anh ta rêи ɾỉ. Đã quá lâu rồi Eve mới cảm nhận được sức căng thẳng và nóng bỏng của thể xác đàn ông - một quãng thời gian rất dài rồi cô mới lại ham muốn.
Nhu cầu được phóng thích thật thôi thúc và mãnh liệt. Ngay khi họ vừa khỏa thân, hẳn Eve sẽ cưỡi lên Roarke và hưởng thụ. Nhưng anh ta đã lật ngược tư thế, bịt những lời lẽ phản đối khó chịu của cô bằng một nụ hôn dài, thô bạo.
“Em vội gì thế?” Roarke thầm thì, luồn một bàn tay xuống đỡ lấy ngực Eve và quan sát nét mặt cô trong khi ngón cái dịu dàng mân mê núm nhũ hoa. “Anh thậm chí còn chưa nhìn em.”
“Em muốn anh.”
“Anh biết.” Roarke bật người ra sau, vừa vuốt ve từ vai xuống đến đùi Eve vừa theo dõi chuyển động. Máu đang đập mạnh trong háng anh ta. “Dài, thon...” Tay Roarke nhẹ nhàng bóp nặn trên ngực Eve. “Nhỏ. Rất gần như mỏng manh. Ai mà đoán được?”
“Em muốn anh vào trong em.”
“Em chỉ muốn một thứ vào trong em thôi,” Roarke thì thào.
“Chết tiệt,” Eve cất tiếng rồi rên lên khi Roarke ngụp đầu xuống ngậm bộ ngực cô.
Eve oằn oại sát người Roarke, co rúm trong khi anh ta bú, thoạt đầu dịu dàng đến nỗi như tra tấn, rồi mạnh bạo hơn, nhanh hơn đến khi cô phải kìm nén tiếng thét. Tay Roarke tiếp tục lướt trên người Eve, kích động những ngọn lửa khao khát nho nhỏ, đầy vị hương xa.
Đó không phải là những gì Eve quen thuộc. Tìиɧ ɖu͙©, khi cô chọn để hưởng thụ, thì nhanh chóng, đơn giản và thỏa mãn một nhu cầu căn bản. Nhưng lần này lại là những xúc cảm rắm rối, một cuộc chiến trong cơ thể, một cuộc hành hạ những giác quan.
Eve cố gắng đưa một bàn tay vào giữa họ, chạm đến Roarke ở nơi anh ta trải ra cứng và nặng áp vào người cô. Nỗi hoang mang thuần túy bùng lên khi Roarke khóa cổ tay Eve và đẩy tay cô lên trên đầu.
“Đừng.”
Roarke đã suýt thả tay Eve theo phản xạ trước khi nhìn thấy ánh mắt của cô. Đôi mắt hoang mang, thậm chí sợ hãi, nhưng cũng đầy thèm khát. “Em không thể luôn luôn kiểm soát được đâu, Eve.” Trong khi nói, Roarke đưa bàn tay còn rảnh lên sờ soạng đùi cô. Eve run rẩy và ánh mắt cô lạc đi khi những ngón tay của anh ta vuốt ve làn da nơi nhượng đầu gối.
“Đừng,” Eve thốt lên lần nữa, cô gắng lấy hơi.
“Đừng cái gì? Tìm một điểm yếu, khai thác nó chăng?” Để thử nghiệm, Roarke vuốt ve làn da nhạy cảm, lần những ngón tay lên trên hướng về nguồn nhiệt nóng, rồi quay lại. Hơi thở của Eve giờ đây hổn hển trong khi cô cố lăn ra xa khỏi anh ta.
“Dường như đã quá muộn,” Roarke thì thào. “Em muốn thỏa mãn mà không gần gũi sao?” Anh ta bắt đầu một chuỗi nụ hôn hở miệng, chậm rãi lên cổ họng Eve, lần xuống bên dưới trong lúc thân xác cô run rẩy như một sợi dây điện trần trụi dưới cơ thể anh ta. “Em không cần một bạn tình cho chuyện đó. Và đêm nay em có một người. Anh muốn cho đi hoan lạc nhiều bằng nhận vào.”
“Em không thể.” Eve gắng sức kháng lại Roarke, hất tung, nhưng mỗi động tác điên cuồng lại chỉ đem đến một cảm giác mới mẻ và tàn phá.
“Buông thả đi.” Roarke điên cuồng muốn chiếm đoạt Eve. Nhưng sự vùng vẫy của cô để kiềm chế lại vừa thách thức vừa gây tức giận.
“Em không thể.”
“Anh sẽ làm cho em buông thả, và anh sẽ xem điều đó xảy ra.” Roarke trượt ra sau người Eve, cảm nhận từng sự run rẩy và rung động cho đến khi mặt anh ta sát gần mặt cô lần nữa. Roarke ép chặt lòng bàn tay lên gò giữa hai đùi Eve.
Hơi thở của Eve thoát ra thành tiếng rít. “Mẹ kiếp. Tôi không thể.”
“Nói dối,” Roarke nói khẽ, rồi trượt một ngón tay xuống, lên người Eve, vào trong cô. Tiếng rên của anh ta hòa lẫn tiếng rên của Eve, nóng bỏng, ướt sũng, cố giữ lấy tự chủ, Roarke tập trung vào mặt Eve, vào sự thay đổi từ hoảng hốt sang sốc, từ sốc sang vô vọng đờ đẫn.
Eve cảm thấy bản thân trôi đi, vùng vẫy chống lại nhưng lực kéo quá mạnh. Ai đó đã thét lên khi cô rơi ngã, rồi thể xác cô nổ tung bên trong. Trong một khoảnh khắc, độ căng thật dữ dội, sau đó mũi giáo khoái lạc bắn vào cô, quá sắc bén, quá nóng bỏng. Mê mẩn, mất phương hướng, Eve rũ đi.
Roarke phát điên.
Anh ta lôi Eve quỳ lên, đầu cô nặng nề ngả trên vai anh. “Lần nữa,” Roarke ra lệnh, nắm tóc Eve kéo ngửa ra sau và cưỡng đoạt miệng cô. “Lần nữa đi, khốn kiếp.”
“Vâng.” Sự việc diễn ra nhanh chóng. Nhu cầu giống như hàm răng nghiến bên trong Eve. Được tự do, đôi bàn tay cô chạy khắp người Roarke, thân xác cô trơn tru uốn ngửa ra để môi anh ta có thể nếm những nơi nó thích và cảm nhận điều đó.
Cơn cực khoái tiếp theo của Eve gợn xuyên qua Roarke như những móng vuốt. Với tiếng gì đó nghe như gầm gừ, anh ta xô Eve nằm ngửa, nâng hông cô lên cao và thọc bản thân vào trong cô. Eve khép lại bọc lấy Roarke, một quả đấm nóng bỏng, tham lam.
Móng tay Eve cào lưng Roarke, hông cô nhấp nhô lên xuống trong khi Roarke đâm ngập vào. Khi đôi bàn tay yếu ớt của cô tuột khỏi bờ vai bóng nhẫy mồ hôi của Roarke thì anh ta trút bản thân mình vào trong Eve.