Cái ánh mắt từng xem thường tôi đang run rẩy, và đó là một cảnh tượng đầy thỏa mãn để xem.
Tôi ngưng nụ cười đang nở trên khuôn mặt của mình rồi lạnh lùng, nói với vẻ mặt nghiêm trang.
“Có cần ta chỉ ra mọi thứ không? Ông biết ta bị đau họng mà.”
Đây là biểu cảm thường được dùng bởi những quý tộc có địa vị cao quý, người không cần phải tôn trọng bất kỳ quý tộc có địa vị thấp hơn nào khác nữa.
Ví dụ như, thanh kiếm của đế quốc, công tước Eckart, người mà không cần phải kiêng dè ai ngoại trừ hoàng tộc.
“T-Tôi xin lỗi, thưa tiểu thư!”
Quản gia dường như đã hiểu được hàm ý của việc này.
Ông ta ngay lập tức quỳ xuống nền nhà như thể cách ông ta đứng đầy tự tin không kiêng nhường vừa rồi dường như chưa từng tồn tại.
“Là, là tôi đã mắc sai lầm khi quá vội vàng mà không suy nghĩ. Xin người hãy tha thứ cho tôi…….”
Nhìn thấy cảnh này, tôi như thấy mình tỉnh táo hẳn ra.
Cái cảm giác mà tôi có từ sáng cho đến trước khi tôi đi ngủ bây giờ đã được lấp đầy bởi sự tươi tắn này.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi tôi cảm thấy có lẽ đối xử như thế này là quá quắt với người lớn tuổi hơn mình, nhưng tôi vẫn không kêu ông ta đứng dậy.
Đó là vì Penelope đã từng kính trọng người này, người mà đã phớt lờ cô ấy hơn sáu năm.
“………Ta nghĩ từ giờ trở về sau ta sẽ khó mà nhìn mặt ông dù chỉ một chút.”
Tôi nói, vừa lạnh lùng nhìn xuống ông quản gia.
“Dĩ nhiên tôi không nghĩ chỉ một mình tôi cảm thấy như vậy.”
Tôi chỉ có thể nói ra những lời mình thật sự muốn khi tôi quay lưng lại với ông ta.
“Vậy nên nếu ông muốn làm xong bất cứ chuyện gì liên quan tới ta, hãy cử ai khác đến thay vì tự mình đến đây đi.”
“Nhưng tiểu thư, ý kiến chọn người hầu mới không phải của tôi…….”
“Đồng ý hay là không?”
Tôi lạnh lùng cắt lời ông ấy.
“Tất cả những gì ta muốn nghe là một trong hai.”
“……Vâng, tôi hiểu rồi thưa tiểu thư.”
Ông quản gia trả lời với một vẻ mặt nhăn nhó rõ ràng.
“Nhưng về bữa tối…..”
“Ta không cần nên ra ngoài đi.”
Là những từ cuối cùng của tôi với ông ta, tôi ngay lập tức xoay người đi mà thậm chí không cần nhìn thấy ông ta đứng lên.
Sau đó, tôi nghe rõ tiếng bước chân dần rời căn phòng.
Cạch-.
Cánh cửa đóng lại khác với cách nó được mở ra.
Căn phòng lại chìm trong bóng tối lần nữa.
Tôi cảm thấy cơn lo lắng chạy dọc qua người ngay sau đó, suy nghĩ về những gì mình vừa làm.
Nếu ông ta báo cáo lại mọi chuyện với công tước thì sao?
“Chà, dù sao thì ông ta có thể làm gì nữa chứ.”
Thậm chí là như vậy, thì ông ta cũng sẽ không làm được gì.
Bây giờ tôi cũng không thể làm gì được, và tôi có thể lặp đi lặp lại hành động khi nãy nếu nó giúp Penelope cảm thấy đỡ bất công hơn.
Bên cạnh đó, nó chỉ là vài từ trách phạt mà thôi.
Tôi không gây ra một trận ồn ào và quăng ném đồ đạc hay la hét gì cả.
Bạn có thể tăng danh tiếng khi chơi trò chơi bằng cách cải thiện mối quan hệ với mọi người xung quanh.
Về sau điều đó sẽ giúp bạn mở ra cái kết của tất cả 5 nhân vật.
Tuy nhiên tôi không có dự định làm điều đó như cách mà bạn làm ở trò chơi thật sự.
Bởi vì tôi không cần xem tất cả cái kết, sẽ thật lãng phí nếu hao tốn cảm xúc lên người mà không có liên can gì đến mình.
‘‘Danh tiếng, cái con khỉ. Mình đã quá bận rộn với việc duy trì mức yêu thích của các nhân vật để sinh tồn rồi.’’
Tất cả những điều này chỉ có thể được hoàn thành khi chơi trò chơi. Còn thực tế thì thật sự là quá nhiều việc.
Tôi nhắm mắt lại lần nữa, gạt mọi suy nghĩ qua một bên.
Đã đến lúc quay trở lại giấc ngủ, mà đã bị gián đoạn bởi ông quản gia, và còn có Penelope trong giấc mơ của tôi nữa.
***
Penelope dường như là một người siêng năng, bởi cái cách tôi mở mắt dễ dàng vào buổi sáng mà không cần tới sự trợ giúp của một người hầu.
Điều này khá bất ngờ khi nhìn lại tính cách của Penelope.
Tôi bật dậy từ trên giường và duỗi người một chút. Sau đó, ai đó gõ cửa phòng tôi như thể họ đã đợi tôi thức dậy từ nãy giờ.
Cốc cốc-.
Trong một lúc lâu, tôi vẫn còn ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Vì tôi tò mò liệu rằng lời cảnh cáo tối qua của tôi có tác dụng hay không.
Chắc chắn là không phải ông quản gia gõ cửa bởi cánh cửa phòng đã không chợt mở sau một lúc không có tiếng phản hồi.
“Ai đó?”
Tôi cuối cùng cũng mở miệng và xem thử ai bước vào.
“Tiểu thư, là Reina.”
Đó là trưởng hầu gái.
Dường như cách tôi dùng tối qua đã có hiệu quả.
Thật là một kết quả đáng thõa mãn.
“Vào đi.”
Cạch. Cách cửa mở ra, một người phụ nữ trung niên bước vào.
“Tiểu thư ngủ ngon chứ?”
“Ngươi đến có việc gì?”
“Tôi đến vì việc chọn hầu gái thân cận cho người. Tiểu thư đã có ý định chọn ai chưa?”
‘‘Không đời nào có lấy một người nào sẵn sàng đâu.’’
Tôi không trả lời trưởng hầu gái.
Sau đó bà ta lại mở miệng nói như thể đã đoán trước được việc này.
Từ tiếp theo vuột khỏi miệng bà ta dĩ nhiên không phải là ai đó tự nguyện.
“Nếu tiểu thư không có, vậy việc chọn hầu gái mới…..”
“Hầu gái phục vụ ta trước đây là ai?”
“Tiểu thư đang nói đến Emily ư?”
“À, đúng, Emily.”
“Không phải cô ta bị sa thải khỏi dinh thự rồi sao?”
“Không, nhưng mà….”
“Vậy cô ta đang làm gì?”
Ánh mắt của bà ta như đang muốn nói tại sao tôi lại hỏi nhiều như vậy.
“…Cô ta bị phạt làm việc giặt giũ trong ba tháng kể từ bây giờ, vì đã không thể phục vụ tốt cho tiểu thư.”
“Thật thế à?”
“Nhưng tại sao người….”
Sự lo lắng bắt đầu hiện hữu trên gương mặt của bà ta, chiếc mặt nạ đầy tự tin đang dần dần biến mất.
‘‘Dường như bà ta biết vắn tắt chuyện xảy ra trước đó.’’
Hoặc có lẽ bà ta chính là kẻ xúi giục sau lưng cô hầu gái đó.
Tôi bình tĩnh nói, gạt bỏ mọi nghi ngờ qua một bên.
“Kêu cô ấy tiếp tục làm hầu gái thân cận của ta.”
“…….Sao cơ ạ…?”
“Thật là khó chịu khi không có ai phục vụ ta ngay được. Thậm chí ta có chọn ai đi nữa thì họ cũng sẽ vụng về trước khi học được mọi thứ. Trong trường hợp này, người hầu gái đã có kinh nghiệm không phải là tốt hơn sao?”
Nếu là Penelope, thì cô ấy sẽ không bận tâm với những thông tin không quan trọng này.
Nhưng vì đây là yêu cầu của tôi, tôi quyết định quan tâm đến vấn đề này nhiều hơn.
“Nếu đã hiểu rồi, vậy thì ta yêu cầu bà mang cô ta đến đây. Ta để việc đó lại cho bà đấy.”
Tôi mỉm cười với bà hầu gái trưởng đang kinh ngạc há hốc không thể nói nên lời.
“N-Nhưng mà tiểu thư. Cậu chủ Reynold cũng trừng phạt đứa nhóc ấy vì bạc đãi tiểu thư, nên…”
“Vì vậy, bà không thể à?” “……..”
Tôi ngưng cái cớ của bà ta lại và hỏi.
Sau đó trưởng hầu gái ngậm miệng lại, một lần nữa không thể thốt lên một chữ nào.
Chuyện này đang tiến triển rất tốt.
Chỉ mới qua hai ngày, và những người hầu trong nhà này không bao giờ ngay lập tức làm những điều mà tôi sai bảo.
Tôi phải trách mắng hoặc cảnh báo họ.
‘‘Mọi chuyện đã luôn như thế này sao?’’
Cách cư xử theo chức danh và giai cấp là điều tất yếu trong một cuốn tiểu thuyết hoặc một bộ phim.
Tuy nhiên ở chế độ thường, dù không rõ lắm nhưng tôi nhớ cái cách mà mọi người trong dinh thự nghe lời nữ chính và làm mọi việc mà cô ấy yêu cầu.
Tôi bắt đầu cảm thấy phiền phức nhưng chưa tới một phút sau tôi quyết định nghĩ về việc này như một chuyển biến tích cực.
“Sẽ thật là tốt nếu bà làm theo mọi chuyện mà ta bảo bà làm……..”
Thậm chí khi tôi nói
“Ta yêu cầu bà” hoặc “Ta sẽ để việc đó lại cho bà” trong câu.
Những từ đó được thêm vào để nói lên sự tin tưởng và nài xin.
Tôi thật sự phải giải quyết mọi chuyện theo cách mà Penelope đã làm ư?
“Ta đã nói là việc này rất khó chịu. Nếu ta đã bảo bà rồi, thì hãy mang cô ta tới. Hay là trưởng hầu gái đây muốn thành hầu gái thân cận của ta sao?”
“Vậy tôi sẽ đưa cô ta đến sau khi xin phép công tước, thưa tiểu thư.”
Đó là sự tuyên bố rằng cuối cùng rằng bà ta cũng không làm theo những gì tôi nói.
Tôi cười thầm cái tình huống lố bịch này.
“Không, bà không cần đâu. Bây giờ ta sẽ tự mình đến gặp cha.”
Tôi lập tức đứng dậy.
“Khi ta đến đó, ta sẽ kể cho ông ấy nghe chi tiết và chính xác những gì xảy ra hôm đấy. Ta cũng sẽ tiết lộ rằng ta đã tha thứ cho Emily.”
“………..”
“Bây giờ cha ta ở đâu?”
“T-Tiểu thư!”
Trưởng hầu mở to mắt nhìn, như tôi có thể đi ra ngoài bất cứ lúc nào.
Sự việc xảy ra hôm qua đã được giải quyết ổn thỏa bằng một hình phạt dành cho người hầu gái đó, nhưng nếu tôi có liên quan đến nó, thì mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn.
Cô ta ngược đãi công nương.
Và có con trai thứ hai của công tước làm chứng.
“N-Ngài công tước đã đến hoàng cung rồi ạ.”
“Vậy ư? Khi nào ông ấy về thì…..”
“Tôi sẽ mang Emily đến ngay ạ!”
Bà ta nói một cách hoảng loạn, sợ rằng tôi sẽ đến gặp cha.
“Tôi đã không hiểu được tấm lòng nhân từ của tiểu thư, tôi đã già rồi. Tôi thật xin lỗi.”
Nhìn cái cúi đầu của bà ta không khiến tôi cảm thấy khá hơn mà lại cảm thấy có chút đắng cay.
Tôi không có ý định tăng điểm danh tiếng của mình bằng cách làm thân với tất cả mọi người.
Nhưng tôi cảm thấy danh tiếng của mình ngay bây giờ đang chạm tới con số âm rồi.
“Tôi có nên mang Emily đến ngay bây giờ không tiểu thư?”
Bà ta đề nghị, trông hoảng loạn nhưng cũng vẫn cẩn thận.
“Ta mong chuyện này sẽ không có lần sau, Reina.”
Tôi nói với bà ta, vừa nghĩ về việv ngày hôm nay của mình đã bị phá hủy.
“Ra ngoài.”
Emily bước vào phòng tôi với bữa sáng trên tay.
Cô ta chắc hẳn đã nghe điều gì đó khắc nghiệt từ trưởng hầu gái bởi vậy cô ta đến khá sớm sau khi Reina rời đi.
“T-Tiểu thư. Em có chuẩn bị bữa sáng…….”
Tay Emily đặt bữa sáng xuống trước mặt tôi, cả người run cầm cập.
Cô ta dường như đã phải chịu đựng tra tấn về mặt tinh thần sau mọi chuyện hôm qua.
Có vẻ như hành động điên rồ khi ăn đồ ăn bị hỏng của tôi khá xứng đáng vì đồ ăn trên dĩa hôm nay trông ổn.
Xà lách tươi và bít tết căng mọng.
‘‘Bề ngoài trông có vẻ ổn.’’
Nhưng tôi không muốn ăn vì cơ thể tôi đã phải chịu cú sốc từ việc ăn đồ thiu từ hôm qua.
Tôi chậm rãi đưa đồ ăn lên miệng, nhìn chằm chằm vào Emily đang đứng khép nép bên cạnh tôi.
Cô ta không dám chạm mắt tôi.
‘‘Cô ta đang cảm thấy tội lỗi đấy à.’’
Cô ta chắc đang nóng lòng muốn biết tại sao tôi chọn cô ta làm người hầu thân cận lần nữa.
Chưa ăn được phân nửa, tôi đã gọi Emily.
“Emily.”
“D-Dạ, tiểu thư!”
Cô ta, người đang chìm trong suy nghĩ, ngạc nhiên giật nẩy mình với câu đáp lời trong một tông giọng khá lớn.
Tôi đưa một tay về phía cô ta.
“Đưa ta cây kim.”
“Hở? Sao ạ…?”
“Cây kim mà cô dùng để đâm ta mỗi buổi sáng ấy.”
Há hốc! Một giây sau cô ta mới hiểu ra được những gì tôi đang nói.
Cô ta hít một hơi thật sâu, rồi quỳ xuống với khuôn mặt tái nhợt.
“T-Tiểu thư! Em xin lỗi! Hãy tha thứ cho em!”
Thụp thụp. Cô ta xin lỗi trong khi đập đầu xuống đất.
‘‘Thiệt tình. Cô ta làm việc đó rồi giờ xin lỗi như thế này ư?’’
Tôi cảm thấy thật ngớ ngẩn và chán ghét cùng lúc vì tôi không phải là người mà cô ta đang xin lỗi.
Tâm trí tôi muốn đối xử với cô ta tốt hơn, nhưng suy nghĩ đó lại bị gạt đi, và khi đó một giọng nói nguy hiểm sắc bén cất lên.
“Cô không nghe gì từ trưởng hầu gái à? Đừng để ta nhắc lại lần hai.”
“T-Tiểu thư…….”
“Đưa cho ta cây kim.”