Tôi bước vội lên cầu thang vào phòng mình.
Và sau khi nhanh chóng đóng cửa lại, tôi nhảy thẳng lên giường. “Ôi…….”
Cơ thể cứng ngắc của tôi tan chảy ngay khi tiếp xúc với tấm nệm xốp và mềm mại này.
Mới gần đến bữa trưa thôi nhưng tôi cảm giác như thể cả một ngày đã trôi qua vậy. Tôi hít thở một hơi để xoa dịu trái tim đang đập mạnh do cảm giác hồi hộp khi ở cùng Derrick.
Một lúc sau, những điệu cười ngớ ngẩn phát ra từ miệng tôi.
“Ha. Nhìn xem, mình vẫn còn sống đây này.”
Đó không phải là một việc làm vô ích khi tôi liên tục chơi lại trò chơi sau mỗi lần thất bại.
Theo đánh giá của tôi thì tôi vẫn có thể gọi Derrick là ‘đại thiếu gia’ dù cho lúc đó đang vô cùng hoảng loạn.
Một lúc sau, những hình ảnh về trò chơi hiện lên trong đầu tôi. Khi tôi lần đầu tiên thử chơi ở chế độ khó, thanh chỉ độ hảo cảm của Derrick là một trong những mối lo ngại chính đối với tôi, không giống như các nhân vật khác.
Khi tôi đã khiến độ hảo cảm của anh ấy tăng lên được một chút từ những quyết định cẩn thận mà tôi đưa ra, thì nó sẽ lại tụt xuống khi tôi lựa chọn phương án tiếp theo.
Tôi thực sự không biết lý do tại sao. “Sao tâm trạng của anh ta trong trò chơi lại thay đổi thất thường vậy chứ?’’
Nghi vấn của tôi chỉ được giải đáp khi đã trải qua vô số lần chết không thể đếm xuể. Derrick ghét Penelope đến nỗi anh vô cùng kinh tởm khi cô gọi anh là ‘anh trai’.
Đó là lý do tại sao bất cứ khi nào tôi chọn một phương án có từ ‘anh trai’ trong đó, độ hảo cảm sẽ lại giảm xuống.
“Thật khó chiều. Anh ta thậm chí còn tệ hơn tên anh trai cả khốn nạn của tôi.”
Tôi cau mày và phàn nàn. Dù sao, nhờ đó mà tôi đã có thể giữ cho mình sống sót.
‘‘Từ nay đừng bao giờ gọi anh ta là anh trai nữa.’’
Tôi lặp đi lặp lại điều đó vài lần trong đầu.
Tất nhiên, tôi sẽ cố gắng và không đối mặt với anh ta nhưng tôi phải ghi nhớ điều đó để phòng ngừa trường hợp một số thứ không lường trước được xảy ra.
Nằm trên giường suy nghĩ này nọ, tôi bắt đầu cảm thấy mơ hồ.
‘‘Mình cần ăn chút gì đó.’’
Thức ăn là nguồn năng lượng chính cần thiết cho mọi thứ. Bây giờ là giờ ăn trưa rồi.
Tuy nhiên, từ cú sốc mà tôi đã trải qua ngày hôm nay, tôi không thực sự cảm thấy đói.
‘‘A, sao cũng được.’’
Vì cảm thấy lười biếng, tôi nhắm mắt lại. Ngủ là điều đầu tiên trong tâm trí mình. Có lẽ là do tôi muốn trốn tránh thực tại. Ngay sau khi nhắm mắt, tôi sớm chìm vào giấc ngủ.
“Tại sao cái này lại ở trong phòng của cô?”
Tôi có thể nghe thấy được trên đầu có một giọng nói lạnh hơn những viên pha lê giữa mùa đông.
Sau đó, có một tiếng hét lớn từ bên cạnh.
“Trả lời đi, đồ cɧó ©áϊ lén lút! Cô đã trộm nó!”
“Reynold.”
Công tước cảnh báo Reynold, người đang phun ra những lời tục tĩu. Anh ta dường như không kiềm được sự tức giận của mình, thể hiện qua việc ngậm chặt miệng lại và bắt đầu dậm chân tại chỗ.
‘‘Chuyện gì thế này?’’
Tôi ngây người nhìn quanh nơi này rồi hạ thấp đầu xuống. Hai bàn tay nhỏ nhắn. Tôi có thể nói ngay, đây là giấc mơ của Penelope.
“Nói đi, Penelope. Làm thế nào mà con có chiếc vòng cổ của Công nương Yvonne hả? Ta nghĩ mình đã nói với con rằng con không thể vào phòng rồi mà.”
“Cha. Con đã nói rồi, con cɧó ©áϊ đó không nghi ngờ gì nữa chính là người đã ăn cắp chiếc vòng cổ!”
Ngay cả khi có lời cảnh báo của công tước, Reynold vẫn không kiềm được cơn thịnh nộ của mình.
Penelope trừng mắt nhìn cậu ta một cách chết chóc khi cô hét lên.
“Em không ăn cắp nó! Em không làm gì cả!”
“Câm miệng! Đừng nói dối nữa! Thế thì tại sao món quà mà cha tặng cho Yvonne lại được tìm thấy ở ngăn kéo trong phòng của cô?”
Reynold hét lên với chiếc vòng cổ lủng lẳng trên tay.
Đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy món trang sức đó. Không nghi ngờ gì, Penelope hét lên và không chịu thừa nhận bất cứ điều gì.
“Em không biết! Em chưa bao giờ vào căn phòng đó cả!”
“Tôi đã thấy tất cả.”
Chính vào lúc đó. Một người đàn ông bước ra từ trong đám đông, lướt qua mọi người.
Công tước và Reynold quay lại đối mặt với ông ta.
“Quản gia.”
“Tôi đã thấy tiểu thư Penelope lên xuống tầng ba thường xuyên trong vài tuần nay. Tôi đã kiểm tra chỉ để đề phòng nhưng cửa phòng của tiểu thư Yvonne không khóa.”
Ánh mắt của mọi người, bao gồm cả công tước, đều đổ dồn về phía cô gái nhỏ. Ngay cả Penelope cũng không thể phớt lờ được tất cả những ánh mắt này, coi chúng không là gì được.
“….Không, không phải con.”
Cô bé bước lùi về sau.
Cô bé quả thực là thường xuyên lên tầng ba. Đó là tầng có ít người qua lại nhất, và cũng chính vì nó là tầng kết nối với lối đi lên gác xếp.
Cô bé chỉ lên đó vì không muốn ở cùng với người hầu bạo hành của mình chứ không có ý định ăn trộm bất cứ thứ gì cả.
Thậm chí nó còn là thứ thuộc về tiểu thư thực sự của gia đình công tước.
“Con thực sự không có, Cha ơi! Con chưa hề đặt chân vào căn phòng đó!”
Penelope hét to, nhìn vào công tước. Cô nhìn ông ấy bằng ánh mắt trìu mến và tin tưởng.
Sau tất cả thì chính ông là người đã đưa cô bé đến nơi này.
Tuy nhiên, công tước đã chỉ phớt lờ cô bằng ánh mắt lạnh như băng.
“Quản gia. Khóa kĩ mọi phòng trên tầng ba. Đặc biệt là phòng của Yvonne.”
“Tất nhiên, thưa công tước.”
“Ngoài ra, ngày mai hãy gọi người làm trang sức đến dinh thự.”
“C, cha…….”
Penelope chết đứng tại chỗ, khuôn mặt tái nhợt như một tờ giấy trắng. Công tước không nói một lời nào với cô khi rời khỏi nơi này.
“Cô nên rời khỏi dinh thự khi chúng tôi bảo cô, đồ ngu ngốc.”
Reynold thì thầm sau khi chắc chắn rằng công tước đã rời đi.
Sau đó, cậu ta thô bạo đẩy Penelope và đuổi theo công tước.
“Rác rưởi.”
Derrick lạnh lùng lẩm bẩm, nhìn Penelope lăn lộn trên mặt đất như nhìn một thứ rác.
Khung cảnh thay đổi.
Sau đó, Penelope đã đến nhiều cửa hàng và mua một lượng lớn đồ trang sức và phụ kiện. Cô ấy tiêu nhiều tiền đến nỗi Derrick và Reynold đã phát điên lên nói
“Một con cɧó ©áϊ không biết thân biết phận”.
Và sau vụ việc đó, cô ấy không bao giờ gọi công tước là ‘cha’ nữa. ……
Cốc cốc.
Chỉ là những âm thanh nhỏ thôi cũng đủ khiến tôi tỉnh giấc.
Tôi ngái ngủ mở mắt.
Cốc cốc cốc.
Một loạt những tiếng gõ cửa khác xuất hiện sau khi không nhận được câu trả lời từ tôi.
Tiếng gõ có vẻ gấp gáp khiến tôi nhận ra sự tức giận và nóng nảy của người này.
Tôi từ từ ngồi dậy và mở miệng.
“Ai đó…….”
Cạch-.
Tôi chưa kịp nói hết câu thì cánh cửa đã bật tung.
“Thưa tiểu thư. Là tôi.”
Một ánh sáng rực rỡ chiếu vào phòng từ nơi cánh cửa được mở ra.
Căn phòng tối om, từ đó có thể biết được rằng có vẻ như mặt trời đã lặn. Mắt tôi bỏng rát vì ánh sáng đột ngột chiếu vào phòng và cau mày khi tôi nhìn sang người mở cửa.
“Quản gia……?”
“Tôi đến đây vì có việc gấp.”
Không có mấy khi quản gia đến tìm tôi một cách vội vàng như vậy.
Sau đó, tôi nghĩ rằng tôi cảm thấy trái tim của mình trũng xuống. Thậm chí còn hơn thế nữa từ giấc mộng mà tôi vừa mơ thấy.
“Có việc gì khẩn cấp vậy?”
Có phải lũ ranh đó lại đổ lỗi cho tôi không?
Bây giờ tôi lại có tội gì nữa đây?
Giọng tôi phát ra vô cùng run rẩy khi hỏi câu đó. Người quản gia giải thích lý do tại sao ông ta xông vào phòng tôi:
“Tôi nghĩ tốt nhất là nên chọn hầu gái riêng mới cho tiểu thư trước bữa tối, vì vậy…….”
Đầu óc tôi trở nên trống rỗng trước những lời nói ra một cách dửng dưng từ miệng của một người đàn ông.
“Đợi đã.”
Tôi đưa tay lên và ngăn lời nói của ông ta lại. Người quản gia dừng lại.
Tuy nhiên, ông ta có vẻ không hài lòng với việc đó vì thế ông hơi nhíu mày.
‘‘Chỉ thế thôi à?’’
Điều đầu tiên tôi cảm thấy khi nghe được những gì quản gia nói là nhẹ nhõm một cách kỳ lạ. Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, cơn thịnh nộ bắt đầu xâm chiếm cảm giác nhẹ nhõm đó.
‘‘Sao ông ta lại mở cửa và vào phòng mà không có sự cho phép của tôi chỉ để chọn ra một hầu gái mới chứ……?’’
Tôi chết lặng trước lý do mà người quản gia đã nêu.
“……Quản gia này.”
Tôi gọi ông ta bằng một giọng trầm, thấp.
“Vâng, thưa tiểu thư.”
“Tên của ông là gì?”
“….Xin thứ lỗi, gì cơ?”
Ông ta hỏi như thể đó là một câu hỏi bất ngờ.
Tôi quyết định làm bộ dạng bao dung và lặp lại lời mình cho ông.
“Tên ông là gì?”
“….Là Pennell, thưa tiểu thư.”
“Vậy thì tên ta là gì thế?”
“Tiểu thư à. Sao đột nhiên cô lại hỏi những câu này…..”
Ông ta dường như không thích tôi hỏi những câu hoàn toàn không liên quan đến chủ đề ở đây.
Nếp nhăn giữa chân mày của ông ta trở nên sâu hơn.
“Trả lời những gì mà ông vừa được hỏi đi. Tên của ta là gì?”
“….Tiểu thư là Penelope Eckart.”
Ông ta trả lời, không có bất kì lựa chọn nào khác.
“Phải. Penelope Eckart, một quý tộc.”
Tôi gật đầu và nhấn mạnh khi nói ra tên của mình. Sau đó tiếp tục nói:
“Tôi chưa bao giờ nghe nói về bất kỳ quy tắc lễ nghĩa nào cho phép những người không có họ có thể xông vào phòng của quý tộc mà chưa có sự cho phép cả. Ông đã nghe về nó chưa?”
*Nếu không có họ, có thể họ là thường dân, nhưng nếu có, họ thường là quý tộc.
Penelope quá ngốc nghếch.
Nếu cô ấy tức giận đối với những sự ngu dốt và lòng hận thù này, thì cô ấy không la hét và làm ầm lên, mà thay vào đó, hãy sử dụng danh hiệu và cấp bậc của mình như một quý tộc để cho những người thấp kém hơn ý thức được vị trí của họ.
Để họ không thấy cô là người dễ bị bạc đãi nữa.
‘‘Quý tộc được gia đình công tước chính thức nhận nuôi’’.
Và một tiếng ‘công nương’ ở đó.
Thật là một danh hiệu lý tưởng để sử dụng trong những trường hợp như thế này.
Nó tốt hơn là ‘một đứa con hoang vô danh của một gia đình giàu có’.
“Thêm vào đó, chuyện một người đàn ông xông vào phòng của một cô gái quý tộc trẻ tuổi mặc kệ họ có muốn hay không có vẻ là trường hợp thường sẽ xảy ra với thường dân.”
“…….”
“Ta nói có đúng không?”
Tôi cười ngây ngô sau khi dứt lời.
Tất nhiên, đúng như mong đợi, hiệu quả rất tuyệt vời.
“T, thưa tiểu thư!”
Người quản gia hoảng sợ hét lên, nghe thấy những lời tôi nói mà không ai khác có thể nghe được.