Chương 2 Đau lòng

“Thưa tiểu thư. Đã đến lúc phải thức giấc rồi.”

Tôi nghe thấy ai đó thì thầm bên tai mình.

Ngay cả khi đang ngủ say, tôi vẫn bị đánh thức bởi sự hiện diện vô cùng nhỏ của một người nào đó. Chính vì không tin vào những gì đã xảy ra với mình, tôi thao thức cả đêm, hy vọng rằng tất cả chỉ là một giấc mơ.

Tôi đã rất mong bản thân tỉnh dậy khỏi giấc mơ này, và có lẽ tôi đã ngủ thϊếp đi ngay sau đó.

“Tiểu thư à.”

Giọng nói thận trọng lại vang lên. ‘Cô ấy đang gọi mình phải không?’ .Hai người đàn ông có đôi mắt xanh ấy đã rời đi, và theo những gì tôi nhớ được rằng, không hề có ai ở trong căn phòng này ngoại trừ tôi cho đến phút cuối cùng trước khi tôi thϊếp đi vào đêm qua.

Vì thế, người được gọi là “Tiểu thư” trong căn phòng này chỉ có thể là một mình tôi mà thôi.

“…”

Tôi đã rất uể oải khi chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân nên không thể đáp lại lời gọi đó ngay lập tức.

Một lúc sau, tôi nghe được tiếng sột soạt từ sau lưng. Bây giờ tôi đã phần nào tỉnh táo sau giấc ngủ và định lấy sức để đứng dậy khỏi giường.

Bỗng nhiên, tôi cảm nhận được một cơn đau dữ dội trên cánh tay đặt bên ngoài tấm chăn.

“Ách!”

Tôi lập tức mở mắt theo bản năng. Rồi hét lớn và ngay tức khắc đứng dậy khỏi chỗ nằm, đá văng chiếc chăn ra xa.

Tiếp đó, tôi kéo tay áo lên để kiểm tra cánh tay bị đau của mình.

“C, cái này là.….”

Tôi bị sốc đến mức há hốc mồm khi nhìn thấy lớp da thịt lộ ra dưới tay áo ngủ màu xanh da trời. Cẳng tay nhỏ nhắn yếu ớt hằn vết sẹo thâm tím do mũi kim đâm.

Nếu đây không phải da người mà xem như là một tấm vải rách nát, thì nằm chằng chịt trên đó là những cái lỗ có thể nhìn thấy được. Tôi vẫn còn bàng hoàng khi chứng kiến một giọt máu trên cánh tay của mình.

“Người đã tỉnh rồi.”

Một giọng nói thản nhiên bất cần đến từ phía cạnh giường. Tôi quay đầu về hướng đó và nhìn thấy một cô gái tóc nâu với rất nhiều tàn nhang trên mặt. Cô ấy là một người hầu. Trong hình ảnh minh họa, khuôn mặt của tất cả hầu gái đều không được miêu tả rõ và ai cũng đều mặc trang phục người hầu giống nhau.

Kể cả cô hầu gái đang đứng trước mặt tôi bây giờ. Tôi không biết cô ta đã giấu cây kim dùng để đâm tôi ở đâu, nhưng trong tay cô ta không có gì cả. Cô đang quan sát tôi với vẻ mặt giễu cợt cùng một chút hài lòng.

“Cô ta bị làm sao vậy, mình có làm gì cô ta đâu!”

Tôi mở miệng với ý muốn quát cô ta.

“……!”

Tuy nhiên, tôi không thể phát ra được từ nào mặc dù đã cố gắng hết sức.

“Sao ngay cả trong tình huống này mà cũng không có thứ gì giúp được mình thế nhỉ? Chết tiệt!”

Khi tôi chỉ trừng mắt nhìn người hầu gái đó mà không nói lời nào, cô ta hành động như thể chưa hề có gì xảy ra.

“Tôi đã chuẩn bị sẵn nước cho người trong phòng tắm rồi nên hãy vào đó và tắm rửa trước đi, thưa tiểu thư.”

Một nụ cười xấu xa hiện lên trên gương mặt của cô ả khi bắt đầu dọn giường. Cô ta dường như đã quen với việc đối xử với cơ thể này như thế.

Tôi vẫn ngồi yên đó, cắn môi dưới của mình, nhưng lại bị buộc phải vào phòng tắm bởi vì cô hầu đó đã đẩy tôi. Cô ta nói với tôi rằng mình đã chuẩn bị nước tắm, nhưng thứ duy nhất trong căn phòng trống không kia là một chậu nước lạnh.

Nó lạnh cóng như nước đá khiến tôi vừa chạm đầu ngón tay vào đã nổi da gà.

“Mình cũng không trông mong đợi bất kì sự hầu hạ nào trong việc giúp mình tắm rửa cả, nhưng như thế này thì thật quá đáng.”

Đã có một vài câu chuyện kể về việc nhân vật phản diện bị đối xử tồi tệ hơn bao giờ hết, nhưng không có cái nào giải thích cụ thể việc này cả.

Lại một lần nữa, tôi buộc phải chấp nhận thực tế tàn nhẫn này. Rằng tôi đã thực sự xuyên vào trò chơi. Tôi kéo tay áo lên để nhìn vết sẹo với máu khô xung quanh nó một lần nữa, và khi đó tôi đã gần như muốn khóc.

“Gì đây. Đâu có cảnh nào giống thế này xuất hiện trong trò ch….”

Đột nhiên, một hình ảnh hiện lên trong đầu tôi như lời nhắc nhở. Đó là hình ảnh minh họa của nhân vật phản diện với chiếc váy hở vai. Không giống như các hình minh họa khác, những hình vẽ không có dù là những lỗi nhỏ nhất, trên hình minh họa của nhân vật phản diện có một số chấm nhỏ được vẽ trên cánh tay.

“Điên thật mà. Mình đã thực sự nghĩ đó là những vết bớt!”

Nếu không phải vậy thì có lẽ đó là một thứ quan trọng sẽ được đề cập đến trong một trong những câu chuyện mà tôi không mở khóa được…… Chẳng ai biết đó là những dấu vết chứng minh cho sự ngược đãi đối với nữ phản diện cả.

Mặc dù điều này thật khó tin, nhưng một lần nữa tôi lại ngạc nhiên về tình tiết của câu chuyện.

“Thưa tiểu thư. Bữa sáng đã được chuẩn bị xong. Cô đã tắm xong chưa?”

Cô hầu đó thúc giục từ phía bên kia cửa phòng tắm.

“Ôi, phải nói rằng cô ta không hề hợp để ở cùng một chỗ với mình.”

Tôi cảm thấy bực mình nhưng không còn cách nào khác, tôi lại nhúng tay vào chậu nước lạnh cóng. Đối với tôi, một người đã phải chịu đựng những điều tồi tệ trong nhiều năm từ lũ anh trai khốn nạn, thì thứ này thậm chí không đủ để gãi ngứa.

Dù sao thì tôi cũng là một nhân vật phản diện, vì vậy trong thời gian ở đây, tôi muốn dùng kim chích con ‘cɧó ©áϊ’ đó như cách cô ta đã làm với tôi nhưng tôi cần thêm thời gian để điều tra mọi thứ trước đã.

Bởi vì thật không may rằng, tôi đang ở trong tình trạng không thể nói ra một cách thoải mái những gì mình muốn. Khi tôi bước ra khỏi phòng tắm, lấy khăn lau khô mặt, tôi có thể thấy trên bàn đã bày sẵn một ít thức ăn như người hầu đã nói.

Dường như tôi thậm chí đã phải dùng bữa trong phòng. Có lẽ bởi vì tôi đã bị cấm túc bởi con trai cả của công tước.

“Hãy ngồi xuống đi, thưa tiểu thư.”

Tôi bị cô ta đẩy vào chỗ ngồi ở cạnh bàn. Ngay sau đó, tôi không thể làm gì khác ngoài cau mày. Những món được chuẩn bị trong bữa ăn dù là để cho con người nhưng trông hoàn toàn không thể ăn được.

Trên đĩa là một miếng bánh mì mốc xanh và trong bát là một loại súp đặc sệt màu xám với những thứ không xác định được nổi xung quanh.

“Mau ăn đi. Tôi biết người đang đói mà.”

Cô ả hầu gái cười thật tươi khi giục tôi ăn. Tôi nghiến răng tức giận trừng mắt nhìn cô ta.

Một cái khung màu trắng hiện ra ngay trước mắt tôi.

1. (Lật bàn) Cái gì thế này? Cô điên rồi sao?! Kêu đầu bếp ra đây cho tôi ngay! Ngay lập tức!

2. (Nhét nĩa vào miệng cô hầu gái) Cô bảo ta ăn những thứ mà ngay cả

chó cũng không muốn ăn sao? Vây thì sao cô không thử ăn trước đi!

3. (Ăn nó.)

Tôi đã phải nhận lấy kết quả ‘trò chơi kết thúc’ hai lần ở cảnh này. Khi tôi chọn cái số 1, tất cả người hầu đã chạy đến chỗ công tước và tỏ ra đáng thương, tội nghiệp để tố cáo hành động gây rối của nhân vật phản diện.

Con trai của công tước, người cấm túc nữ phản diện đã nghe được điều này và trở nên cực kì tức giận đến mức anh ta cấm không cho bất cứ ai đưa đến cho tôi dù là một giọt nước trong suốt những ngày bị cấm túc.

Vì vậy, tôi đã chết trong cơn đói.

Ở lượt tiếp theo, tôi chọn số 2. Sau đó, con trai của công tước tình cờ đi ngang qua, đã nhảy vào để kéo nữ phản diện ra khỏi người hầu gái. Trong suốt quá trình đó, nữ nhân vật phản diện đã bị đẩy một cách thô bạo, và rồi ngã xuống với chiếc nĩa đâm ngay vào cổ của cô ấy. Đó thực sự là một cái chết vô lý.

“Cuối cùng thì chỉ còn lại một phương án để chọn.”

Cảnh này có lẽ là tập phim kể về mối quan hệ giữa nhân vật phản diện – người trở thành nữ chính, và những người làm việc trong dinh thự trong thời gian dài.

Tuy thế, ngay từ đầu tôi đã không muốn nhìn thấy cảnh nữ chính bị ngược đãi nên đã bỏ qua phân cảnh này sau khi bị chết hai lần. Đó là bởi không chỉ riêng gì tập này, vì còn có đến hàng chục tập phim mà tôi phải mở khóa được bằng bất cứ giá nào.

Tuy nhiên, trước mắt tôi vào lúc này đây lại không có nút ‘Quay lại’ nào để có thể đi đến trang chọn tập phim để xem cả.

“Chết tiệt…….”

Tôi sầu não trừng mắt lườm cô hầu gái đứng bên cạnh khi nhấn vào lựa chọn số 3 một cách bất lực. Như thể có ai đó đang điều khiển, cơ thể tôi bắt đầu tự chuyển động mà không cần đến sự cho phép của bản thân.

Tay tôi cầm thìa xúc từng thìa canh thối. Ý chí không muốn ăn thứ này có lẽ đã ảnh hưởng đến cử động của tôi nên bàn tay cầm thìa bắt đầu run lên khi đưa đến miệng.

Những giọt chất lỏng màu xám rơi trên bàn. Cho dù ý chí có mạnh mẽ đến đâu, tôi cũng không thể ngăn được cơ thể mình tự di chuyển. Cuối cùng, thìa súp đã được đưa vào khuôn miệng đang bị buộc phải há ra của tôi.

“Oẹ…”

Tôi cảm giác được sự ấm nóng của chất lỏng màu xám trên lưỡi mình. Cũng vào lúc đó, cảm nhận được mùi vị khủng khϊếp của nó.

Đây không còn là đồ ăn nữa rồi. Nó là mùi vị của rác hữu cơ đã đun sôi. Cơ thể tôi tiếp tục tự hoạt động khi nó bị ép phải nuốt nước rác, nó vào trong miệng tôi rồi trôi xuống cổ họng.

“Hà!”

Cô hầu gái nhìn tôi từ nãy đến giờ, hoảng hốt thở gấp, như thể cô ta không nghĩ rằng tôi sẽ thực sự ăn nó.

“Eo ôi, mình cảm thấy bản thân sắp nôn đến nơi rồi”

Tôi bịt miệng lại và vô cùng cố gắng để quên đi cảm giác khó chịu trong người vào lúc này.

“Chỉ lần này thôi đã đủ lắm rồi.”

Và tôi sẽ không chết chỉ vì ăn một thìa rác hữu cơ đâu. Tôi thở phào nhẹ nhõm vì bản thân đã vượt qua một phân cảnh một cách an toàn.

Và đó chỉ là do tôi hiểu nhầm mà thôi. Bởi vì bàn tay đang cầm thìa của tôi vẫn chưa dừng lại.

“Nó đang làm gì vậy! Gì-!”

Thậm chí ngay sau đó, tôi phải tiếp tục cầm chiếc bánh mì bị mốc xanh và múc nước súp màu xám đưa vào miệng. Hành đồng này không phải do ý muốn của tôi.

Khuôn mặt của cô ả hầu gái tái nhợt khi nhìn thấy tôi cưỡng chế ăn những thức ăn đã quá hạn. Cơ thể tôi lặp đi lặp lại những chuyển động điên cuồng đó và rồi dừng lại khi con trai của công tước tình cờ bước vào.

“Cô đang làm gì vậy?”

“T, thiếu gia Reynold!”

Cô hầu gái hoảng hốt trước sự xuất hiện đột ngột của một dáng người.

“Oẹ, oẹ!”

Mặt khác, tôi không có thời gian để tập trung vào việc đó. Tôi phải che miệng mình bằng hai tay thật nhanh. Tôi đã nôn rất nhiều và cảm thấy như thể mọi thứ mình đã ăn ngày hôm nay sẽ trào ra bất cứ lúc nào.

“Sao mình lại phải trải qua những điều này cơ chứ?”

Tôi đã nếm đủ những thứ ôi thiu này trước khi xuyên vào trò chơi rồi. Đã rất nhiều lần tôi phải hứng chịu tất cả nỗi đau từ hai tên anh trai độc ác trong căn nhà như địa ngục trần gian ấy.

Nhưng giờ tôi lại phải trải nghiệm chúng một lần nữa ngay cả trong thế giới hư cấu này ư?

“Ôi, Oẹeee…….”

Một sợi salvia thoát ra từ miệng tôi, xuyên qua lòng bàn tay. Tôi cảm thấy như mình sắp rơi lệ bởi sự ghê tởm và tình huống bất công này. Tôi rêи ɾỉ như người vừa uống thuốc độc.

Thấy thế, tên tóc hồng tiến lại gần tôi với vẻ mặt kinh ngạc.

“Này, cô có ổn khô-……”

Anh ta ngừng lại. Rồi sững người với vẻ không thể tin được trên khuôn mặt khi nhìn vào những thứ được bày ra trên bàn.

“Cái này…….”

Bánh mì xanh mốc, nước súp hôi thối. Nó là một mớ hỗn tạp gớm ghiếc và không ai có thể đoán được rằng những món này được phục vụ cho một tiểu thư của gia đình công tước.

Ngay cả những dân thường cũng sẽ không ăn những thứ rác này vào bữa sáng. Cảnh tượng một nửa số thức ăn đó biến mất và cô em kế xanh xao của anh ta che miệng lại.

Tên tóc hồng quay đầu lại nhìn người hầu gái, gương mặt của anh ta biến thành nét cau mày vô cùng đáng sợ.

“Này, ngươi vừa cho cô ta ăn gì vậy?”

“T, thiếu gia! Đ, đây là, umm……. ”

Cô hầu gái tái mặt trước luồng sát khí và bắt đầu rùng mình sợ hãi.

Anh ta sẽ không bao giờ nghĩ ra được. Làm thế nào một người chỉ vừa đi ngang qua có thể đoán được tại sao vị tiểu thư giả mạo luôn làm ầm ĩ này, sẽ chấp nhận ăn thức ăn thối rữa được chuẩn bị một cách có chủ đích, mà không có chút phàn nàn nào chứ.

Tên tóc hồng gắt gỏng với cô ả vì không đưa ra câu trả lời hợp lý.

“Đây là điều quá đỗi nhục nhã khi dám chế nhạo gia đình chúng ta! Cô chỉ đơn thuần là một người hầu, mà lại dám làm những việc này với chủ nhân của mình……! ”

“Thưa thiếu gia! Đó, đó là một sự hiểu lầm! Thiếu gia!”

“Câm mồm và cút khỏi đây ngay!”

“T, Thiếu gia!”

“Tôi sẽ giải thích tất cả việc này cho cha và anh trai một cách đường hoàng. Có ai ở ngoài đó không?! Quản gia!”

Note: Salvia là một chi thực vật có hoa trong họ Hoa môi.