Hai người anh hối hận vì đã khiến em gái của mình cảm thấy phiền muộn cùng với việc nhân vật chính chinh phục được trái tim của hai người anh từng chút một đã đủ để tôi lao vào và chìm đắm trong trò chơi này.
Người chỉ muốn thử xem qua trò chơi này thế nào như tôi, giờ đã nghiện nó.
Thật dễ để đạt được kết thúc dù tôi chỉ mới chơi thể loại game này lần đầu.
Tôi phải thật sự đồng ý rằng cái này khá vui, tuy nhiên chế độ bình thường lại quá dễ thậm chí là đối với người mới bắt đầu chơi như tôi.
Ngay từ đầu, độ hảo cảm của tất cả các nam chính đối với nữ chính đã là 30%. Đến mức độ có thể gọi là chế độ dễ, chứ không phải chế độ bình thường nữa.
Tôi xem được phần kết của tất cả các tuyến nhân vật chỉ trong vòng 3 tiếng. Sau đó một bảng thông báo đột nhiên xuất hiện trên màn hình có dòng chữ “kết thúc ẩn” với hình vẽ ổ khóa bên trên.
“Mộ….., một trăm nghìn Won sao? Họ có điên không? Tại sao kết thúc ẩn lại đắt như vậy?”
Để có thể xem được kết thúc ẩn, bạn cần phải trả một cái giá cao ngất ngưởng cho nó hoặc hoàn thành chế độ khó của mỗi nhân vật.
“Chết tiệt…. giờ cũng đã nửa đêm rồi”.
Tôi còn có tiết học vào sáng sớm mai, vì thế tôi đang suy xét nên chơi tiếp hay ngừng lại.
Tuy nhiên sự đắn đo đó không kéo dài bao lâu.
“Ah, sao cũng được! Hãy chinh phục cái game này nào.”
Tôi thật sự đã mất trí và để trò chơi điều khiển hành động của mình. Tôi chưa bao giờ làm những điều như thế này trước đây.
Ngón tay tôi run lên vì hào hứng khi bấm vào chế độ khó.
Lần này, một video giới thiệu khác được phát với nhạc nền hoành tráng. “Ồ, nữ chính bây giờ là cô ấy.”
Thật bất ngờ khi nữ chính lại được thay đổi ở chế độ này. Cô ấy là vai phản diện ở chế độ thường, là công nương giả mạo của gia đình công tước.
Viễn cảnh bắt đầu trước khi nữ chính ở chế độ thường xuất hiện nên tôi có cảm giác như đây là câu chuyện hoàn toàn mới đến từ một thế giới của trò chơi khác.
“Có lẽ đó là lí do tại sao trò chơi này lại nổi tiếng đến vậy.”
Chi tiết minh họa về vị nữ chính ở chế độ khó xuất hiện trên màn hình làm tôi bừng tỉnh. Hệ thống ở đây không giống với những trò chơi khác.
Điều này làm tôi cảm thấy thích thú hơn với ứng dụng này. Nhân vật phản diện, kẻ đã đối xử độc ác với nữ chính thiên thần, bây giờ là người phải chinh phục trái tim của những nam chính lạnh lùng nghiêm khắc kia.
Điều đó đem lại cho tôi sự phấn khích và khiến tim tôi đập mạnh đến mức mà chính bản thân cũng không tài nào giải thích được.
Tôi tiếp tục câu chuyện ở chế độ khó và khá tự tin vì bản thân đã hoàn thành hết các vòng ở chế độ thường. Mặc dù nó được gọi là chế độ khó, nhưng tôi vẫn mong những sự lựa chọn sẽ chỉ khó hơn một chút thôi.
Tuy nhiên, đó chỉ là suy đoán sai lầm của tôi.
“Ách! Ách! Tại sao mình lại chết nữa vậy!”
Chế độ này thực sự khó nhằn.
Ngay từ đầu nữ chính đã là nhân vật phản diện.
Trò chơi được thiết lập như thế để cho thấy việc tăng độ hảo cảm của các nam chính thật sự rất khó.
Không chỉ có vậy. Độ hảo cảm tôi gầy dựng một cách chăm chỉ tụt dốc không phanh thành ‘trò chơi kết thúc’ chỉ sau một lỗi nhỏ nhặt. Nhưng không chỉ đơn giản là thua cuộc, mà còn có cái chết đáng lo ngại của nữ chính.
“Tại sao lại khó như vậy chứ.”
Ảnh minh họa cũng rất thực tế và tàn nhẫn. Tôi cau mày trước bức hình nữ chính bị thái tử cắt vào cổ.
“Cái trò chơi chết tiệt này…….”
Tôi đã chết rất nhiều lần bởi những lựa chọn khó nhằn mà mình đã thành thật đưa ra trong trò chơi.
Sự thất vọng lấp đầy trái tim tôi vì cái hệ thống vừa đáng sợ vừa khốn nạn này. Nhà sản xuất đã nghĩ gì khi thiết lập chế độ khó như thế này?
Tôi đã chết quá nhiều lần và bắt đầu cảm thấy căng thẳng khi chơi nó.
“Làm ơn hãy để tôi sống dù chỉ một lần, làm ơn!”
Mục đích ban đầu của tôi là mở ra ‘Cái kết ẩn’, tuy nhiên tôi đã lãng quên việc đó từ lâu.
Tôi phải nhìn thấy nhân vật phản diện đáng thương này sống sót và hạnh phúc với ít nhất một trong số các nam chính.
“Tại sao cô ấy luôn là kẻ hứng chịu mọi tội lỗi? Thành thật mà nói thì chính tác giả mới là kẻ khiến cô ấy trở thành nhân vật phản diện!”
Không giống nữ chính ở chế độ thường, người có được sự yêu mến của tất cả mọi người, dù tôi có chọn phương án nào đi nữa thì nữ phản diện chỉ bị sỉ nhục và ngược đãi mặc cho cô ấy có cầu xin bao nhiêu lần để được yêu thương và hạnh phúc, điều này khiến tôi nhớ về cuộc sống trước đây của mình.
“Dù thế nào đi chăng nữa thì tôi vẫn phải thấy được cái kết có hậu của chế độ này.”
Tôi bị gϊếŧ hết lần này đến lần khác bởi những người anh trai khốn nạn.
Tiếng nghiến răng ken két của tôi vang lên khắp phòng. Tôi không thể nhớ rõ mình đã chết bao nhiêu lần ở đoạn này.
Đôi bàn tay tôi vừa cầm chiếc điện thoại nóng hổi vừa run lên. Tôi nghĩ rằng mình đã quá chuyên tâm vào game này, những ngón tay tôi không ngừng bấm vào nút bắt đầu lại.
Tôi bắt đầu lại từ đầu. Tôi nhấn chọn các câu trả lời, từ từ nâng cao độ hảo cảm của họ, và có được danh tiếng, sự hào nhoáng và tiền bạc để mở ra con đường mới.
“Ặc! Tại sao! Tại sao!”
Nhưng tôi đã chết một lần nữa. Tôi khó chịu đến mức có ý nghĩ mua độ hảo cảm bằng tiền.
Nếu mục đích của nhà sản xuất là khiến người chơi trả tiền cho thứ chết tiệt đó thì họ đã thành công rực rỡ rồi. Vì họ đã khiến tôi, một người coi trọng tiền bạc không ai bằng, muốn sử dụng hết tiền của mình cho việc này.
Tôi đã không sử dụng tiền cho đến phút cuối cùng, nhưng tôi đã bùng cháy cả đêm để mong được xem kết thúc của ít nhất một trong các nhân vật.
Chết, và bắt đầu lại.
Chết đi và làm lại từ đầu.
Chết, Và chết, Rồi lại chết một lần nữa.
Tôi chỉ có thể đi đến con đường chết cho đến khi mặt trời ló dạng. Dù vậy đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa thể thấy kết thúc của bất kỳ ai trong số họ.
“Đ* m*……Lại nữa à…….”
Tôi, người định sẽ nhấn nút bắt đầu lại một lần nữa, không thể nào tiếp tục và rồi ngủ thϊếp với chiếc điện thoại trên tay.
Chỉ một lần nữa thôi…
Và khi tôi mở mắt ra.
“Penelope Eckart.”
Người đàn ông nói với thanh đánh giá trống rỗng phía trên và dòng chữ lấp lánh viết ‘Độ hảo cảm 0%’.
“Chúng tôi sẽ lấy lại họ ‘Eckart’ của chúng tôi từ cô một thời gian”.
Tôi là nhân vật phản diện trong trò chơi mà tôi không bao giờ được xem phần kết.