Emily, người đang không ngừng run rẩy như thể cô ta có thể gục ngã bất cứ lúc nào.
Dù vậy, cô ấy bắt đầu xõa mái tóc đã được buộc lên của mình.
Ngay sau đó một cây kim to được rút ra từ tóc của Emily.
‘‘Ô hô, ẩn giấu khá tinh vi nhỉ?’’
Đương nhiên Penelope luôn là nạn nhân của những vụ ngược đãi. Họ tàn nhẫn đến mức này cơ mà.
Cô ấy luôn muốn hét vào mặt người hầu gái lúc nào cũng hành hạ mình nhưng điều đó là không thể vì Penelope không có bằng chứng.
“Đ, đây ạ…”
Emily đưa cho tôi cây kim với bàn tay run rẩy.
Tôi nhìn vào vật đã liên tục làm Penelope bị thương vào mỗi sáng cho đến tận bây giờ. Đó chỉ là một mảnh kim loại không quá lớn.
Tuy nhiên, hôm qua tôi đã nhận ra rằng vật nhỏ bé này có thể gây đau đớn cho một người đến nhường nào.
‘’Cô ấy đã đau đớn biết bao’’
Không một ai thèm quan tâm dù cho cánh tay của tôi trở nên suy yếu với những vết sẹo rướm máu bởi những nỗi đau mà tôi cảm nhận mỗi buổi sáng thức giấc.
“Ngẩng đầu lên đi.”
Tôi nghiến răng và ra lệnh.
Emily ngập ngừng một hồi rồi ngẩng đầu lên.
Sự tuyệt vọng có thể thấy rõ trong đôi mắt đang dao động của cô ta, có lẽ vì cô ta đang tưởng tượng đến những điều bây giờ mình sẽ phải trải qua với cô công nương bạo lực này.
“Hãy nhìn cho rõ vào Emily”
Tôi đưa bên tay không cầm kim ra trước mặt Emily.
Đó là một bàn tay mỏng manh trắng sữa, không có bất kì vết xước nào. Tôi lật lại để mu bàn tay hướng lên trần nhà.
Sau đó đâm vào nó bằng chiếc kim mà Emily đã đưa không chút do dự.
“Ách! Tiểu thư”
Tôi là người bị cây kim đâm sâu vào trong lòng bàn tay nhưng Emily lại hét lên như thể cô ta mới là người bị như thế.
Tiếp đến tôi nhổ cây kim đang được cắm nửa chừng ở trên tay mình ra.
“Ôi”
Máu bắt đầu nhỏ giọt từ vết hở đó. Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho việc này rồi nhưng nó thực sự rất đau.
Đến mức phát khóc.
Nhưng tôi không thể hiện điều đó trên mặt khi một lần nữa, đâm kim vào tay mình, vị trí gần sát với chỗ ban nãy.
“Á!”
Lần này, tôi không thể nhịn đau mà kêu lên một tiếng.
“Tiểu, tiểu thư!”
Emily thở mạnh như thể cô ấy đang lên cơn hoảng loạn.
Emily, vì không biết phải làm gì, đã rơi nước mắt trước hành động liều lĩnh đó của tôi. Đó là một cảnh khá thú vị để quan sát.
“Sợ hãi gì chứ trong khi những điều cô ta làm trước đây còn tệ hơn lúc này.’’
“Tiểu thư, ức! Tại sao người lại làm vậy!”
“Ngươi không cần phải khóc như thế vì đây là vết sẹo mà ngươi đã gây ra cho ta.”
Tôi trả lời bằng một giọng nhẹ nhàng. Sau đó, nét mặt của cô ta bỗng chốc trở nên trống rỗng.
“…Hả?”
“Có thể bây giờ nó chỉ có hai nhưng nó luôn có thể trở thành ba, bốn. Có khi còn hơn thế nữa.”
“…”
Emily ngừng thở trước lời nói của tôi.
Sự run rẩy của cô ta cũng dừng theo đó mà dừng lại.
“Kể từ bây giờ, ta sẽ chấp nhận mọi thứ ngươi làm với ta mà không có bất cứ nghi ngờ nào hết. Ngươi sẽ chuẩn bị nước nóng, đồ ăn, thức uống, tất cả mọi thứ.”
“Tiểu, tiểu thư….”
“Cô càng ngược đãi ta thì sẽ càng có nhiều vết sẹo hơn xuất hiện trên bàn tay này. Nó sẽ trở nên hữu hình vào một ngày nào đó. Nếu vậy thì, chẳng phải sẽ có ai đó để ý đến nó sao?”
“……”
“Sẽ có người tự hỏi rằng ‘ai là kẻ bạo hành, người không biết thân biết phận mà xem thường thành viên của gia đình Eckart đây’. Để ví dụ thì, giống như anh trai Reynold vậy.”
Tôi tấn công Emily bằng lời nói trong khi cười tươi như bông hoa đang nở rộ.
“Ta chỉ muốn nói rằng tất cả những thứ này đều tùy thuộc vào thái độ của cô.”
Hầu gái thân cận của tôi im lặng trước những lời dọa nạt đó. Mặt cô ta tái nhợt đến mức thậm chí tôi còn tưởng rằng ai đó đang bóp lấy cổ của cô ta vậy.
“Tỉnh táo lại đi. Cô phải làm công việc của mình ngay sau khi chủ nhân dùng bữa xong.”
Tôi rút cánh tay lại.
Sau đó chuyển hướng ánh mắt đến cái cửa sổ to bên cạnh bàn.
Emily đột ngột đứng dậy sau một lúc quỳ gối.
Sau đó thì bắt đầu lau bàn với một tốc độ và kỹ năng không khác gì rô bốt.
‘‘Có vẻ cô ta cũng tiếp thu nhanh đấy.’’
Điều đó thật may mắn.
Tôi nghĩ mình có thể sử dụng Emily vào hiện tại và trong tương lai. Cách mọi người sẽ nhìn tôi vẫn giống như trước, ngay cả khi tôi có một hầu gái thân cận mới đi chăng nữa.
Bởi vì không thể ngồi yên mãi như này được, vậy nên tôi đã quyết định kết đồng minh với những người mà mình có thể sử dụng.
Hầu gái thân cận của tôi, người dẫn đầu trong việc bạo hành Penelope.
Và vào thời điểm đúng đắn, cơ hội đã đến với tôi. Tôi cũng thích tính cách của Emily, là người thẳng thắng làm những việc được giao mà không đặt ra câu hỏi nào.
Tôi đã quan sát Emily với những suy nghĩ đó, cho đến khi cô ta đang sắp xếp lại đồ trên bàn một cách nhanh chóng.
Chính vào lúc đó.
Rầm-!
Cánh cửa bất thình lình mở ra với một lực mạnh đến mức tôi tự hỏi sao nó lại không gãy.
Tôi ngạc nhiên quay lại nhìn.
Mái tóc với sắc hồng đáng yêu phấp phới trong không khí. Reynold đang cau mày nhìn tôi.
“Cô.”
Anh ta vội vàng vào phòng. Thanh hiển thị [Độ hào cảm -3%] đang rất gần với tôi.
“Cô đang định làm gì vậy?”
Reynold, người đang đến gần tôi với một luồng hắc khí, cau mày chặt hơn và toả ra sát khí khi chứng kiến Emily đang đứng bên cạnh bàn.
“Ngươi…”
“T, t, thiếu gia”
Emily chết đứng tại chỗ, và mặt cô ta thì tái nhợt đi.
Tôi vội nhìn lên bàn.
Mọi món ăn đều đã được bày trên khay và trước mặt tôi chỉ có một cái nĩa.
‘’Ấy chà!’’
Tôi có một linh cảm xấu về tình huống này, vậy nên tôi đã chụp lấy cây nĩa và bỏ nó vào trong khay.
Tôi nhìn quanh để xem có thứ gì đó có thể dùng làm vũ khí hay không, và bắt đầu nói sau khi đã xác nhận rằng không có gì gây nguy hiểm.
“Cô nên rời đi rồi đó, Emily.”
Cô ta nhấc chiếc khay ra khỏi bàn một cách bất ngờ như thể đang chờ câu nói này của tôi.
Tuy nhiên Rennold lại đột ngột hét lên khi cô ấy làm thế.
“Ngươi dám ư!”
“Nhanh đi.”
Tôi nhìn Emily như thể bảo cô ta rời đi trước khi tên thiếu gia hung tàn bắt đầu làm loạn xung quanh.
Emily dường như hiểu được ý của tôi, cô ta nhanh chóng rời khỏi phòng.
Cô ấy giống như tôi ngày hôm qua, điên cuồng chạy trốn khỏi Derrick để sống sót.
Cuối cùng Emily cũng đã rời đi, ánh mắt không hài lòng của Reynold bắt đầu hướng về phía tôi.
“Trả lời đi, vì sao cô lại làm vậy?”
Tôi suy nghĩ câu trả lời một lúc.
Trong trò chơi thì Penelope luôn nói chuyện một cách thân thiết với Reynold.
Reynold hơn Penelope hai tuổi.
Đó là một điều dễ hiểu nếu họ đánh nhau như mèo với chó, vì cả hai không có khoảng cách tuổi tác quá lớn.
‘‘Giống y như thằng anh hai khốn nạn trong căn nhà đó và tôi vậy.’’
Chính xác là anh ta luôn bạo hành tôi và tôi luôn là người bị đánh.
Tôi đã cân nhắc về việc nói chuyện trang trọng với Reynold như cách mình làm với Derrick, nhưng ý nghĩ đó đã chấm dứt.
Thật buồn cười khi một người vừa nói chuyện thoải mái với anh ta hôm qua thì hôm nay lại nói một cách trang trọng.
“Cô định thẳng thừng làm ngơ trước lời nói của tôi đấy à?”
Reynold hỏi một cách khó chịu khi tôi không trả lời anh ta.
‘Nhìn xem, đúng là tên nóng tính.’
Tôi trả lời anh ta như cách Penelope làm.
“…‘việc’ em làm có vấn đề gì sao?”
“Tại sao cô lại muốn giữ con ả đó làm người hầu riêng cho cô thêm một lần nữa hả?”
[Độ hào cảm -3%] Lấp lánh trên mái tóc hồng phấp phới, xinh đẹp đó.
Tôi nên trả lời thế nào để tránh khỏi cái chết đây? Tôi đã nghĩ đến việc bật ‘lựa chọn’ lên, nhưng sau đó quyết định không làm vậy.
‘‘Không. Dù mình có làm thế thì nó cũng chỉ là những dòng chữ vô dụng.’’
Tôi nuốt nước bọt và nhìn Reynold đang giận dữ xù lông trước mặt. Nếu là Penelope chắc chắn cô ấy sẽ nói ‘đó không phải là việc của anh’ hoặc ‘Ra khỏi phòng tôi ngay’.
Những điều này sẽ đẩy cô ấy đến gần cái chết của mình hơn.
“Điều đó không đáng lo ngại đâu. Anh không cần phải bận tâm về nó.”
Tuy nhiên, tôi không phải Penelope nên đã hơi ngọt ngào hóa những lời đó.
Dù sao thì Reynold sẽ không bao giờ chấp nhận một cách tốt đẹp những gì tôi nói.
Tôi đã lựa lời ngon ngọt rồi, nên tôi nghĩ nhiêu đó chắc sẽ đủ để đối phó với tình huống này.
“…Cái gì?”
Tuy vậy điều đó lại trái với mong đợi của tôi vì biểu cảm trong ánh nhìn của Rennold đã chuyển từ u ám sang chết chóc.
“Cho chủ nhân của mình ăn đồ ôi thiu là không có gì đáng ngại đối với cô ư?”
“Không, điều đó thì…”
“Việc làm thương tổn một thành viên của gia tộc Eckart có rất nhiều ranh giới. Sao cô ta dám làm vậy, một kẻ thấp hèn không biết rõ chỗ đứng của mình!”
“…..”
“Chúng ta không cần loại người như vậy trong dinh thự. Có rất nhiều người ngoài kia đang cầu xin để được làm việc ở đây cho đến khi chết đi, thậm chí không cần được trả lương nữa kìa!”
Reynold hét lên.
Tôi, người định kết thúc tất cả mọi việc bằng cách nói rằng chuyện này không có gì đáng để làm ầm ĩ lên hết, đã câm nín trước phản ứng không thể ngờ đến của anh ta.
Nhìn anh ta còn tức giận hơn cả nạn nhân như tôi, khiến tôi phải bật cười.
Sao cô dám, đúng là một kẻ hèn mọn không biết vị trí của mình.
Đó luôn là câu mà Reynold sẽ nói với Penelope.
“Cô còn có thể cười được trong tình huống này à?”
Anh ta nói, cau mày khi tôi nhếch mép trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
“Cô thấp kém trong mắt người khác đến mức nào mà có thể bỏ qua những sự xúc phạm này vậy?’’
Phải, đúng đó.
Giống như anh đã hỏi, làm thế nào mà mọi người lại có thể xem thường con gái của công tước đến mức không một người hầu nào ở đây sẽ theo lẽ thường lắng nghe từng lời của tôi vậy?
Tôi cố gắng bình tĩnh lại, biết rằng nếu nói vậy thì tôi sẽ chết.
“Em đã đi gặp cha vì sự cố ngày hôm qua.”
Tôi nhìn anh ta bằng một ánh mắt lạnh lùng hơn.
“Phải. Cha có lẽ đã đồng ý. Khi tôi nói với ông rằng chúng ta phải sa thải cô ta ngay lập tức.”
Reynold nói thêm một cách đầy tự tin với phần ngực ngực ưỡn về phía trước như thể anh ta đang tự hào về hành động của mình.
Anh ta đang muốn một lời khen từ đứa em giả mạo mà mình ghét cho đến tận bây giờ sao?
Thật không may cho Reynold rằng tôi không định làm như vậy.
“Cha và anh trai cả không muốn sa thải Emily.”
“Cái gì?”
Đôi mắt xanh của Reynald mở to trong khi tôi vẫn tiếp tục với một giọng điệu thản nhiên.
“Cha và…. anh cả làm sao?”