Mọi thứ đều hoàn hảo.
Ngay cả căn phòng đơn ở tầng bán hầm, có kích thước chỉ bằng phòng tắm của ngôi nhà nơi mà tôi sống trước đây.
Hay việc tôi phải bắt đầu đi làm thêm để tự lo sinh hoạt phí của mình cũng chả phải vấn đề quá to tát gì với tôi.
Cuối cùng, tôi đã được từ do và đã thoát ra được khỏi ngôi nhà giống như địa ngục đó. Chỉ như vậy thôi cũng khiến tôi hạnh phúc rồi.
Thế nhưng…….
"Ta đã nói với cô rằng hãy sống yên lặng như một con chuột và không mang đến bất cứ rắc rồi nào , ngay cả thở cô cũng không được phép tạo ra tiếng ồn."
Một người đàn ông lên tiếng . Ánh mắt căm ghét của anh ta nhìn tôi như thể anh ta đang nhìn thấy một con sâu bọ gớm ghiếc.
"Ta nghe nói rằng cô đã hành động như một con chó điên trong bữa tiệc mừng Hoàng Thái tử trở về đúng không ?"
Tôi đã quá quen với ánh mắt mang đầy sát khí như thể muốn nghiền tôi đến chết đó rồi. Vì đó là ánh nhìn mà tôi luôn phải chịu đựng khi ở căn nhà đó.
Tuy nhiên, việc đã có nhiều kinh nghiệm không có nghĩa là tôi vẫn ổn.
"Cô nghĩ cái gì vậy hả ?"
Tôi không thể thở nổi trước khí tức áp bức toả ra từ anh ta. Đôi môi tôi bắt đầu run lên vì sợ hãi.
Vào khoảnh khắc ấy. Trước mắt tôi, hiện ra một ô vuông màu trắng, và ở trên đó có những dòng chữ nối liền nhau mà tôi có thể đọc được.
1. Sao tôi biết được?
2. Tôi không hề nhớ gì về việc đó luôn ấy.
3. (Nói bằng giọng khúm núm ) Chà…… Ừm, chuyện đó…….
"……Cái này rốt cuộc là cái gì?"Tôi toan mở miệng để hỏi rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra.
Nhưng tôi cảm thấy như có một thứ gì đó nghẹn ở cổ họng, khiến tôi không thể phát ra được âm thanh nào.
Ngay khi tôi chẳng thể mở miệng nói một lời nào, thì người đàn ông với đôi mắt xanh dương đó bức ép tôi trả lời với một giọng nói rợn người đến đáng sợ.
“Cô tốt hơn là nên trả lời ta.”
Tôi cảm thấy sát khí tỏa ra từ anh ta như thể muốn cứa đứt da thịt của tôi. Nếu tôi không mau chóng trả lười thì tôi sẽ chết.
Tôi vô thức nhấn số 3 như một bản năng.
“Chà…… Ừm, đó là…….”
Những lời tôi vừa thốt ra y hệt như sự lựa chọn trên ô vuông kia.
“Cái gì? Đây ruốt cuộc là chuyện gì?!”
Tôi há hốc mồm, vẫn chưa tin vào những gì mình vừa nói. Dù chỉ là một chút nhưng tôi hoàn toàn không thể hiểu được chuyện gì vừa xảy ra.
Vừa mở mắt ra tôi đã ở một nơi xa lạ và phải đối mặt với những kẻ xa lạ tỏa ra sát khí bức người. Tôi không thể nghĩ được điều gì tất cả như một giấc mộng vậy.
“À, ừm, đó là, cô nên nói tiếp đi.”
Người đàn ông đó dùng vẻ mặt đáng sợ nhìn tôi, chờ đợi một câu trả lời khác .Vì dường như câu trả lời mập mờ vừa rồi khiến người đàn ông đó không hài lòng chút nào.
Đột nhiên trên khung vuông trắng leo lửng kia lại từ từ xuất hiện ba dòng chữ, với nội dung khác nhau.
1. Tôi xin lỗi. Lần tới tôi sẽ cư xử đúng mực hơn.
2. Ả hầu ngu ngốc nào đó đã khơi mào lên chuyện này.
3. Các người hoàn toàn phớt lờ và khinh thường tôi. Con gái duy nhất của công tước Eckart!
Tôi không còn thời gian để ngồi đó và suy nghĩ về những chuyện đang xảy ra, tôi vội vàng chọn ra câu trả lời khi lén nhìn sắc mặt của người đàn ông kia.
Mặc dù tôi không hề biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng trong tình huống này tôi vẫn phải nói gì đó. Đó là những điều mà tôi đã khắc vào xương tủy sau những gì vào tôi học được.
“Tôi xin lỗi…….”
“Nếu mọi chuyện có thể kết thúc bằng một lời xin lỗi vớ vẩn thì ta và cô đã không phải ngồi đây nói chuyện như thế này.”
Lời nói của tôi vừa thốt ra đã bị anh ta lập tức chen ngang.
Trái tim tôi như muốn ngừng đập khi nghe thấy những lời sắc như dao đó. Như một bản năng người tôi co rúm lại sợ hãi tột cùng. Rồi bằng một giọng nói lạnh lùng người đàn ông đó lẩm bẩm:
“Penelope Eckart.”
“Penelope Eckart?”
“Ta sẽ tạm thời tước đi họ "Eckart" của cô một thời gian."
Lời thoại và cái tên được thốt ra quá đỗi quen thuộc.
Tôi bất giác nhìn lên nhanh nhất có thể. Và ngay sau đó, tôi đã có thể nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông mà lúc nãy tôi không thể nhìn rõ vì không đủ tỉnh táo.
Người đàn ông đang đứng ở cách xa chiếc giường kia, không phải là một trong số "người thân" của tôi, mà là một người ngoại quốc xa lạ mà tôi chưa từng gặp trước đây.
Đôi mắt xanh của người đàn ông đó như chứa cả một đại dương bao la bên trong và mái tóc đen bóng như màu đá Obsidian.
Phía trên đầu người đàn ông đó, là một thanh dài màu trắng gần như trong suốt nhìn tương tự như ký hiệu pin của điện thoại, với dòng chữ màu trắng phát sáng.
“Độ hảo cảm……?”Nếu mắt tôi không nhìn nhầm, thì dòng chữ lấp lánh màu trắng trên đầu người đàn ông chắc chắn là "Phần trăm độ hảo cảm".
“Cô tuyệt đối không được tham gia yến tiệc hay được phép rời khỏi phòng. Cô hãy suy nghĩ về những gì mình đã làm, và cách ứng xử trong tương lai …….”
“…….”
" Cô đang nhìn đi đâu ?"
Khuôn mặt vô cảm của người đàn ông nhăn lại và dường như trở nên khó chịu với ánh nhìn của tôi. Tuy nhiên, tôi không thể phản ứng kịp điều đó và chỉ tiếp tục kiểm tra lại cái thanh trên đầu người đàn ông đó.
[Độ hảo cảm 0%]
“Không đời nào…….”Tôi vô thức lắc đầu vài lần.
Chuyện này thực sự không thể tin được.
Thật sự đấy.
“Những tin đồn nói rằng cô đã phát điên quả là thật.”
Người đàn ông nhìn chằm chằm tôi với ánh nhìn khinh bỉ trong giây lát.
Trước khi, anh ta bước những bước dài và nhanh về phía cửa như thể không muốn ở cùng một chỗ với tôi dù chỉ thêm một giây nào nữa. [Độ hảo cảm 0%] đang trở nên xa dần .
“Mình đã làm gì sai cơ chứ ?”
Tôi vừa nghĩ về tình huống vừa xảy ra, vừa ngơ ngác nhìn theo bóng lưng khuất dần của người đàn ông kia.
Tôi mờ hồ cảm thấy ánh nhìn của ai đó như đang cười nhếch mép chế giễu tôi.
Quay đầu lại, thì tôi thấy một người khác với mái tóc hồng, đang đứng khoanh tay trong bóng tối kế bên cửa. Anh ta có đôi mắt xanh giống như người vừa rời đi, và anh ta nở một nụ cười có vẻ giễu cợt.
[Độ hảo cảm -10%]
Dòng chữ trắng lấp lánh phía trên đầu anh ta. Số âm hiện rõ mồn một
“Con khốn này. Thật nực cười."
Khác với vẻ ngoài đẹp trai của mình, anh ta lại thốt ra những câu chửi thề khó nghe và quay lưng đi theo người đàn ông vừa rời đi.
Rầm-! Cánh cửa đóng sầm lại.
Tôi ngồi đó thất thần mất một lúc sau khi mọi người rời đi. Đầu tôi ong lên và tôi hoàn toàn không hiểu được tất cả mọi chuyện là sao.
Tôi suy nghĩ một lúc và nhận ra rằng nơi tôi đang ở và hai người tôi vừa thấy đều có chút gì đó quen thuộc với tôi.
“Là một lời nói dối, phải không……?”
Đến tận lúc này khi chỉ còn lại một mình thì những lời tôi muốn nói nhưng bị nghẹn lại, bỗng cứ thế mà phát ra.
Nhưng tôi không có thời gian để ý tới điều đó.Vì tôi hoàn toàn không thể tin được. Dù có nghĩ thế nào thì đây cũng là việc khó để mà tin được.
“Không lý nào lại như vậy.”
Sao một bối cảnh trong game mà tôi đã chơi trước khi đi ngủ lại có thể tái hiện trước mặt tôi quá đỗi chân thật vậy. Và tôi lại là một trong những nhân vật trong trò chơi ấy.
“Mình đang mơ thì phải.”
Nhưng chẳng có lời đáp lại nào cho câu nói của tôi. Tuy nhiên, cho dù tôi có giật tóc và véo mặt thế nào, tôi vẫn không thể tỉnh dậy khỏi giấc mơ này.
“K, không…… Không, không! KHÔNG! Không thể nào-!"
Penélope Eckart.
Cô ấy là nhân vật phản diện trong trò chơi Otome phổ biến nhất dành chó phái nữ đang rất thịnh hành gần đây, đồng thời là nhân vật nữ chính của chế độ chơi khó.