Thành phố Y. Khách sạn Tứ Quý
Đàm Dịch Khiêm nhận được thư mời của tòa án đến thành phố Y làm chứng, anh mng cả vợ con cùng về.
Hạ Tử Du nhìn căn phòng năm nào vẫn không thay đổi, vì chênh lệnh múi giờ và mang thai nên khiến cô rất nhanh mệt mỏi.
Đàm Dịch Khiêm nói tòa án ngày mai mới bắt đầu nên cô nằm lên giường một lúc thì ngủ.
Liễu Nhiên cũng không rời cô nữa bướ, con bé ngoan ngoãn nằm bên cạnh ngủ cùng mẹ bé.
Vì sức khỏe của Hạ Tử Du chưa tốt, Liễu Nhiên mặc dù hiểu chuyện nhưng là Đàm Dịch Khiêm vẫn không an tâm nên anh đưa cả dì Lô cùng đi, tiện cho lúc anh đến tòa án có người chăm só cô anh mới yên tâm.
Cảnh Nghiêu nhìn Đàm Dịch Khiêm xuống một mình nhịn không được lên tiếng thắc mắc hỏi, “ Tổng giám đốc ngài không để phu nhân đi cùng sao?” Dù sao tòa án cũng là có mời phu nhân tổng giám đốc.
Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng nói, “ Cô ấy không cần phải tham gia những loại việc như vậy.”
Cảnh Nghiêu đã hiểu liền không hiểu nữa, chuyên tâm lái xe.
Tòa án diễn ra lúc hai giờ chiều giờ của thành phố Y, bản án được đưa ra cho Kim Trạch Húc , Đường Hân và Đan Nhất Thuần.
“ Dịch Khiêm.” Đan Nhất Thuần nuối tiếc gọi anh lại. Vì Đường Hân thuộc bản án gϊếŧ người là Andrew cho nên phiên tòa ngày mai mới mở quyết định.
Đàm Dịch Khiêm đứng đưa lưng về phía Đan Nhất Thuần, bóng lưng anh lạnh lùng không mở miệng. Đan Nhất Thuần đáng thương nói, “ Anh biết từ khi nào?”
Đàm Dịch Khiêm vẫn đưa lưng về phía Đan Nhất Thuần, giọng anh lạnh lẽo vang lên, “ Từ lúc cô cố ý khiến Liễu Nhiên bọc phát tính tình nói cô là dì người xấu.”
Đan Nhất Thuần không cam tâm nói, “ Không thể, con bé chỉ là một đứa bé, anh vì sao tin tưởng nó à không tin em, thậm chí là ngay cả mẹ anh?”
Đàm Dịch Khiêm quay người, đôi mắt đen sâu thăm thẳm anh nói, “ Vì con bé là con gái tôi, cô là bác sĩ tâm lí, cô có thể khiến mẹ tôi cùng Đàm Tâm tin tưởng cô, nhưng cô lại thất bại bởi ý chí muốn gặp mẹ của Liễu Nhiên. Cô không tin tưởng một đứa trẻ như vậy mà cô không thể khống chế được, cho nên cô dùng cách thức khiến mẹ tôi cùng Đàm Tâm uy hϊếp Liễu Nhiên rằng không cho con bé gặp mẹ. Đan Nhất Thuần, cô không tin tưởng một đứa bé sinh ra và được nuôi dưỡng trong trại giam lại có thể khiến cô không nắm bắt được, khiến cô cảm thấy thất bại.”
Đan Nhất Thuần lắc đầu, trong mắt tràn ngập đau thương nói, “ Suy cho cùng, trái tim anh vẫn là chỉ có một Hạ Tử Du. Em chỉ có một câu hỏi nếu không có Hạ Tử Du anh có bằng lòng lấy em không?”
Đàm Dịch Khiêm dường như là không cần suy nghĩ nói, “ Không. Vì ngoài cô ấy tôi sẽ không lấy bất cứ người phụ nữ nào.” Anh xoay người cất bước rời đi, để lại Đan Nhất Thuần như là người phát điên cười trong đau thương và không cam tâm.
……
Trước khi Đường Hân chuẩn bị tòa án phán xét thì cô ta đã gặp ông bà Hạ, ông bà Hạ đau lòng khi thấy con gái như vậy, Đường Hân cầu xin ông bà Hạ nghĩ cách cứu cô ta, cô ta nói Đàm Dịch Khiêm có thể làm chứng cho cô vì vụ việc của Andrew.
Bà Hạ biết dì Lưu có cách liên lạch được với Hạ Tử Du cho nên bà không đành lòng cầu xin dì Lưu gọi cho Hạ Tử Du.
Thời điểm Đàm Dịch Khiêm ôm Liễu Nhiên đến Hạ gia đã là buổi tối sau khi phiên tòa quyết định tuyên bố Đường Hân bị xử tử.
Bà Hạ đau lòng kèm theo là sự tức giận nói với Hạ Tử Du đang quỳ gối dưới sàn nhà lạnh bang, “ Con có biết Đường Hân vì bị Đàm Dịch Khiêm bức đến đường cùng mà phải rat ay gϊếŧ người không? Hai đứa con gái mà mẹ thương yêu tại sao luôn cùng Đàm Dịch Khiêm day dưa.”
Hạ Tử Du quỳ gối cầu xin bà Hạ đừng ép cô chia tay với Đàm Dịch Khiêm, cô kiên quyết không đứng lên là vì bà Hạ đòi sống chết ép cô chia tay với Đàm Dịch Khiêm.
Ông Hạ mệt mỏi, nhưng vì con gái ông cũng không thích Đàm Dịch Khiêm, cho nên ông không lên tiếng khuyên bà Hạ.
Đàm Dịch Khiêm ôm Liễu Nhiên bước vào cũng là lúc nghe câu nói kiên quyết của Hạ Tử Du, anh đặt Liễu Nhiên xuống sải chân dài đến ôm lấy bà xã của mình đứng lên, giọng anh mang theo đau lòng trách nhẹ cô, “ Em đang mang thai, em muốn con mình bị lạnh sao?”
Ông bà Hạ vừa nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm liền tức giận gọi người đuổi anh đi.
“ Đàm Dịch Khiêm, cậu còn dám đến đây sao? Cậu hại tiểu Hân chưa đủ sao? Bây giờ ngay cả tiểu Du cậu còn muốn cướp của chúng tôi.” Bà Hạ tức giận quát.
Đàm Dịch Khiêm chậm rãi lên tiếng, “ Cháu đến đây là vì vợ cháu, thứ hai là vì hai người chính là người thân duy nhất mà vợ cháu kính trọng. Chuyện của Đường Hân là cô ta tự gieo gió gặp bão, không liên quan đến cháu.”
Ông Hạ tức giận nói, “ Tiểu Hân nói, nếu cậu không tiếc lộ thông tin của tiểu Hân cho Andrew biết thì hắn ta không thể tìm được con bé.”
Đàm Dịch Khiêm không trả lời ông Hạ ngay, anh đưa mắt dịu dàng nhìn Hạ Tử Du, “ Em cùng Liễu Nhiên r axe đợi anh, chuyện ở đây để anh giải quyết được không?”
Hạ Tử Du do dự, “ Nhưng mà…”
Đàm Dịch Khiêm hôn trán trấn an cô, “ Tin tưởng anh.”
Hạ Tử Du ngoan ngoãn nghe lời, nắ tay bé nhỏ của Liễu Nhiên ra xe đợi anh.
Lúc này Đàm Dịch Khiêm mới lạnh lùng đối mặt với ông bà Hạ, anh nói, “ Với một người phụ nữ ngay cả chính ba mẹ ruột mình mà còn ra tay muốn gϊếŧ chết, thì hai người cũng chấp nhận muốn cứu cô ta ra sao?”
Ông bà Hạ sững sờ nghi hoặc nhìn anh, bà Hạ hỏi, “ Ý cậu là gì?”
Đàm Dịch Khiêm kiên nhẫn giải thích, “ Đường Hân dùng hai người ép vợ cháu phải về thành phố Y, cô ta dùng tính mạng của vợ cháu ép cháu ghi âm tự nhận mình là người gϊếŧ chết Andrew thay cô ta nhận tội gϊếŧ người, còn ép cháu giao Đàm thị cho Kim Trạch Húc. Lúc vợ cháu đến cứu hai người hai người có biết à cô ấy đang mang thai không? Vi cơ thể suy nhược cho nên rất khó giữ đứa bé, cô ấy dùng cả tính mạng của cô ấy cùng đứa nhỏ đến cứu hai người, đổi lại là hai người trách cứ cô ấy là oán giận cháu. Chủ tịch Hạ chuyện Hạ thị sắp phá sản cũng là vì Đường Hân biết được bảng di chúc của người còn chưa sang tên người thừa hưởng cho nên mới khiến Hạ thị có nguy cơ sắp phá sản. vợ cháu biết chuyện nên đã gửi bảng kế hoạch cho phó tổng mới cứu được Hạ thị.”
Ông bà Hạ là hoàn toàn chết lặng, một chữ cũng không thể nói được.
Đàm Dịch Khiêm nhìn đồng hồ, mở bạc môi nói nhanh “ Đường Hân không dừng lại ở đó mà còn ra lệnh cho thuộc hạ ra tay hạ độc vợ cháu gϊếŧ chết hai người, cũng may vợ cháu bình tĩnh tính toán, trước khi đến đã báo cảnh sát mới cứu được hai người. Một người độc ác từ trong tâm lẫn bên ngoài thì có đáng được tha thứ không? Cháu nói xong rồi, cháu xin phép.” Không đợi ông bà Hạ phản ứng Đàm Dịch Khiêm đã rời đi, hai ông bà chết lặng rất lâu vẫn chưa thể tin sự thật.