Chương 43: Yêu Cô Hơn Muôn Vạn Lời Nói.

Đàm Dịch Khiêm không biết mang thai khiến Hạ Tử Du cực khổ như vậy, thấy cô vừa mới ăn được chút gì đó thì lại nôn ra hết, uống nước cũng sẽ nôn, mà mỗi lần nôn là cả cơ thể cô dường như không còn sức lực, Hạ Tử Du phải mượn lực từ Đàm Dịch Khiêm mới có thể khiến mình trụ được thăng bằng. Đàm Dịch Khiêm đau lòng vì không thể làm gì được khiến cô bớt mệt mỏi.

“ Bà xã, hay là anh đưa em đến bệnh viện nhé.” Đàm Dịch Khiêm ôm cô về giường, anh lo lắng đau lòng nói.

Hạ Tử Du dựa vào hõm vai anh, lắc đầu nói, “ Không cần đâu, lúc em mang thai Liễu Nhiên cũng như vậy, chỉ là phản ứng bình thường khi mang thai thôi.”

Đàm Dịch Khiêm áy náy kiềm yêu cô hơn, anh nói “ Xin lỗi, anh không biết mang thai khiến em mệt mỏi như vậy.”

Hạ Tử Du ngồi thẳng người, mỉm cười nhìn anh, “ Anh biết không, được mang thai con của anh khiến em hạnh phúc vui vẻ. Lúc mang thai Liễu Nhiên em luôn ao ước có anh bên cạnh, nhưng mà đứa bé này đến ngay lúc anh bên cạnh em như vậy em mãn nguyện rồi.”

Đàm Dịch Khiêm mím môi, ánh mắt dịu dàng đầy tình yêu đối với cô, anh cúi người hôn môi cô, nhưng ngay lúc tình cả nồng nhiệt cô lại khó chịu vội đẩy Đàm Dịch Khiêm chạy vào tolet nôn thóc nôn tháo nhưng lại không có gì để nôn nữa.

Đàm Dịch Khiêm luôn đi theo sát Hạ Tử Du, anh chỉ biết mím môi, gương mặt điển trai hiện nét khó xử, đau lòng thay bà xã anh.

Vì sự việc của Đàm thị vẫn chưa giảm nhiệt, Đàm Dịch Khiêm để chị Dư cùng luật sư Đồng Á giải quyết vần đề, anh ở nhà chăm sóc cho Hạ Tử Du, tranh thủ lúc cô ngủ anh mới vào thư phòng giải quyết công việc.

Cảnh Nghiêu cẩn thận bước vào thư phòng kính cẩn trước Đàm Dịch Khiêm, “ Tổng giám đốc, đây là sổ chứng nhận hôn nhân của ngài và phu nhân, còn có luật sư Đồng Á đã hoàn thành bảng ủy quyền điều hành Đàm thị cho ngài. Về phía truyền thông và báo chí tôi cũng đã làm xong cả rồi.”

Đàm Dịch Khiêm hài lòng gật đầu, anh nói, “ Cậu tìm cho tôi vài bác sĩ dinh dưỡng thai phụ giỏi đến biệt thự.”

Cảnh Nghiêu cung kính nghe lệnh, anh lên tiếng nói tiếp, “ Tổng giám đốc, chuyện vợ chồng Hạ thị gọi điện gặp phu nhân thì sao ạ?”



Đàm Dịch Khiêm ngẩng đầu lên từ đống văn kiện, chậm rãi nhưng đầy kiên quyết nói, “ Không cần để cô ấy biết, việc cô ấy liều mạng đi cứu họ cũng coi như trả ơn công nuôi dưỡng bấy lâu cảu họ với cô ấy. Nói với họ sự thật về Đường Hân đi.”

“ Còn chuyện bên tòa án xx mời ngài và phu nhân tham gia thì sao ạ?” Cảnh Nghiêu hỏi ý kiến từ Đàm Dịch Khiêm.

“ Tôi sẽ mang cô ấy về thành phố Y nếu có thư mời, nhưng cô ấy không cần thiết phải tham gia.” Đàm Dịch Khiêm kiên quyết nói.

Cảnh Nghiêu có phần khó xử nhưng lại không biết có nên nói hay không, Đàm Dịch Khiêm lạnh giọng lên tiếng, “ Còn chuyện gì?”

Cảnh Nghiêu liền trả lời, “ Là bà chủ cùng đại tiểu thư muốn gặp ngài.”

Đàm Dịch Khiêm mệt mỏi day day huyệt thái dương, anh cất giọng, “ Được rồi, tôi sẽ tranh thủ gặp họ.”

Thời điểm Đàm Dịch Khiêm về gặp bà Đàm thì Hạ Tử Du đưa Liễu Nhiên đến bệnh viện thăm ông Đàm. Lú rảnh rỗi cô thường mang bé con đến trò chuyện cùng ông.

“ Bác biết không, con từng nghĩ nếu sau này cuộc sống con không có Dịch Khiêm con có thể tiếp tục sống vui vẻ hay không. Chị Hứa từng nói con âm thầm hi sinh như vậy Dịch Khiêm có biết hay không, hay là chúng con vẫn sẽ chỉ là quá khứ của nhau? Bác trai, người chính là người cha đáng kính mà anh ấy luôn ngưỡng mộ, con hi họng người sớm tỉnh lại để cùng nhìn cháu nội của ngài ra đời..” Hạ Tử Du mặc dù không biết ông Đàm có nghe được hay không, nhưng cô tin ông sẽ sớm tỉnh lại.

Tại nhà họ Đàm.

Bà Đàm áy náy nhìn Đàm Dịch Khiêm sau khi biết mọi chuyện từ trợ lí Dư kể, bà có phần e dè nói, “ Mẹ không biết Kim Trạch Húc là dùng tiểu Du uy hϊếp con, nhưng trong chuyện này Nhất Thuần cũng là đứa trẻ chưa hiểu chuyện, con nễ tình nó ba năm qua vì con mà tha cho con bé.”

Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng nhìn bà Đàm, chắc là trợ lí Dư vẫn chưa nói hết sự thật, anh lạnh giọng mở miệng, “ Mẹ đến gặp Đan Nhất Thuần sao?” Trước khi đưa về thành phố Y thì Đan Nhất Thuần vẫn phải ở lại Mĩ chờ tòa án Mĩ quyết định, cho nên bà Đàm có thể đến gặp Đan Nhất Thuần.

Bà Đàm gật đầu, “ Con bé chỉ là vì muốn giúp con mà phạm sai lầm, không như Hạ... Không như tiểu Du chỉ để con bảo vệ.”



Đàm Dịch Khiêm cười lạnh, “ Mẹ vẫn luôn là tin tưởng cô ta mà không muốn tin con dâu của mẹ sao?”

Bà Đà nóng nảy nói, “ Con và cô ta đã li hôn, cô ta không phải con dâu mẹ.”

Đàm Dịch Khiêm nhìn Đàm Tâm đang muốn lên tiếng cản nhưng lại không muốn nói, gương mặt Đàm Dịch Khiêm lạnh như tảng băng ngàn năm, anh nói “ Đàm Tâm, chị đã gặp Robert?”

Đàm Tâm gặp đầu, cô là tìm Robert chất vấn anh vì sao lại bảo vệ Hạ Tử Du, sau đó mới biết mọi chuyện qua lời kể của anh. Cũng từ miệng anh thừa nhận anh yêu mến Hạ Tử Du, vì Hạ Tử Du anh có thể âm thầm làm mọi thứ, miễn cho cô được bình an vô sự.

Đàm Tâm không cam lòng, cô ghen ghét Hạ Tử Du lại được Robert yêu mà cô Đàm Tâm, cùng với Robert tại sao không thể, cho nên dù biết sự thật Đàm Tâm không hề nói cho bà Đàm biết.

Bà Đàm khó hiểu nhìn biểu tình cúi đầu không dám nói của Đàm Tâm, bà hỏi, “ Tâm, có phải con biết chuyện gì không?”

“ Con... Con hơi mệt, mẹ và Dịch Khiêm nói chuyệ đi.” Đàm Tâ trốn tránh vội chạy nhanh lên lầu.

“ Rốt cuộc là chuyện gì? Con nói rõ cho mẹ biết được không?” Bà Đàm nôn nóng nói.

Đàm Dịch Khiêm chậm rãi thuộc lại mọi chuyện từ ba năm trước cho bà Đàm nghe, đến việc Hạ Tử Du xém mất đi đứa nhỏ vì Đan Nhất Thuần xíu giục Đường Hân bắt cóc Hạ Tử Du.

Bà Đàm nghe xong sững sờ không biết phải nói gì, bà chỉ thấy Đàm Dịch Khiêm nhìn đồng hồ rồi đứng lên, “ Tử Du nôn nghén trầm trọng, nếu mẹ muốn sau này còn được ôm cháu và nhìn thấy tôi thì làm tốt vai trò mẹ chồng với cô ấy. Tôi không muốn cô ấy phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa.”

Sau đó anh lạnh lùng rời khỏi nhà họ Đàm.