Hạ Tử Du giúp Liễu Nhiên vệ sinh cá nhân xong bé liền được Đàm Dịch Khiêm ôm xuống nhà ăn, còn Hạ Tử Du cô nhanh chống thay đồ vệ sinh cá nhân xong cũng liền xuống lầu theo.
Hạ Tử Du vừa xuống thì thấy chị Dư ở phòng khách, chị Dư thấy cô đi xuống liền tiến lại gần mỉm cười thân thiện “ Phu nhân tổng giám đốc.”
Hạ Tử Du vốn không thích nghe danh xưng này, cô nhỏ giọng nói “ Chị Dư, giữa chị và em chị không cần gọi như vậy, cứ gọi em là Tiểu Du.”
Chị Dư biết tính tình lương thiện của Hạ Tử Du liền mỉm cười gật đầu, thật ra trong lòng chị luôn mong chờ kết quả này, một cô gái như Hạ Tử Du xứng đáng được hạnh phúc.
Hạ Tử Du đi vào phòng ăn liền thấy Đàm Dịch Khiêm và Liễu Nhiên nói chuyện, cô không nghe rõ hai cha con họ nói gì với nhau, nhưng tiểu gia hỏa liền thỏa hiệp khiến cô kinh ngạc, cư nhiên con bé nghe lời Đàm Dịch Khiêm.
Liễu Nhiên liếc mắt thấy Hạ Tử Du, con bé cươi ngọt ngào “ Mẹ, mai con sẽ đến vườn trẻ.”
Hạ Tử Du thương yêu hôn con bé cười dịu dàng “ Ngoan.”
Liễu Nhiên rất thích được nghe khen, liền vui vẻ cúi đầu ăn phần ăn cho trẻ em.
Hạ Tử Du nhìn Đàm Dịch Khiêm đang đọc báo, trên bài anh vẫn là ly cafe nóng, anh vẫn có thói quen uống cafe, cô chưa thấy anh ăn sáng cùng cô.
Hạ Tử Du nhìn phòng bếp, liền mở tủ lạnh lấy ra trứng rán lên và phần bánh mì, Đàm Dịch Khiêm dĩ nhiên thấy hành động của cô, anh tưởng rằng cô không thích bữa sáng người làm chuẩn bị, bụng nghĩ thầm anh sẽ căn dặn người làm hỏi ý kiến cô muốn ăn gì thì làm cho cô.
Trước mắt Đàm Dịch Khiêm là phần trứng rán đẹp mắt và bánh mì, anh đưa mắt nhìn Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du không nhìn anh mà mở miệng “ Ăn sáng tốt cho dạ dày, anh uống cafe buổi sáng mà không ăn sẽ không tốt cho sức khỏe.”
Đàm Dịch Khiêm chăm chú nhìn cô giây lát liền bỏ tờ báo trong tay xuống bắt đầu ăn phần ăn cô chuẩn bị, trong trí nhớ của anh cô chưa bao giờ xuống bếp.
“ Mẹ, con muốn ăn sườn chua ngọt mẹ làm.” Liễu Nhiên ngẩng đầu nhìn Hạ Tử Du giọng trẻ con nói.
“ Được, buổi trưa mẹ sẽ làm cho con.” Hạ Tử Du ngồi cạnh con bé, mỉm cười đồng ý, cô đưa tay lấy giấy ăn lau miệng giúp bé con.
Vài hôm sau, Hạ Tử Du theo Đàm Dịch Khiêm đưa bé con đến trường, vì không an tâm nên cô muốn nhìn bé con cô có thể tiếp xúc cùng bạn bè hay không.
Liễu Nhiên sinh ra và được nuôi dưỡng ở trại giam, trong đó chỉ mỗi mình bé con còn lại là người lớn, Hạ Tử Du sợ bé con chưa thích nghi được, cô biết so với đứa trẻ cùng tuổi bé con nhà cô có tâm tư khác.
Đàm Dịch Khiêm ngồi bên cạnh Hạ Tử Du thấy cô trầm tư, anh đưa tay nắm lấy tay cô, lúc này cô mới phn ứng nhìn anh. Đàm Dịch Khiêm kéo cô vào lòng anh mở chầm chậm nói “ Có muốn đến Đàm thị làm không?”
Hạ Tử Du ngạc nhiên vì lời đề nghị của anh, giọng cô nhàn nhạt “ Anh đừng quên trước đây em làm chi Trung Viễn.”
Đàm Dịch Khiêm cười, anh hôn má của cô giọng ôn nhu hiếm thấy “ Anh biết, anh còn biết vì em không muốn nợ Kim Trạch Húc nên mới ra điều kiện cùng anh ta, em giúp anh ta làm dự án khiến ngài Arnold hài lòng chấp nhận để Trung Viễn nhận thầu, Kim Trạch Húc dùng số tiền không nhỏ để mời luật sư L giúp em giành quyền nuôi Ngôn Ngôn, em hoàn thành dự án coi như trả xong số tiền mà anh ta thuê luật sư giúp em. Lợi nhuận phần dư án kia không hề nhỏ, mà em lại là người thiết kế, số tiền hoa hồng kia đủ để em trang trải cuộc sống.”
Hạ Tử Du biết anh sớm muộn gì sẽ biết cho nên cô im lặng không nói.
Đàm Dịch Khiêm nhìn cô chăm chú, ban đầu yêu cầu kết hôn anh không nghĩ cô liền chấp nhận, nhưng anh hoàn toàn không ngờ cô hỏi anh có hối hận không? Lúc đó Đàm Dịch Khiêm không nghĩ đến cô sẽ hỏi, cho nên anh trả lời thật lòng cô là anh không hối hận. Sau lần hoan ái kia anh lại nghĩ , cô vì sợ anh không thể chấp nhận tấm lưng đầy vết sẹo của cô mà cô hỏi anh có hối hận không?
Hiện tại Đàm Dịch Khiêm vẫn nghĩ chưa thông tại sao cô hỏi câu đó,tâm tư của Hạ Tử Du của trước đây và bây giờ giống như hai người khác nhau hoàn toàn.
Hạ Tử Du không ngờ cô rất nhanh đã gặp lại Đường Hân, có thể là Đường Hân sợ Đàm Dịch Khiêm biết cho nên đợi xe anh rời đi Đường Hân mới bước đến trước mặt Hạ Tử Du.
Phòng khách, sau khi người làm đưa nước lên liền lui xuống.
“ Rốt cuộc cô vì sao kết hôn cùng Dịch Khiêm?” Giọng nói chầm chậm của Đường Hân vang lên, Hạ Tử Du cứ nghĩ lời thốt ra của Đường Hân sẽ là lời châm chọc.
“ Vậy theo cô Đường đây cô nghĩ là lí do gì?” Hạ Tử Du lạnh nhạt nói.
Đường Hân nắm chặt nắm đấm dưới gầm bàn, giọng gần như là gầm lên “ Hạ Tử Du, cô không biết liêm sĩ sao? Cô vậy mà cướp Dịch Khiêm của tôi.”
Hạ Tử Du lạnh lẽo nhìn Đường Hân, trước đây cô vì tin tưởng đặt hết hi vọng đến cầu xin Đường Hân giúp đỡ, vậy mà cô ta lại tính kế cô. Giọng Hạ Tử Du hết sức bình tĩnh nói “ Đường Hân, cô phải nhớ là từ lúc cô tính kế tôi cô đã không có quyền nói tôi không biết liêm sĩ, hoặc là nói tôi cướp đồ của cô.”
Đường Hân nhẫn nhịn nuốt xuống những lời nói thô tục, cô gằng giọng “ Hạ Tử Du, cô lại dùng đứa con cô mà ép buộc Dịch Khiêm kết hôn cùng cô sao? Trước đây là dùng thân phận của tôi, bây giờ lại là đứa nhỏ.”
“ Đường Hân, tôi là ngu ngốc mới tin tưởng cô dùng con bé.” Nhắc đến bé con khiến Hạ Tử Du đau lòng, cô lần đó đúng là ngu ngốc mới nghe theo lời Đường Hân để đổi lại bây giờ khiến tâm lí bé con bị thương tổn vì nghĩ cô muốn vứt bỏ con bé.
Hạ Tử Du hít sâu một hơi bình tĩnh lạnh lùng nhìn Đường Hân “ Còn về thân phận tôi đã đánh đổi hai năm tù giam, mang trên người bản án tội phạm suốt đời vẫn không trả đủ cho cô sao?”
“ Cô nghĩ như vậy là đủ sao? Cô cướp vị trí của tôi trong lòng ba mẹ tôi, trong mắt người khác cô mới là Hạ tiểu thư của Hạ gia, còn cướp đi Dịch Khiêm. Cô còn khiến tôi mươi năm lang thang nơi đất khách bị đánh đập hành hạ, cô nói như vậy là đủ sao?” Đường Hân đứng phất dậy quát lớn, khiến người làm chạy vào.
“ Phu nhân, người...” Họ lo lắng nhìn Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du nhìn họ giọng dịu đi “ Tôi không sao, mọi người ra ngoài đi.”
Họ liên nhìn nhau rời đi.
Hạ Tử Du bình tĩnh nhìn Đường Hân, cười lạnh “ Đường Hân, cô dùng tiền mua chuộc những người trong trại giam ra tay trả thù tôi, còn muốn tôi cùng đứa con chưa chào đời của tôi không còn mạng để ra tù sao?”
Đường Hân trợn mắt không thể tin nhìn Hạ Tử Du, cô không nghĩ Hạ Tử Du biết chuyện này, cô ta tin tưởng Đàm Dịch Khiêm còn không biết chuyện thi tại sao Hạ Tử Du biết được.
“ Chuyện tình cảm vốn dĩ là điều tôi không đoán trước được, kể cả là tình cảm của Dịch Khiêm tôi còn không chắc chắn.” Hạ Tử Du cười như không cười nhàn nhạt nói.
Đường Hân ngay sau đó liền lên xe rời khỏi biệt thự.