Chương 27

Nhân chi

thường

tình.

Tôi nghĩ.

Tôi không nói gì,

nhưng chị

tôi dường như

biết rõ

tôi muốn nói cái gì: “Đừng nói là em cho rằng cái

hận kia.



bởi vì em.”

“Chị lúc ấy đã

hai mươi mốt,

năm

ba,

trường là một

trường

tốt,

thành

tích cũng

tốt,



thế nào cũng có

thể nuôi sống chính mình.

Nhưng em lúc ấy mới mười

bốn

tuổi,

chị phải vừa làm cha làm mẹ quản em ít nhất

bốn năm,

đó là ít nhất a.

Khả năng lớn

hơn là chị phải

trông em cho đến khi em

tốt nghiệp đại

học,

em

tìm được việc làm,

chị kết

hôn sinh con,

chuyện cha mẹ phải làm cũng là dựa vào chị.

Chị cảm

thấy đặc

biệt

tức giận.

Chị là chị em không phải mẹ em,

đáng ra khôngthuộc quyền quản lý của chị.”

Tôi nói: “Chị có

thể

bỏ qua.

Vốn đã không

thuộc quyền quản lý của chị.”

“Thối lắm.”

Chị nói

tiếp,

“Em nói không

thuộc quyền quản lý của chị liền không

thuộc quyền quản lý của chị?

Chị có

thể mặc kệ em

trai mình?”

Tôi

thầm nghĩ chính chị

tự nói như

thế vì sao đến lượt

tôi nói lại

thành

thối lắm.

“Chị đặc

biệt không

thích em.

Lúc em sinh ra chị vừa mới đến

trường,

được đứng đầu cũng vậy làm lớp

trưởng cũng

thế,

làm cái gì cũng không

bằng một cái đánh rắm của em.

Hơn nữa em càng lớn càng không nghe lời,

em

trai em gái nhà người

ta đều giống như cái đuôi đi

theo anh

trai chị gái,

mang ra ngoài làm chân chạy vặt còn có mặt mũi,

nhưng mà em sẽ không,

em căn

bản không nghe lời chị.”

Chị

bắt đầu phàn nàn,

“Hơn nữa cha mẹ nói sau khi sinh em

trai vẫn yêuthương chị như

trước đều là gạt người,

lúc em nhỏ

bọn

họ

thiên vị em,

lúc sau khi em lớn lênbọn

họ vẫn là

thích em nhất.

Chị có một

thời gian rất dài đều cảm

thấy

bọn

họ

trọng nam khinh nữ.”

“Bọn

họ quan

tâm em

hơn là

bởi vì mọi

thứ của chị đều

tốt

hơn em,

tính cách lại sáng sủa,

không liên quan

tới giới

tính…”

Trong lúc nói

tôi cũng có chút khϊếp sợ,

“Chị đối với em rất

tốt,

em không

biết chị lại nghĩ nhiều như vậy.”

“Kỳ

thật vẫn

tốt.

Tuy rằng em không nghe lời,

nhưng mà em soái a,

còn có

thật nhiều người

hâm mộ chị có em

trai như em.

Chị giận là một chuyện,

nói cho cùng em cũng không có gì sai.”

Chị nói,“Chị giận nhất là khi

bọn

họ ra đi.

Tất cả mọi chuyện đều cùng ập

tới.

Chị phải xử lý

hậu sự,

phảithi cử,

bạn

trai chị

biết cha mẹ qua đời chị còn có một người em

trai,

lập

tức chia

tay với chị ——thứ

hèn nhát không

biết xấu

hổ—— chị còn

trẻ dại mới

thương

tâm vì anh

ta.

Chị

bận rộn muốn chết.

Sau khi

hết

bận vừa được nghỉ ngơi,

chị về nhà chăm sóc em,

nhưng em một câu cũng không nói với chị,

mỗi ngày cơm nước xong xuôi đều về phòng chơi game.

Chị cũng không cách nào nói chuyện với em,

những người

biết chuyện đều chỉ

biết nói mấy lời an ủi khách sáo nhạt nhẽo.

Chị vừa nghĩ đến về sau còn phải quản em liền đặc

biệt

tuyệt vọng.

Chị mỗi ngày

học

tập,nhưng là một chữ cũng không vào.”

Đoạn độc

thoại nội

tâm này

thật sự đυ.ng đến

trái

tim,

tôi nghe chị nói liên

hồi,

trong lòng vừa khó chịu,

lại nhịn không được nghĩ đến

tựa game chiến lược “nghẹn

thấu

tim”* đã chơi không ít lần.

(*心结梗[ tâm kết ngạnh.)

Loại nghẹn “Rõ ràng chị ưu



hơn nhưng cha mẹ lại quan

tâm em

trai

tôi”

này đã sớm nát đường cái* rồi.

(*Nguyên văn 烂大街} hình như để chỉ quá mức phổj biến} hay sao í.)

Công

ty

trò chơi

hơi có chút

truy cầu cũng sẽ cực kỳ

thận

trọng khi sử dụng nó,

tối đa

tạo nóthành một mánh lới nho nhỏ,

sẽ không dùng nó để

thiết lập nhân vật chính,

bởi vì người chơi vĩnh viễn

theo đuổi kích

thích mới,

thiết định lỗi

thời như

thế này sẽ chỉ khiến

bọn

họ sinh lòng phiền chán.

Tôi chính là một

trong số người sinh chán ghét.

Hoặc là nói

tôi chính là do chơi quá nhiều game rồi,

cho nên đặc

biệt để ý

tới những cái mới.

Nếu

tôi ở

trong một

trò chơi nghe đến loại phântích

tâm lý

tương

tự,

khả năng lớn nhất chính là không chút do dự ném đĩa game này vào lãnh cung,

cho dù l*иg

tiếng game có cỡ nào êm

tai,

tạo

hình nhân vật có cỡ nào đẹp.

Nhưng giờ phút nói chuyện không phải là nhân vật

trong game,

không phải NPC cố sức xây dựng

tính cách khuyết

thiết để dễ dàng cho người chơi công lược kia.

Giờ phút này người nói chuyện là chị của

tôi.

Tôi

bắt đầu cảm

thấy

bi

thương rồi.

Thật là kỳ quái.

Tôi đã rất nhiều năm không cảm nhận qua

bithương

thật sự

thế này,

nhất

thời lại khiến

tôi không chút phòng

bị đối với sự xuất

hiện của nó.Tôi cảm

thấy



hấp rối loạn,

trái

tim nặng

trịch,

hốc mắt cay cay,

tôi còn cảm

thấy chân

tay luống cuống.

Tôi

thầm nghĩ nói gì đó để khuấy động không khí,

nhưng lại giật mình nhận ra không có lời nào để nói.

Trước kia

bất cứ lúc nào không có lời gì để nói đều không khiến

tôi đau lòng giống như giờ phút này.

Chị vì sao lại dám ở

trước mặt

tôi

thẳng

thắn cõi lòng như vậy?

Đúng rồi,

chị uống

bia,

nhưng đây không phải lý do,

hai

thùng

bia căn

bản không đủ khiến chị say,

chính chị cũng nói.

Hơn nữa một người sau khi uống ánh mắt cũng không

tỉnh

táo như vậy.

Nhưng lại không

thể nói chính xác,

tôi kỳ

thật không nhớ rõ

bộ dạng uống say của chị là như

thế nào nữa,

thời điểm

tôi

thấy được

bộ dạng say xỉn của chị,

hơn phân nửa đều là say đến

bất

tỉnh nhân sự.

Không chừng chị say chính là như

thế,

ánh mắt

tỉnh

táo,

ăn nói rõ ràng,

nói chuyện

hợp lý.

Tôi nhớ game của

tôi.

Game không cần suy nghĩ quá nhiều,

dù là

tùy

tiện chọn một

hạng mục,tóm lại có một kết cục đã được định

trước.

Nhưng sự

thật không phải.

Thực

tế là một đống lộn xộn,

là một nồi xiên

tre đan vào nhau,

ngươi muốn ăn rau,

sau khi nhìn chuẩn vớt lên rồi lại làthịt

heo.

Tôi nhớ Trịnh Triết.

Trịnh Triết rất am

hiểu cách xử lý chuyện này.

Trên mặt anh viết

bốn chữ “bày mưu

tính kế”.

Có anh ở đây

tất cả lĩnh vực

tôi không am

hiểu đều là không gì làm không được.

Không gì làm không được là

tôi đoán.

Nhưng cho

tới giờ anh quả

thật đều là như vậy.

Cho nên anh chính là không gì làm không được.

Chị im lặng nhìn

tôi,



tôi không

hề nói gì.

Vị

trí của chúng

tôi chọn rất

tệ,

chúng

tôi không nên ngồi đối diện.

Nếu như chúng

tôi kề vai ngồi cùng một chỗ,

lúc này

bầu không khí cũng không đến nỗi giằng co không một

tiếng động như

thế này.

Sau đó chị

tôi

bỗng nhiên nở nụ cười,

rồi lại

thở dài.

“Đừng nghĩ

bảo

bảo…

như em cũng rất

tốt.”

Chị khẽ nói,

“Em cũng không làm gì sai,

lúc ấy chúngta đều không

tốt.

Em chính là người như vậy,

sẽ không an ủi,

cũng sẽ không

tìm kiếm an ủi.”

Chị đứng lên đi ra ngoài,

lưng

thẳng,

bước chân ổn đến không

tưởng.

Chị

thật sự không uống say.