Tôi
ngồi bên
ngoài
chờ Trịnh Triết
tỉnh
lại.
Anh
ngủ
rất sâu.
Anh bao giờ
cũng
ngủ
rất
ngon,
một khi
ngủ,
cho dù
tôi di
chuyển
thế
nào
anh
cũng sẽ không
tỉnh.
Có đôi khi
tôi
nhìn khuôn
mặt say
ngủ
của
anh,
sẽ
có
một
loại
cảm giác
hoang đường——
tôi
thậm
chí
nói không
ra
loại
hoang đường
cổ quái
này
từ đâu
mà đến,
mà
này
chính
là
loại
hoang đường
nhất.
Với
tôi
mà
nói
anh
là siêu
hiện
thực.
Tôi
là
nói,
từ sau khi
anh đến,
nhân sinh u ám
của
tôi dường
như bỗng
nhiên dính vào sắc
màu.
Tôi vẫn không xác định được
tôi
rốt
cuộc xem
anh
là gì,
xác định vị
trí
của
anh với
tôi
mà
nói
tương đối khó khăn——
chúng
tôi không phải bạn bè,
không phải
người
thân,
không phải bạn đời,
có
lẽ
miễncưỡng
có
thể gần
mức
người yêu,
nhưng phương
thức ở
chung
của
chúng
tôi không giống
nhưnhững đôi
tình
nhân bình
thường.
Anh vẫn
ngủ,
trên gương
mặt
lộ
ra vẻ
trầm
tĩnh
an ổn.
Nhưng
thời điểm
tôi
nhìn
anh vẫn
luôn
nhịn không được
tăng
thêm
một
tầng
lọc kính*
cho
anh,
vì vậy
trên
người
anh
liền
có
loại gợi
cảm không gì sánh được,
như
là ánh sáng bên
trong
một bức
tranh.
(*Cái kiểu người thân trong mắt a là nhất í, hôm bữa đã giải thích.)
Mà
tôi không dám
nói
mong
mỏi
tiếp xúc với
anh không
liên quan
tới
tình yêu.
Điều
hòa
lại khiến
cho
trong phòng vô
cùng ấm áp,
tôi im
lặng
ngồi đó,
trong không gian
cực yên
tĩnhnghe
thấy
tiếng vận
chuyển
của điều
hòa,
gần
như
nghĩ
lầm đó
là
một
cơn
mưa
lớn.
Trịnh Triết
tỉnh
lại vào buổi
tối.
“Hiện
tại
mấy giờ
rồi?”
Anh
thấp giọng
hỏi,
một
tay
tìm kiếm bên
người.
Tôi đoán
là
anh đang
tìm điệnthoại,
thừa dịp
anh
ngủ
tôi đã gấp đồ
anh
trên đầu giường,
điện
thoại
liền đặt
trên quần áo.
“Sáu giờ
tối.”
Tối
nói,
cầm di động đưa
cho
anh.
Mà
anh không
nhận,
mà
là
nhẹ
nhàng
nắm
cổ
tay
tôi,
sau đó
mới
như
là phát giác
chính
mình
cầm
lộnchỗ
rồi,
đưa đến bàn
tay
cầm di động
của
tôi,
cách di động phủ
ngón
tay
lên bàn
tay
tôi.
“Tôi
nghĩ
cậu đi
rồi
a.”
Anh
ngậm
cười
nói.
Tôi không
nói gì.
Trịnh Triết dường
như
cũng không
nghĩ
lấy được
câu
trả
lời.
Anh vén
chăn
rời giường,
bắt đầu
thảnnhiên
cởi đồ
ngủ,
xem bộ dạng
là
muốn
thay quần áo.
Tôi
lập
tức
cảm
thấy
có
chút đứng
ngồi không yên,
hơn
nữa
loại
lúng
túng khi
anh
cởi đồ
này,
thời điểm
hơi
cúi
người
muốn
cởϊ qυầи đạt đến đỉnh điểm.
“Đúng
rồi.”
Trịnh Triết bỗng
nhiên
ngẩng đầu
nói,
“Lúc
này
trợ
lý
của
tôi
có
lẽ đã
mua đồ
tới đây,
phiềncậu
lấy vào.
Cô ấy
liền ở
ngoài
cửa,
không
có
lệnh
tôi sẽ không được vào.”
Tôi
như được đại xá
nhanh
chóng
ra khỏi phòng,
xuyên qua phòng
làm việc
lớn
mà
trống
trải,
mở
cửa.
Ngoài
cửa quả
nhiên đứng
một
cô gái
trẻ
tuổi,
trong
tay
cầm
một
túi giữ ấm.
Cô đối với sự xuất
hiện
của
tô
cũng không giống
như giật
mình,
hoặc
là
nói quá
mức giật
mình,
không đợi
tôi
nói gì
liền đưa
túi giữ ấm
trong
tay
cho
tôi,
sau đó
nhanh
chóng xoay
người
rời đi,
bước
chân vội vàng,
hay
còn được gọi
là
chạy
trối
chết.
Tôi
rất không
hiểu,
nhưng vẫn
cầm
túi giữ ấm vào bêntrong.
Trịnh Triết đã
mặc xong quần áo.
Áo sơ
mi âu phục
thắt
lưng quần
tây,
tôi
cố gắng không
nghĩ
tới
cómặc quần
lót
hay không,
hơn
nữa
ném đi
tất
cả suy
nghĩ
tươi đẹp vành
tai
tóc
mai
chạm
nhau,
có
trờimới biết
cái
này khó
thế
nào,
mấy giờ
trước
chúng
tôi
mới ân ái
trên
cái ghế sô fa
ngoài kia ——
nhưngtốt xấu gì
tôi
cũng đã
làm được.
Tôi đặt
túi giữ ấm ở
cái bàn gần
cửa sổ
rồi
mở
ra,
lấy
mấy
hộp giữ ấm
từ bên
trong
ra,
gỡ
từng
nắp xuống
rồi đặt
lên bàn.
Trong
lúc
này Trịnh Triết đã đi
tới.
Anh ở phía sau ôm
lấy eo
tôi,
dán
mặt sau
lưng
tôi.
Hô
hấp ướŧ áŧ
của
anh xuyên qua áo sơ
mi
mỏng
manh
của
tôi,
xuyên qua da
thịt,
chậm
rãi
tiến vào xương sống
của
tôi.
Tôi không xác định
có phải
anh đang
cách
một
tầng áo sơ
mi
hôn
lưng
tôi
hay không.
Tôi
cũng không dám
nghĩ quá sâu.
Nhưng
anh
cũng không
có ý định duy
trì
tư
thế
này,
sau khi
nhẹ
nhàng
chạm vào
lưng
tôi
liền
rời đi,ngồi sát bên
tôi,
cầm đũa
lên
như không
có việc gì bắt đầu ăn.
Không
thể không
nói phần đồ ăn
cùng bộ đồ ăn bên
trong
hộp giữ ấm
chuẩn bị
cho
hai
người.
Thật sự.
Gia
hỏa
này
trừ
ngủ
trong
chốc
lát kia
trên
cơ bản không
rời khỏi
tầm
mắt
của
tôi,
cho dù
lúc
tôi đilấy quần áo
cũng
nhớ để ý đến
anh,
cho
nên
anh
tuyệt đối không
thể
an bài
mọi
thứ
lúc sau,
tôi
chỉ
cóthể suy đoán
anh đây
là
trước
lúc
tôi đến đã
làm xong
hết
thảy
tính
toán.
Anh đang
nghĩ gì?
Anh
là đang
theo đuổi
tôi sao?
Anh
rốt
cuộc
có ý kiến gì với
tôi
hay không?
Tôi suy
nghĩ
hỗn
loạn,
ăn
một bữa không biết
mùi vị
thế
nào.
Sau đó
anh
nói: “Đi
thôi,
tôi đưa
cậu về
nhà.”
Một
lần đưa
này
liền đưa
chính
anh vào phòng
trọ
của
tôi.
…??
Này
hết
thảy
là phát sinh
thế
nào?
Tôi
là
ai?
Tôi đang ở đâu?
Trịnh Triết ở đây
tôi
còn
chơi game
thế
nào
a?
Đây
chính
là game
tôi vừa
lấy được,
nói
chính xác
là game
chị
tôi
lấy
cho
tôi,
còn
chưa
chính
thức đưa
rathị
trường.
Đương
nhiên,
đây
là game sinh
tồn
tôi
thích
nhất,
hay
nhất ở
chỗ đây
là
một game
thế giớimở,
không
chủ
tuyến không qua
màn,
chỉ
cần
lựa
chọn ba
nhân vật sau đó
làm
cách để
cho ba
ngườinày sống sót—— bởi vì
trong game sẽ dính đến không ít kiến
thức
chữa bệnh
cùng kiến
trúc,
tôi
từlúc bắt đầu
chơi đã
truyền
tin
tức đi,
chị
tôi sau khi
nhận được
thông
tin
từ
tôi,
vì
thế đặc biệt
nghiêncứu
ra
thuật
ngữ
chuyên
nghiệp.
Cho dù
chị
tôi
tỏ vẻ
nếu
như
tôi
nguyện ý
chờ,
chị
có
thể
lấy
tới phiên bản Hán
hóa,
bởi vì
những game xuất sắc
thế
này
tóm
lại phải Hán
hóa xong
mới đưa
ra
thị
trường
trong
nước,
nhưng
chờ đợi
mà
nói bảng
hiệu
của
tôi
chẳng phải bị đập
nát
rồi sao?
Với
tư
cách
luôn
luôn
là
người đầu
tiên phát độngchiến
lược,
hơn
nữa
luôn
luôn
có
những
chi
tiết
che dấu
người
chơi,
hiểu
rõ
trò
chơi vốn
là
thứ vô
cùng quan
trọng,
không
chừng bên
trong sẽ
có ám
chỉ gì đó.
Lúc đầu
tôi phát động
công
lược
trò
chơi
cũng
chỉ
là
chơi
cho vui
mà
thôi,
nhưng về sau ID
này dần dần được phong
thần,
tôi
tuy
rằng không quan
tâm,
nhưng
cảm
thấy vẫn
là không
nên phụ
lòngngười
chờ
mong.
Nếu
chơi không được
cũng không khỏi quá
nghẹn khuất đi?
Tôi
có
chút bận
tâm,
cũng
may Trịnh Triết không quấy
rầy
tôi.
Anh
thoải
mái
nhàn
nhã đặt
laptop
trên bàn sách
của
tôi,
bắt đầu xử
lý
công việc
của
mình.