Chương 10

Tủ lạnh còn không ít

rau

dưa,

tủ đông cũng còn không ít

thịt, tôi

quét

một

vòng,

cái

gì cũng không muốn ăn, liền đóng cửa lại.

Tôi để ý thấy sàn xi

măng

ngoài sân

đã làm được không sai biệt lắm, liền nghĩ xuống tiệm mì hoành thánh ở

lầu

dưới

để ăn

một

chén

mì.

Móc treo đồ ngoài cửa là

cái áo khoác dài màu

đen

tôi mặc hôm bữa

mưa,

tôi

vừa vắt áo

khoác qua

vai,

chất

vải

cứng

cáp liền tự động dán

vào

thân

thể rũ xuống ——

nói

thật,

tôi

vẫn luôn có chút tò

mò chị của

tôi

tìm những

bộ đồ

như

thế này từ

đâu

ra, không

nhãn

không

mác,

nhưng chỉ

xem

chất

lượng

cùng

thiết kế

cũng

cảm thấy giá cả

xa xỉ.

Áo khoác này tôi vẫn

luôn

mặc

lúc trời mưa, phối với giày ống dài

cùng

màu,

cam

đoan

không

ướt

áo trong không

ướt chân,

khuyết điểm nhỏ

duy

nhất

chính

là đi ra

ngoài

có hơi nổi bật.

Tôi mở cửa, sau

khi

khóa

lại phát hiện cửa phòng đối diện khép hờ, không khóa.

Đây là một

khu

chung

cư kiểu cũ, cổng dưới lầu đóng gần

như

không

có tác dụng gì, hơn

nữa

mọi người

đều biết nơi này là

địa bàn của sinh viên thuê ở,

gần như mỗi tháng quanh đây đều truyền tới hàng loạt tin tức

mất

trộm

đồ.

Hành

vi không khóa cửa của Trịnh Triết thật sự quá

nguy

hiểm, nhất là

anh vừa nhìn liền biết có

tiền, lại

là bộ dạng tay

trói

gà không

chặt.

Nhưng cũng có

khả năng là anh

vừa

chuyển đến, cho

nên

không

biết

tình

hình, còn

tưởng rằng nơi

này

là khu đô

thị

(*小区 tiểu khu)

anh ở

lúc trước,

bảo

vệ sẽ

nghiêm khắc vặn hỏi

mỗi

một người

không

quen.

Tôi không

muốn

đối mặt với anh

lắm,

lúc

đầu định trực tiếp khóa lại cho anh, nhưng mà

lỡ như lần sau

anh

lại như vậy nữa

thì

sao?

Về tình về

lý tôi phải nhắc nhở anh, cho

nên

tôi gõ cửa.

“Trịnh Triết?”

Tôi gọi khẽ.

Tiếng

vọng

quanh quẩn trong không gian nhỏ hẹp, tôi không khỏi cảm thấy có

chút

lạnh.

Hành

lang

này thật sự quá

cũ kỹ rồi, không lấy được ánh

sáng, lại

còn

quá mức yên tĩnh.

Đại khái là qua

vài

giây,

cửa

được

mở ra

một

khe nhỏ.

“…

Trịnh

Triết?” Tôi hỏi.

Bên trong

không

có tiếng

trả lời.

Tôi đứng ở

cửa,

do dự lại

do dự, ngập ngừng lại ngập ngừng,

lòng

thầm

nghĩ

đây không

phải

tình

tiết

kinh

điển

trong

phim

kinh

dị hay sao, bình thường

đều là nữ

bình

hoa*,

rất

ít tình huống là nam

bình

hoa,

dù sao mặc kệ

nam hay nữa ai

đi vào người đó

chính là

đồ ngốc, kịch bản này đặt

vào

tương

lai

biên

tập phim phải bị rủa

xả một vạn năm**.

(*Nữ bình hoa, nam bình hoa: làm cảnh k có tích sự j

.)

(**在未来的电影评析剪辑中要被吐槽一万年的剧情 mị k hiểu câu này nên k biết sắp xếp nó sao cả T^T

.)

Thế nhưng

tôi không

có biện pháp cử

động

chân

của

tôi,

xuất

phát

từ nhiều loại,

nguyên nhân phức tạp

đến

mức tôi lười suy nghĩ càng không biết nói thế

nào—— tôi

đứng

trước cửa

trong chốc lát, vẫn

là chậm rì rì

đẩy cửa.

Bên trong

tối đến độ

giơ

bàn tay không thấy được năm ngón, tôi không đoán được Trịnh

Triết

rốt

cuộc

che bao nhiêu bức rèm.

“Trịnh Triết?”

Tôi cẩn thận hô.

Không

có trả lời.

….

Tình

huống

dường như

không ổn

cho lắm, tôi nắm chốt cửa, trong bầu không khí kỳ

dị thế này

lại

có chút khẩn trương,

nhưng trong phòng vẫn cứ

cực

kỳ yên tĩnh, Trịnh Triết

sau khi mở

cửa

không

biết

đã trốn ở

đâu,

để lại tôi ngơ

ngác

đứng

trước cửa.

Tôi cảm thấy tôi có

thể đi rồi.

Nhưng

trước khi

tôi

rời đi, Trịnh Triết

từ sau cửa

vươn

tay

nắm chặt lấy bàn tay

đang

vặn

nắm cửa của tôi, sau

đó tôi còn chưa kịp

phản

ứng,

chỉ

nghe

“cạch

một

tiếng.

Đèn sáng rồi.

Không

không không, tiếng

“cạch” không phải tiếng đèn bật, là

Trịnh Triết…

khóa

tôi

và anh lại

với

nhau?

?!!

Tôi có chút mờ

mịt nhìn còng chỗ cổ

tay,

còng

tay

tình

thú màu đen, bên trong còn được lót

bằng

lông

mềm,

sau

đó mới ngẩng đầu nhìn anh.

Anh đứng trước

mặt tôi, mặc một bộ

đồ tắm, thắt lưng lỏng lẻo, làn da

lộ ra

ngoài vẫn

còn

bọt nước.

Tôi lúc trước mỗi lần nhìn thấy anh, ít

nhất

là ban đầu, tạo

hình

của

anh đều thỏa thỏa đáng đáng không chút buông

thả,

nhưng

lúc

này anh mặc chính là

bộ áo tắm

rộng

đến

quá phận,

mái tóc ẩm

ướt

hất ngược

ra sau, có

mấy

cọng

rơi ra ngoài, nhìn qua trẻ lại

không ít.

Tôi im lặng nhìn anh.

Kỳ thật không phải rất khϊếp sợ, dù

sao

có manga nào mà

chưa

từng

yy không

chút

tiết

tháo,

trình độ

lớn hơn nữa tôi

cũng

đã gặp qua…

nhưng

tôi

thật

sự chưa từng xem phiên bản hủ

hướng!

Hơn nữa manga là manga!

Còn đây là

người thật! Còn là

người

tôi

đã ngủ qua!

Tôi có chút mộng, muốn nói gì

đó, nhưng

lời vừa ra

khỏi

miệng rồi

lại

là: “Anh,

bên trong..”

Trịnh

Triết thản nhiên nói: “Cái gì

cũng

không mặc.”

… Này…

bầu

không

khí

liền

có chút kỳ

quái.

Anh ngửa đầu quan sát phản ứng

của

tôi,

bởi vì liên quan đến

thế đứng

nên đầu hơi nghiêng,

tôi

không

đối

mặt với anh, phóng ánh mắt vào

phòng trong.

Sau đó tôi

thật

sự hoảng

sợ rồi.

Anh vậy mà

mở thông

gần hết các phòng với nhau, bên trong cho dù

bị bức rèm

dày

che lấp cũng có

thể

thấy

được

vô cùng rộng rãi. Cách cửa chính không xa là

ghế sô fa,

mà trong

phòng

khách bày

ra giường

đôi,

bức

tường

đối

diện

phòng

khách lắp

đầy

gương, càng khiến cho tôi

khϊếp sợ

chính

là trên trần nhà——

tất cả đều

là gương.

Tôi ngẩng

đầu xoay tới xoay lui, nhìn thấy trong gương

hiện

lên vẻ mặt

ngơ

ngác

của mình.

Kỳ thật màu sắc

trang hoàng của gian phòng này còn

rất

ấm áp, nhưng đối với

cái

dạng

này của gian phòng, tôi thật sự

không có

biện

pháp

cảm thấy không

khí ấm áp,

dù chỉ một chút cũng không có.

Ngược

lại

với đó, cho dù

tôi hết sức ngăn chặn, vẫn cảm

thấy

được

một

bộ phận của thân thể

mình

xảy

ra biến hóa.

Trịnh

Triết dựa

tới,

gần

như rúc vào trong ngực tôi, mà

tôi

không

dám

động.

“Tôi

đặc biệt cải tạo gian phòng, hy vọng cậu

sẽ thích.” Anh

ngẩng đầu

nói

chuyện với

tôi,

giống như

cố ý, lại

giống như

không để

ý phả

hơi

thở vào cổ

tôi,

cố tình lúc liền lúc đứt, khiến tôi lúc

lạnh

lúc

nóng,

nổi

da gà

khắp

người.

Tôi nuốt một ngụm nước miếng.

Anh liền cười rộ lên, nghe vào

—— tràn đầy mị

lực:

“Cậu làm

sao vậy? Hả? Cậu vẫn

không có

ý định động sao?”

“…

Tôi đói rồi.” Tôi nói, “Tôi muốn xuống lầu ăn

mì hoành

thánh.”

Ngay

sau đó tôi

cảm

thấy

được

Trịnh

Triết nâng tay

lên

vòng

qua cổ tôi, hơn

nữa

còn cắn yết hầu

tôi

một cái. Có chút đau, nhưng hơi thở

của

anh đến quá gần, cho

nên

tôi cũng không

biết

đặt lực chú ý của mình ở

đâu,

lại không

khỏi

nuốt

một ngụm nước miếng.

Vì vậy Trịnh Triết giống

như bỗng nhiên

ý thức được bản

thân

dùng

sức

quá mức, lại liếʍ liếʍ nơi bị

anh cắn qua.

Đầu lưỡi trơn ướt, ấm áp,

còn

có nụ

hôn

mềm mại.

“Đừng

xuống lầu.” Anh vùi

vào

trong

cổ tôi nói, “Ăn tôi.”