Editor: Tiểu Ốc
Úc Trí Thăng và Lại Bái Khiết cùng nhau trở về phòng làm việc bảo an, các nhân viên bảo an khác chia nhau trở về chỗ ngồi của mình để nghỉ ngơi.
"Phải khiếu nại như thế nào?" Anh vẫn chưa quên chuyện khiếu nại này.
Lại Bái Khiết trợn trắng mắt lần thứ n, nếu như bị hỏi thêm mấy lần nữa, thì cô nhất định sẽ bị cái người đang lên động kinh này làm cho tức điên mất.
"Không phải tất cả mọi người đều nói muốn khiếu nại bảo an thì phải thông qua công ty của các người sao? Nghe không hiểu tiếng Trung à?" Quả nhiên là ngồi trong phòng làm việc “con rùa gạo", hoàn toàn không rõ ràng tình hình hiện tại.
Vì liên quan đến vấn đề quy định bảo an rườm rà của công trường, cho nên Thịnh Hâm yêu cầu công ty của đối phương phải "tự chuẩn bị" một đến hai nhân viên bảo an, để tới giúp đỡ công ty bằng cách xuất ra thẻ chứng nhận công tác cùng với giấy phép làm việc, cho nên chỉ cần là chuyện liên quan đến phương diện bảo an, thì hầu hết Thịnh Hâm đều mời đại biểu bảo an tới xử lí.
Đúng lúc này, quản lý bảo an của Thịnh Hâm cầm ly trà đi tới trước mặt anh, nhìn một cái liền nhận ra Úc Trí Thăng.
"Úc tiên sinh?! Chào ngài chào ngài." Anh ta chủ động bắt tay với Úc Trí Thăng.
Còn Úc Trí Thăng thì bị động bắt tay với đối phương."Xin chào, anh là......"
"Hứa Dung Hào, quản lý bộ phận bảo an, ngưỡng mộ danh tiếng của Úc tiên sinh đã lâu." Vẫn bắt tay mà không hề buông ra.
Úc Trí Thăng lúng túng nở nụ cười đáp lại, anh vô cùng không có thói quen "nắm tay" với đàn ông.
"Úc tiên sinh tự thân mình tới đây là có chuyện gì cần chúng tôi giúp đỡ một tay sao?" Hứa Dung Hào thu tay lại, thái độ vô cùng khách khí.
Sở dĩ nguyên nhân ông ta khách khí như vậy, còn không phải bởi vì Úc Trí Thăng là do chủ tịch đích thân bổ nhiệm anh vào đây sao, hơn nữa bản thân Úc Trí Thăng công to việc lớn, thế cho nên ông ta sẽ tự nhiên khách khí với anh ba phần.
Có câu nói, "mọi người giúp đỡ lẫn nhau", ai mà biết được về sau bản thân ông ta sẽ không có việc gì muốn Úc Trí Thăng giúp đỡ một tay chứ? Tạo mối quan hệ tốt với Úc Trí Thăng thì đối với ông ta chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu.
Lại Bái Khiết cảm thấy sững sờ đối với bộ dạng khách khí khác hẳn với vẻ nghiêm túc thường ngày của quản lý! Bình thường vào lúc Hứa Dung Hào nói chuyện với bọn họ cũng không phải là cái bộ dạng này, để có thể làm được quản lý bảo an, thì đương nhiên phải có cái bản lĩnh làm cho người khác nổi da gà như Hắc Sơn lão yêu*.
(*)Hắc Sơn lão yêu: mình không chắc lắm, nhưng đái khái là kiểu yêu quái, xấu xa, độc ác..v…v
"Nói ra lại xấu hổ, buổi sáng tôi hút thuốc lá ở bên cạnh toà nhà hành chính trong công trường nên bị nhận giấy phạt." Úc Trí Thăng khiêm tốn nói xong, nhưng mà vẻ mặt lại không nhìn ra anh có chút xấu hổ nào như trong lời nói. die nda nle qu y don
"Hả? Ai là người viết giấy phạt?" Hứa Dung Hào đã quyết định thay anh ra mặt giải quyết.
"Là tôi." Lại Bái Khiết chủ động thừa nhận.
"Úc tiên sinh chỉ là không chú ý một chút mà thôi, huống chi đó là ở ngoài công trường, không cần trực tiếp phạt tiền, đưa giấy phạt đây để tôi tiêu hủy." Hứa Dung Hào ra lệnh cho cô.
"Anh ta vi phạm là sự thật, mức tiền phạt cũng là do công ty quy định, không thể dễ dàng hủy bỏ như vậy được, nếu không thì sẽ rất không công bằng đối với những người bị phạt khác." Thái độ của Lại Bái Khiết vô cùng cứng rắn, không chịu giao ra tờ giấy phạt.
Vị quản lý này ghét nhất là bị cấp dưới khiêu chiến quyền lực của ông ta, lại còn là ở trước mặt một nhân vật quan trọng như vậy nữa, nên càng thêm tội không thể tha.
"Rốt cuộc ai mới là quản lý hả? Chuyện giấy phạt là do tôi quyết định, nếu cô muốn làm chủ,
thì hãy thử đợi thêm mười năm nữa xem có một chút cơ hội nào không." Ý tứ chính là nếu Lại Bái Khiết muốn làm chủ thì phải đợi sau khi ông ta về hưu mới được.
"Nếu như ngài đã nói như vậy, thì công ty kia cần gì phải đồng ý những điều khoản này? Nhìn tâm tình của người khác mà quyết định tiền phạt là rất không đúng?" Bữa trưa Lại Bái Khiết đã ăn hiển nhiên không phải là sủi cảo, mà là bom hẹn giờ, cho nên mới có thể nổ tung vào lúc này.
Úc Trí Thăng kinh ngạc nhìn cô.
Nên nói là cô trẻ tuổi không hiểu chuyện, hay là nên nói cô có núi dựa rất vững chắc, cho nên mới có thể không chút kiêng kỵ gì như vậy? Cho dù Hứa Dung Hào không phải là một vị quản lý tốt, nhưng cũng không thể như vậy, cách đối xử với cấp trên là rất quan trọng.
"Quản lý Hứa chớ vội, vi phạm thì phải chịu phạt vốn là quy định đã được nói từ trước, tôi cũng không phải tới đây để cầu tình, mà chỉ là để hỏi một chút chuyện liên quan đến công việc thôi, không cần phải làm khó cấp dưới của anh, Lại tiểu thư chỉ là làm đúng trách nhiệm của cô ấy mà thôi." Sau khi nhìn thấy Lại Bái Khiết bất chấp hậu quả mạnh miệng như vậy, anh đã không muốn khiếu nại nữa rồi, nếu không cái mạng nhỏ của cô khẳng định sẽ khó bảo toàn.
Lại Bái Khiết giơ cánh tay lên, chỉ về phía vị trí phía sau anh."Nộp tiền ở bên kia."
"Được."
Úc Trí Thăng đồng ý nhưng không quay đầu lại, mà trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi cho Tiêu Giới Thiên, định bảo anh ta mang tiền đến để "chuộc" người.
Bây giờ trên người anh ngoài mấy tờ tiền mặt ra, thì cũng chỉ còn hai thẻ ngân hàng tự động cung cấp không giới hạn mà thôi, mà Thịnh Hâm thì đương nhiên chỉ chấp nhận nộp tiền mặt, cho nên anh chỉ có thể gọi điện thoại cầu cứu Tiêu Giới Thiên, bảo anh ta mang tiền vốn công trường cùng với tiền tiêu vặt đưa cho anh.
Trong điện thoại, Tiêu Giới Thiên bảo sẽ mang tiền đến văn phòng bảo an, nhắc anh hãy chờ. Cho nên sau khi cúp điện thoại, anh chỉ có thể ở lại trong văn phòng chờ "tiền chuộc".
"Không cần nhất định phải nộp trong ngày hôm nay, chỉ cần nộp ở trong đúng kỳ hạn là được rồi." Thái độ của Lại Bái Khiết vô cùng công việc hóa.
Úc Trí Thăng trả lại cho cô một nụ cười sáng ngời."Tôi biết mà, vì buổi sáng hôm nay em đã nhắc nhở qua rồi, nhưng mà tôi nghĩ việc của ngày hôm nay thì không nên để đến ngày mai thì tốt hơn." d/đ/l/q/đ
"Đi làm việc của cô đi." Hứa Dung Hào bỏ qua cho Lại Bái Khiết trước.
Chờ đến khi nào ông ta "khống chế" được Úc Trí Thăng, thì sẽ tìm cô để tính sổ.
Lại Bái Khiết vốn đang ước gì được rời khỏi hiện trường, cho nên khi vừa nghe được lệnh xong, liền lập tức xoay người trở về chỗ ngồi.
"Úc tiên sinh, đến phòng làm việc của tôi ngồi một chút nhé?" Hứa Dung Hào mở miệng muốn mời Úc Trí Thăng đến ngồi ở phòng làm việc của anh ta một lát.
"Không được, bảo an của tôi sẽ lập tức tới ngay, tự tôi chờ ở bên này là được rồi." Sau đó không thèm nói thêm nửa chữ nào nữa, anh cũng không muốn miễn cưỡng nhốt chính mình cùng với ông ta đơn độc ở trong một phòng."Quản lý Hứa, vi phạm rồi phải chịu phạt vốn là chuyện nên làm, chắc là anh sẽ không vì vậy mà làm khó cấp dưới chứ?" Anh cảm thấy Hứa Dung Hào sẽ không bỏ qua cho Lại Bái Khiết.
"Dĩ nhiên rồi, nhưng mà bất luận như thế nào, thì khiêu chiến quyền lực của cấp trên là tuyệt đối không cho phép, không có dạy dỗ nhân viên tốt thật là xấu hổ. Có câu nói rất hay, phụ nữ tóc càng dài, thì kiến thức càng ngắn, đừng chấp nhặt với cô ta, hi vọng anh thông cảm cho." Ý tứ của ông ta chính là vẫn sẽ đi tìm Lại Bái Khiết để tính sổ.
Sau khi Úc Trí Thăng nghe được cái câu tục ngữ "phụ nữ tóc càng dài, thì kiến thức càng ngắn", thì cũng không mở miệng nữa, bởi vì anh khinh bỉ nhất chính là cái loại người không biết tôn trọng phái nữ này.
Vào đúng lúc này Tiêu Giới Thiên cùng với bảo an chạy đến, giúp anh kết thúc cuộc đối thoại không có dinh dưỡng với Hứa Dung Hào.
Hứa Dung Hào đợi cho đến sau khi bọn họ nộp hết tiền phạt rồi rời khỏi phòng làm việc, mới trở lại bên trong phòng làm việc của mình, qua nội tuyến cho gọi Lại Bái Khiết.
Lại Bái Khiết cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ đối với việc bị quản lý cho gọi một chuyến, bởi vì điều này đồng nghĩa với việc hôm nay cô đừng hòng nghĩ tới được vào công trường.
Nếu sớm biết tờ giấy phạt này sẽ gây ra nhiều thị phi như vậy, thì cô sẽ không —— bất chấp mọi hậu quả để viết giấy phạt như vậy.
Lê bước chân nặng nề đi tới phòng làm việc của Hứa Dung Hào, gõ cửa hai cái, đợi đến khi bên trong đáp lại rồi sau đó mới mở cửa đi vào.
"Ngồi xuống." Hứa Dung Hào ngồi tại chỗ đợi cô.
Ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Tôi biết rõ cô rất nghiêm túc cũng rất chính trực, mặc kệ đối phương là ai, đều chỉ cần vi phạm là liền viết giấy phạt; nhưng nhất định cô không biết rằng rất nhiều công ty đã phản ánh với tôi chuyện cô rất máy móc, những lời oán trách kia tôi đều ngăn lại giúp cô."
Cô thật sự không biết Hứa Dung Hào nói như vậy là có ý gì, là muốn nói cho cô biết "nghiêm túc" tương đương với "máy móc" ư?
Mức phạt của bảo an là do ông ta đề ra, sau đó trải qua sự đồng ý của công ty rồi mới phát thông báo, mà cô cũng chỉ là thuận theo quy định của công ty mà làm việc thôi, thế nhưng ông ta lại dám ở trước mặt cô diễn vai người tốt sao?! Thật đúng là khiến cho người ta mất hết khẩu vị.
"Tôi cũng không phải nói cô làm như vậy là không được, nhưng mà phải sáng suốt một chút! Có đôi khi không nên quá kiên trì, chẳng lẽ cô đã quên mất chuyện lần trước cô viết giấy phạt cho tổng giám đốc ‘công ty Khánh Liên’, rồi thiếu chút nữa bị công ty liên kết với Khánh Liên là ‘tập đoàn tài vụ Khánh Liên’ dạy dỗ sao?"
Kinh nghiệm lần đó làm cho anh ta cả đời khó quên, thật may là anh ta nhanh chóng nói xin lỗi, nếu không thì hôm nay hai người bọn họ còn có thể ngồi ở chỗ này sao? Không ngờ tới chỉ vì một tờ giấy phạt đó, mà đối phương mời hẳn nhân viên đòi nợ của "Tập đoàn tài vụ " để ra mặt cảnh cáo, nếu thế thì chỉ sợ người chân chính nợ tiền bọn họ chắc sống không quá nửa năm đi?
"May mà hôm nay Úc tiên sinh không so đo, nếu không với thực lực của Huyền Bang, thì muốn làm cho chúng ta đẹp mắt là chuyện vô cùng dễ dàng. Huống chi anh ta còn là người do chủ tịch bổ nhiệm, cô còn muốn thay mặt bộ phận bảo an để đắc tội với anh ta sao?! Cầu xin cô đấy, chỉ cần chú ý thật tốt đến mấy người công nhân công trường kia không phải là được rồi sao? Đừng có chọc tới mấy vị nhân vật lớn mặc tây trang đeo caravat nữa." Ông ta mới có hơn bốn mươi tuổi, còn chưa muốn nhận lương hưu đâu, cũng không thể cứ như vậy mà bị cô làm hỏng được.
"Vi phạm vốn là nên chịu phạt, chính ông cũng không thừa nhận sao?" Mặc dù cô cũng không biết vì sao Úc Trí Thăng lại đột nhiên không khiếu nại nữa, nhưng vi phạm chính là vi phạm, đến ngay cả tổng thống khi phạm tội cũng phải tiếp nhận tư pháp của thẩm phán, thì còn có người nào có thể hưởng đặc quyền chứ?
Hứa Dung Hào khịt mũi cười nói: "Người ta chỉ là vì bất đắc dĩ, và giữ phong độ thôi, không muốn làm khó cô nên mới nói như vậy, coi như cho cô một chút mặt mũi, khi nào cô trở về thì nên thắp hương, và cảm ơn Phật tổ phù hộ đi."
Làm một cô gái đôi khi cũng có chỗ tốt, vì chỉ cần dựa vào một chút vẻ thùy mị là có thể tránh được rất nhiều phiền toái, mà hôm nay nếu như không phải là do dáng dấp của Lại Bái Khiết không có chỗ nào để chê, thì Úc Trí Thăng cũng sẽ không thiện ý mà bỏ qua cho như vậy đâu.
Một người có thói quen luôn luôn cao cao tại thượng, làm sao có thể chịu được bị "khuất nhục" bở miột tờ giấy phạt đơn giản của một nhân viên lao động chứ?
"Không muốn bị người khác viết giấy phạt thì tốt nhất là nên cảnh cáo mình đừng có vi phạm nữa!" Từ đầu tới cuối Lại Bái Khiết đều không cho rằng mình đã làm sai, cô không hiểu tại sao Hứa Dung Hào càng nói thì càng giống như đây là lỗi của cô, mà mở miệng ngậm miệng đều là muốn cô tự kiểm điểm?
"Tóm lại về sau cô chú ý một chút, đừng để cho tôi bắt gặp cô viết giấy phạt lung tung nữa, nếu không thì xin mời cô chuyển tới những ngành khác, căn phòng nhỏ này của bộ phận bảo an không chứa nổi loại người làm việc lớn như cô." Hứa Dung Hào dứt khoát nói lời sáng tỏ.
"Viết giấy phạt lung tung?! Tôi chưa bao giờ viết giấy phạt lung tung, nói như vậy rất không công bằng với tôi!" Cô cũng không phải là cái loại người sẽ nhẫn nhục chịu đựng như kiểu vợ lẽ đó. dienn dann lêquydoon
"Không cần phải dây dưa với tôi về chuyện có công bằng hay không, thế giới này có chuyện gì là công bằng chứ?" Nếu như thế giới này thật sự công bằng như cô nói, vậy thì ông ta cũng sẽ không phải làm cái chức quản lý bảo an này tận năm năm trời, mà vẫn thủy chung không có cách nào để thăng chức.
"Ít nhất tôi không thẹn với lương tâm, cho nên xin ông đừng nói là tôi viết giấy phạt lung tung, vì lực sát thương của những lời này quá lớn."
Các đồng nghiệp khác đều biết Hứa Dung Hào vẫn luôn sống trong oán giận và uất ức, bởi vì mặc dù đều là đồng nghiệp cùng tiến vào một đợt, nhưng mỗi người ai cũng đều leo lên vị trí cao hơn ông ta, mà ngược lại ông ta rõ ràng là người tốt nghiệp loại giỏi trường công lập danh tiếng, nhưng mà lại chỉ có thể làm cái chức vị quản lý bảo an này, thủy chung không có cách nào để bước lên phía trước, cho nên vô cùng hận đời, đồng thời, cũng đặc biệt nịnh nọt đối với những người quyền quý.
Tính nhẫn nại của Hứa Dung Hào cũng sắp mất hết."Trong cả bộ phận thì chỉ có nói chuyện với cô là khó khăn nhất, vì không chịu nghe lời, cái loại tác phong làm việc này của cô tốt nhất là nên chia trường hợp ra mà làm, nếu không nhất định sẽ bị thua thiệt! Trừ phi cô có chỗ dựa rất vững chắc phía sau, nếu không thì phải khiêm tốn, eo ếch mềm đi một chút*, đừng có làm liên lụy đến cả bộ phận."
(*) đại khái có nghĩa là: nên cúi đầu, nhường người ta một chút.
"Người sợ phiền phức không có tư cách để làm bảo an." Người cô đang nói chính là ông ta.
"Được thôi, chờ đến lúc khảo hạch cuối năm rồi chúng ta sẽ lại đến đây xem rốt cuộc là ai không có tư cách!" Hứa Dung Hào cắn răng uy hϊếp.
Vào công ty hơn mười năm mà chỉ có thể bò lên vị trí quản lý bảo an đã là quá đáng lắm rồi, đã thế bây giờ còn bị cấp dưới bảo an sẵng giọng, ông ta sẽ không để bị uất ức như vậy đâu.
Để củng cố uy tín, thì năm nay ông ta liền dùng cái nha đầu thối Lại Bái Khiết không phù hợp để sống chung này khai đao thôi!