Editor: Tiểu Ốc
Khi Lại Bái Khiết tỉnh lại thì đã thấy mình nằm ở trong bệnh viện, trong phòng bệnh ngoại trừ Úc Trí Thăng ra, thì Hứa Dung Hào và Phương Oánh Tú cũng ở đây.
Nhìn thấy bọn họ, cô rất muốn ngồi dậy, nhưng mà thân thể chỉ cần hơi động một chút, là ngực sẽ lập tức truyền đến một trận đau nhức làm cho cô nhíu chặt chân mày.
"Trước hết đừng cử động, muốn cái gì thì nói với anh, có muốn uống nước không?" Úc Trí Thăng đi tới bên cạnh giường.
Cô gật đầu trước, sau đó lại lắc đầu, cổ họng khô dát đến nỗi không phát ra được một âm thanh nào.
Úc Trí Thăng thấm một miếng bông y tế vào nước ấm rồi xoa nhẹ lên đôi môi khô khốc của cô."Xương sườn của em bị gãy, bác sĩ nhắc nhở là không được lộn xộn."
"Đúng vậy! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại nghiêm trọng như vậy?" Mặt Phương Oánh Tú tràn đầy quan tâm và...... tò mò.
"Bây giờ cô ấy cần phải nghỉ ngơi, đợi đến khi nào cô ấy khỏe rồi thì hãy nói." Úc Trí Thăng cảm thấy rất tức giận đối với việc Phương Oánh Tú không thức thời, trong giọng nói tràn đầy không vui.
Phương Oánh Tú và Hứa Dung Hào đều bị bộ dạng nghiêm nghị của anh dọa cho phát sợ.
"Thật xin lỗi." Phương Oánh Tú nói xin lỗi.
Hứa Dung Hào đè xuống sự nghi vấn trong lòng, thức thời nói: "Tôi thấy chúng ta nên đi về trước, để cho Bái Khiết nghỉ ngơi thật tốt đã!" Mặc dù ông ta cũng rất tò mò về việc rốt cuộc Lại Bái Khiết đã gặp phải ai, và bị tấn công như thế nào? Nhưng mà ông ta càng sợ ánh mắt hung ác của Úc Trí Thăng hơn.
"Ừ, hẹn gặp lại." Úc Trí Thăng không thèm khách sáo với bọn họ, cũng chẳng thèm quan tâm tới ý nguyện của Lại Bái Khiết, mà thay cô trả lời trước.
Thái độ như vậy của anh làm cho bọn họ cảm thấy lúng túng.
Hứa Dung Hào vuốt vuốt mặt nói: "Vậy...... cô nghỉ ngơi cho tốt đi, chờ đến khi nào cô khá hơn một chút thì chúng tôi sẽ lại tới thăm cô."
Sau khi đám Hứa Dung Hào rời đi, Úc Trí Thăng ngồi trở lại bên cạnh giường nắm chặt lấy tay cô.
"Em bị làm sao?" Cô biết nơi này là bệnh viện, nhưng lại không biết tình trạng của mình như thế nào?
"Bị gãy bốn cái xương sườn, và bị chấn thương sọ não nhẹ." Đặt tay của cô ở trên môi, rồi tỉ mỉ hôn xuống.
Lại Bái Khiết chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn anh."Bốn cái?"
"Ừ, bốn cái bị gãy lìa, và có hai cái bị nứt." Khi bác sĩ nói cho anh biết thì anh còn cho rằng bác sĩ chẩn bệnh sai.
"Phải mất bao lâu thì mới có thể phục hồi lại như cũ?" Bởi vì đau, cho nên âm thanh của cô rất nhỏ, anh gần như phải nghiêng đầu vào bên môi cô mới có thể nghe rõ được.
"Ít nhất từ hai tuần lễ trở lên." Đây vẫn chỉ là phỏng đoán mà thôi, vì bác sĩ nói là còn phải phụ thuộc vào khả năng hồi phục sức khỏe của bản thân bệnh nhân.
"Phải nằm viện tận hai tuần lễ?" Nếu như không có "đau" trong người, thì cô đã không thể bình tĩnh như vậy được!
Úc Trí Thăng lắc đầu một cái."Không cần, ngày mai có thể xuất viện rồi, nhưng mà nếu như ở nhà thì phải nằm ngửa, để cho vết thương tự mình khép lại."
Xương sườn là nơi duy nhất không cần đặc biệt chữa trị, mà chỉ cần người bệnh nằm ngửa dưỡng thương là có thể khiến nó tự động khép lại.
"Được rồi, em đã nói quá nhiều, bây giờ đừng nói gì nữa, anh sẽ không trả lời bất kỳ vấn đề gì em hỏi đâu." Nghi vấn trong lòng anh còn nhiều hơn so với cô, nhưng mà vì muốn để cho cô được nghỉ ngơi chu đáo, cho nên anh chỉ có thể nhịn.
"Một vấn đề cuối cùng." Âm lượng hơi yếu của cô cùng với cặp mắt vô tội, làm cho anh không nỡ lòng từ chối.
"Hỏi đi!"
"Bây giờ là mấy giờ?" Ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ làm cho cô có chút hoài nghi rằng liệu mình có thể đã hôn mê mấy ngày liên tiếp rồi không.
"Mười một giờ sáng." Anh canh giữ ở bên cạnh cô cả đêm, ngoại trừ chớp mắt ra, thì đôi mắt gần như không có khép lại.
Nhìn thấy trong mắt của cô còn có sự nghi ngờ, thì anh chủ động giải thích: "Bọn anh tìm được em vào tối ngày hôm qua."
Cô khẽ gật đầu một cái. die ndan lequ ydo n
Cũng may là chỉ là hôn mê một đêm, mà không phải là mấy ngày.
"Được rồi, vấn đề cuối cùng cũng đã hỏi xong, hãy nghỉ ngơi thật tốt đi." Anh thay cô kéo chăn lên cao, hi vọng cô có thể nghỉ ngơi thật nhiều.
Phòng bệnh đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa, làm cho bọn họ đồng thời nhìn về phía cửa.
Cửa phòng bị một cánh tay đẩy ra, một đôi vợ chồng trung niên bước vào, tuy là lần gặp mặt đầu tiên, nhưng mà Úc Trí Thăng chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra được bọn họ chính là cha mẹ của Bái Khiết, bởi vì dáng dấp của Bái Khiết thật sự quá giống với mẹ cô.
"Bái Khiết!" Tưởng Ngọc Thiến chạy thẳng tới trước giường bệnh, lo lắng cho tình trạng của con gái.
Úc Trí Thăng vội vàng ngăn ở trước giường, lo lắng mẹ Lại sẽ nhất thời không khống chế được mà nhào lên trên người Lại Bái Khiết, làm cho vết thương của cô nghiêm trọng hơn.
"Anh là......" Bị một người đàn ông ngăn cản không cho đến gần con gái, làm cho sắc mặt của Tưởng Ngọc Thiến khó coi giống như dưa chua vừa mới được ngâm muối.
"Úc Trí Thăng, bạn của Bái Khiết." Bây giờ không phải là lúc để nói chuyện gia đình, cho nên anh chỉ giới thiệu sơ lược về mình.
"Con bé chẳng phải chỉ có mỗi bạn nữ thôi sao?" Sắc mặt của Tưởng Ngọc Thiến vẫn rất khó coi.
Mặc dù người đàn ông ở trước mặt bà bây giờ râu ria lúm phúm, vạt áo sơ mi xộc xệch không được gài vào trong quần Tây, nút áo ở ngực cũng bị cởi ra hai cúc, nhưng mà sức quyến rũ lại vẫn không giảm đi một chút nào, ngược lại còn anh tuấn đẹp trai cực kỳ, nếu như Bái Khiết đơn thuần mà cặp kè với một người đàn ông như vậy thì nhất định sẽ bị ăn hϊếp, thật không hiểu nổi con bé quen biết người đàn ông này như thế nào.
Huống chi Bái Khiết nên được chăm sóc bởi một bạn nữ mới tương đối dễ dàng chứ, sao lại là anh ta?! Cho nên bà chỉ có thể nghi ngờ rằng anh ta và Bái Khiết tuyệt đối không phải là bạn bè bình thường.
"Đồng nghiệp cùng với quản lý của cô ấy vừa mới rời đi rồi." Thái độ của Úc Trí Thăng rất bình tĩnh.
Lại Bách Xuyến vẫn luôn bị gạt sang một bên rất sợ bọn họ sẽ bắt đầu giống như mấy phim võ hiệp, không ngừng cãi qua cãi lại rồi nhìn chằm chằm vào nhau, cho nên chen miệng vào nói: "Xem tình trạng của Bái Khiết trước đã, rồi hãy nói những thứ khác sau."
"Đúng nha." Ở trước mặt chồng, Tưởng Ngọc Thiến lập tức biến thành một người phụ nữ dịu dàng hiền thục, không còn bộ dạng khôn khéo như vừa rồi nữa.
Đến bây giờ, Úc Trí Thăng coi như được lĩnh giáo cái gì gọi là phụ nữ "hay thay đổi".
Hai vợ chồng đến gần bên giường, Lại Bái Khiết cũng chỉ có thể yếu ớt khẽ nhếch miệng.
"Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tưởng Ngọc Thiến đau lòng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của con gái.
Khi nhận được điện thoại thông báo thì bọn họ chỉ biết là Bái Khiết bị thương đang nằm viện, còn tình hình cụ thể như thế nào thì cũng không rõ ràng, thậm chí trên đường tới đây còn suy đoán là do tai nạn giao thông ngoài ý muốn.
Nhìn thấy cha mẹ, Lại Bái Khiết không cách nào kiềm chế được mà nước mắt tràn mi, chảy xuống theo khuôn mặt, phần tóc mai bên tai nhanh chóng ướt đẫm một mảnh.
"Ai da! Đừng khóc đừng khóc, con không có chuyện gì là tốt rồi." Tưởng Ngọc Thiến lau nước mắt cho cô.
"Bác gái, bác sĩ đã dặn dò là Bái Khiết phải nghỉ ngơi thật nhiều, cảm xúc cũng không được để cho quá mức kích động, trước hết chúng ta đừng có quấy rầy cô ấy, tình hình cụ thể như thế nào thì cháu sẽ báo cáo cho hai người." Mặc dù có thể thông cảm cho việc vợ chồng bọn họ vội vã muốn nói chuyện tâm tình với con gái, nhưng mà vì muốn để cho Bái Khiết được nghỉ ngơi đầy đủ, nên Úc Trí Thăng không thể làm gì khác hơn là phải diễn vai người xấu một lần nữa.
"Đúng vậy, anh thấy bộ dạng của Bái Khiết cũng mệt mỏi lắm rồi, hay là cứ để cho con bé nghỉ ngơi thật nhiều trước đã." Lại Bách Xuyến phụ họa.
Hai phiếu thắng một phiếu, Tưởng Ngọc Thiến không thể làm gì khác hơn là ngồi yên tĩnh ở trên một chiếc ghế trong phòng bênh.
"Bác có muốn ăn chút trái cây gì không?" Úc Trí Thăng hỏi hai người.
Hứa Dung Hào cùng với Phương Oánh Tú có mang theo một giỏ trái cây tới đây, nhưng mà Bái Khiết không có cách nào để ăn cơm, cho nên để phòng tránh việc lãng phí hoa quả, thì không thể làm gì khác hơn là nhờ những vị khách tới thăm cô ăn hộ. d`d`l`q`đ
Bọn họ lắc đầu từ chối.
"Bây giờ làm gì có tâm tình để ăn hoa quả cơ chứ." Trong lòng Tưởng Ngọc Thiến không khỏi có chút thành kiến đối với Úc Trí Thăng, đến lúc nào rồi mà còn muốn bà ăn hoa quả?!
"Đây là do đồng nghiệp của Bái Khiết đưa tới, nhưng mà bây giờ cô ấy không thể ăn, cho nên không thể làm gì khác hơn là chúng ta tự giải quyết."
Tưởng Ngọc Thiến gật đầu coi như là tiếp nhận lời giải thích của anh."Tình trạng của Bái Khiết như thế nào rồi? Bác sĩ nói gì?" Đây mới là chuyện mà bọn họ quan tâm nhất.
"Bốn cái xương sườn bị gãy lìa, và có hai cái khác bị nứt, còn bị chấn thương sọ não nhẹ nữa." Nếu như chuyện này xảy ra ở trên một người khác, thì anh sẽ chỉ cảm thấy đây là một chấn thương nhẹ, nhưng mà nếu đối tượng là Bái Khiết thì lại không phải là một chuyện nhỏ.
"Tại sao lại bị thương?" Lại Bách Xuyến cũng rất quan tâm đến con gái.
Úc Trí Thăng nhún vai."Về việc này thì phải hỏi Bái Khiết."
Ba người đồng thời nhìn về phía Lại Bái Khiết đang nằm ở trên giường, nhưng bởi vì mệt mỏi nên cô đã chìm vào trong giấc ngủ.
"Bọn cháu phát hiện ra cô ấy ở trong một tòa cao ốc bị bỏ hoang, theo như bước đầu suy đoán thì đó có thể là những người công nhân bị Bái Khiết viết giấy phạt, nhưng mà điều này vẫn chỉ là suy đoán của bọn cháu mà thôi, tốt nhất vẫn là nên chờ đến khi nào Bái Khiết khỏe lại thì hỏi." Úc Trí Thăng liếc nhìn Lại Bái Khiết, trong mắt đầy tràn thâm tình chân thành.
"Bác sĩ nói thế nào?"
"Toàn bộ kết quả kiểm tra sẽ được đưa ra vào ngày mai, nếu như không còn bị thương ở chỗ khác, thì nhanh nhất là ngày kia có thể xuất viện rồi." Lẽ ra là ngày mai có thể xuất viện rồi, nhưng mà bởi vì phải chờ những kết quả kiểm tra khác, cho nên bác sĩ mới đề nghị ở lại bệnh viện lâu thêm một ngày.
"Ngày kia?!" Hai vợ chồng trăm miệng một lời nói.
"Bây giờ con bé ngay cả cử động cũng khó khăn, làm sao có thể xuất viện được? Bác sĩ ngày nay bị làm sao vậy? Vừa mới vào được một lúc thì đã muốn đuổi người rồi?! Bệnh viện cũng có phải là chỗ tốt đẹp gì đâu, nếu không phải là do bất đắc dĩ thì ai muốn vào chứ!" Tưởng Ngọc Thiến rất không vui.
Lại Bách Xuyến vỗ vỗ bả vai của vợ nói: "Bác sĩ đưa ra quyết định như vậy nhất định là có lý do của họ."
"Đúng vậy, bị gãy xương sườn cũng không cần phải chữa trị đặc biệt, mặc kệ là ở nhà hay nằm viện, thì đều chỉ cần tĩnh dưỡng nghỉ ngơi thật tốt, là xương sẽ tự động khép lại, bác sĩ cũng cho rằng Bái Khiết sẽ thích tĩnh dưỡng ở nhà hơn, cho nên mới đề nghị ngày kia xuất viện." Úc Trí Thăng giải thích cho bác sĩ.
"Sẽ không phải là anh chăm sóc cho Bái Khiết sau khi xuất viện đấy chứ?" Tưởng Ngọc Thiến nghi ngờ nhìn chằm chằm vào anh.
Bà có thể từ ánh mắt nhìn Bái Khiết, cùng với những hành động như thỉnh thoảng kéo chăn cho cô, và sờ trán đo nhiệt độ của Úc Trí Thăng, mà đại khái đoán được quan hệ của bọn họ.
"Thật ra thì cháu còn chưa suy nghĩ đến vấn đề này." Trước mắt anh chỉ lo lắng đến việc liệu Bái Khiết có thể còn bị những nội thương khác hay không.
"Tôi sẽ ở lại chăm sóc cho con bé!" Tưởng Ngọc Thiến đưa ra quyết định, con gái của bà thì đương nhiên là phải do bà chăm sóc rồi.
"Thế cũng tốt, như vậy sẽ thuận tiện hơn." Lại Bách Xuyến tán thành ý kiến của vợ.
Úc Trí Thăng không bày tỏ ý kiến gì, anh cũng cảm thấy để Tưởng Ngọc Thiến chăm sóc cho Bái Khiết là tốt nhất.
Ba người coi như đạt thành một ý kiến chung.
Thật may là qua như kết quả kiểm tra, thì Bái Khiết không bị những nội thương khác.
Sau khi xuất viện rồi trở lại căn hộ cô đang thuê, thì Tưởng Ngọc Thiến chăm sóc cho Bái Khiết, và xử lý tất cả mọi việc mấy ngày liên tiếp, mặc dù Úc Trí Thăng đều ngày ngày xuất hiện, nhưng mà việc có thể giúp đỡ được rất ít.
Bởi vì quá độ mệt nhọc cùng với không quen khí hậu cho nên ngày ngày mất ngủ, cơ thể của Tưởng Ngọc Thiến bắt đầu yếu dần, ban đầu vốn luôn uống thuốc điều hòa huyết áp nhưng cũng bắt đầu có dấu hiệu tăng cao.
Nhìn thấy Tưởng Ngọc Thiến không khỏe, Úc Trí Thăng liền chủ động đưa ra đề nghị thuê người giúp việc chăm sóc cho Bái Khiết, sau khi nhận được sự đồng ý của Lại Bách Xuyến và Tưởng Ngọc Thiến, thì anh nhanh chóng tìm được người làm thích hợp, mà sau khi Tưởng Ngọc Thiến thấy Bái Khiết có thể tự ngồi và nằm, thì tạm thời trở về Đài Bắc để điều dưỡng thân thể trước.
Úc Trí Thăng trở lại đi làm như bình thường, nhưng chỉ hời hợt đối với sự quan tâm của mọi người, không hề cảm ơn bọn họ.
Anh đã đồng ý với Bái Khiết, là "cá nhân" anh sẽ không truy cứu chuyện này, cũng sẽ không cố ý tìm ba tên công nhân kia, cho nên bình thường vào lúc đối mặt với sự hỏi thăm của những người khác thì đều tìm nhẹ tránh nặng, một câu qua loa.
Mỗi ngày khi thời gian tan sở vừa đến, thì anh liền trực tiếp xuất hiện ở căn hộ của Bái Khiết. dienndannleequuydoon
Hôm nay vừa vào đến cửa, liền nhìn thấy vẻ mặt mày ủ ê của người giúp việc ngồi ở trong phòng khách nhỏ.
"Sao vậy? Bái Khiết đâu?" Úc Trí Thăng có chút khẩn trương, lo lắng Bái Khiết đã xảy ra chuyện gì.
"Vừa mới ngủ." Người giúp việc từ từ mở miệng.
"Ồ." Úc Trí Thăng lướt qua căn phòng khách nhỏ, định đi vào gian phòng nhìn Bái Khiết.
Người giúp việc mở miệng gọi anh lại."Úc tiên sinh."